Câu hỏi đã được đọc một hồi lâu nhưng không có ai nói gì.
Đám đông đã kết luận là không có ai biết.
Hoặc có người biết mà không muốn nói.
Người phục vụ định đem micro cho người tiếp theo thì Lý Thanh Ngọc lên tiếng.
“Chuyện này ta có thể giúp mọi người ở đây nói cho thật rõ ràng”
Tiếng nói này chẳng khác nào tiên âm vang lên trong cả khu vực offline.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về một góc xa của quán, nơi đó có 2 người đeo mặt nạ thần bí.
Kẻ lên tiếng chính là người nữ đeo mặt nạ thỏ trắng.
Đắc Nhân Tâm vội vàng lên tiếng
“Vị đạo hữu này, nếu quả thật đạo hữu có thể chia sẻ nội dung truyền đạo của Thần.
Tôi thay mặt toàn thể tu sĩ có mặt ở đây ngày hôm nay cảm tạ đạo hữu rất nhiều.
Đạo hữu có bất cứ vấn đề gì cần đến chúng tôi thì chỉ cần lên tiếng là được”
Đám đông nghe xong thì không ai nói gì, chỉ liên tục gật đầu, biểu hiện sự đồng ý.
Lý Thanh Ngọc cũng không quan tâm quá nhiều vào sự biết ơn của đám người.
Cô cũng chỉ muốn giúp đỡ họ mà thôi.
Cô hơi động thân mình, rồi bước đi trên không thẳng tiến về sân khấu.
Có thể đứng trên không chính là tiêu chí của Linh Sĩ.
Toàn bộ khu vực offline nhất thời đều cúi đầu cung kính
“Xin kính chào tiền bối!”
“Xin kính chào tiền bối!”
“Xin kính chào tiền bối!”
…
Đắc Nhân Tâm cũng tiến lên hành lễ với Lý Thanh Ngọc
“Vãn bối Đắc Nhân Tâm xin bái kiến tiền bối.
Vãn bối thay mặt câu lạc bộ cảm tạ ơn đức của tiền bối”
“Không cần khách sáo! Thuận tiện do vợ chồng ta đang ở đây mà thôi”
Lý Thanh Ngọc cầm lấy micro rồi nói với đám đông
“Để đảm bảo những lời tôi nói là chính xác, các vị không cần quá lo lắng.
Bởi vì chúng tôi là người của Thất Sơn Gia Viên”
Thông tin vừa nói ra, toàn trường như ong vỡ tổ.
Không ai nghi ngờ Lý Thanh Ngọc giả mạo.
Bởi vì không có người nào dám giả mạo làm người của Thần cả.
Một người bảo vệ của Thất Sơn Gia Viên cũng có địa vị vô cùng lớn ở bên ngoài.
Ai sẽ dám đi giả mạo họ.
Chưa kể là đằng sau Thất Sơn Gia Viên là ai, đó là vị Thần cai quản toàn bộ thế giới này.
Ai có thể qua mặt được Thần?
Sau khi biết Lý Thanh Ngọc là người của Thất Sơn Gia Viên, toàn bộ nghi ngờ đều biến mất, chỉ còn lại sự mong chờ.
Lý Thanh Ngọc cũng không kéo dài thời gian, cô liền đi vào chủ đề chính.
Từng câu từng câu nói lại kiến thức tu luyện cũ mà Trần Minh Quân từng dạy cô.
Lý Thanh Ngọc không khẳng định và cũng không phủ định chuyện mở huyệt đạo có giới hạn tương lai tu sĩ.
Cô cũng chỉ nói ấp úng chuyện đó và khẳng định là tương lai gần hơn, đích thân trưởng môn của Thất Sơn Tiên Môn sẽ công bố phương pháp tu luyện mới hiệu quả hơn ra toàn thế giới.
Nội dung Lý Thanh Ngọc truyền lại cũng không quá nhiều, vừa đủ cho những tu sĩ non trẻ ở đây có thể nhìn thấy được con đường cần đi.
Về sau, lúc nào Trần Minh Quân sẽ công khai Minh Quân Tiên Pháp thì xem vào vận số của họ.
Cuộc trao đổi rất nhanh thì kết thúc.
Lý Thanh Ngọc cũng không định tạo thêm một màn hỏi đáp.
Cô phi thân bay về chỗ Trương Xuân đang ngồi.
Đắc Nhân Tâm tiếp tục làm động tác cúi người cảm tạ
“Xin cảm ơn 2 vị tiền bối, cảm ơn Thất Sơn Gia Viên, cảm ơn Thần tôn kính!”
Toàn trường liền hô theo
“Xin cảm ơn 2 vị tiền bối, cảm ơn Thất Sơn Gia Viên, cảm ơn Thần tôn kính!”
Lý Thanh Ngọc đưa tay lên làm động tác ám chỉ không cần khách sáo.
Cô nói thêm một câu
“Những gì ta nói ngày hôm nay, các vị có thể thoải mái truyền lưu ra ngoài.
Thất Sơn Gia Viên sẽ không trách phạt gì cả”
Câu nói này làm cho toàn trường xôn xao lên.
Thế giới đang ở thời kỳ toàn cầu tu luyện, thứ quý giá nhất chính là truyền thừa.
Không ai tùy tiện đem truyền thừa thoải mái lưu truyền cho người khác cả.
Chính vì lý do đó mà câu lạc bộ mới có đông thành viên.
Bởi vì truyền thừa trong câu lạc bộ là công khai chia sẻ với nhau.
Dùng sức của nhiều người để hỗ trợ nhau tu luyện.
Trong lúc đám đông đang ồn ào bàn tán về sự rộng lượng của Thất Sơn Gia Viên.
Bên ngoài cửa quán, một nhóm người đi vào.
Vừa bước vào bên trong, một người đàn ông đã lớn tiếng nói
“Chúng ta là người của Nam Quyền Môn, cần tìm gặp chủ quán của nơi này!”
Tiếng nói cố tình dùng linh khí khuếch đại lên, tạo ra âm hưởng vô cùng nhức đầu chói tai.
Cách làm này rất là vô lễ, cho nên bình thường mọi người vẫn quen dùng công nghệ để khuếch đại âm thanh như trước đây.
Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc cũng hơi nhíu mày, nhưng không làm ra phản ứng gì.
Đám người này có phần hơi thất lễ và hống hách.
Nhưng bấy nhiêu đó không đủ để xem là một phần tử xấu.
Một người ăn mặc khá thư sinh nho nhã nhanh chóng chạy ra.
Người này vô cùng trẻ, tầm khoảng 25 đến 30 tuổi.
Chính là chủ của quán cà phê tu sĩ này.
“Tôi là chủ của quán, không biết các vị tiền bối tìm tôi có việc gì?”
“Nam Quyền Môn ra nhiệm vụ truy nã tội phạm.
Cần phải lập tức công bố lên bảng nhiệm vụ.
Đây là công bố, tiền thuê chỗ sẽ là 1 nguyên khí châu 1 tháng.
Có vấn đề gì không?”
Chủ quán nghe tiền thuê thì vô cùng tức giận, nhưng không dám làm ra biểu hiện gì không hài lòng.
Anh ta tươi cười cầm lấy tờ thông tin nhiệm vụ rồi cười nói
“Không có vấn đề gì, được Nam Quyền Môn để ý tới là vinh hạnh cho quán chúng tôi”
Tên đàn ông cầm đầu nhóm người của Nam Quyền Môn nhểnh miệng cười mỉa mai.
Thật ra, tiền thuê phải là 10 đến 15 nguyên khí châu 1 tháng.
Nhưng hắn đã quen ăn chặn, các quán cà phê ở thành phố Bến Tre cũng không ai dám phản kháng.
Tên này trước khi đi còn nhìn toàn trường rồi nói lớn thêm lần nữa
“Toàn bộ mọi người nghe cho rõ đây.
Thiếu chủ của Nam Quyền Môn bị cướp tại An Giang.
Kẻ cướp là 3 cô gái như trong hình.
Trong quá trình tẩu thoát, bọn chúng đã nhẫn tâm giết hại cả nhà một người dân vô tội rất tàn nhẫn.
Ai cung cấp tin tức chính xác của bọn chúng sẽ được thưởng 50 nguyên khí châu.
Còn nếu giao ra người sống thì sẽ được thưởng 100 nguyên khí châu.
Sự việc chỉ mới phát sinh cách đây chưa tới nửa ngày, ai quan tâm có thể xuất phát về rừng tràm Trà Sư tỉnh An Giang tìm kiếm”
Sau đó, tờ thông báo truy nã được treo lên bảng công bố của quán.
Hình ảnh 3 cô gái cũng có trên đó.
Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc châu mày suy nghĩ.
Có nhìn làm sao cũng cảm thấy sự việc có gì đó rất không đúng.
Chuyện này lại xảy ra ở rất gần Thất Sơn Gia Viên.
Có ai cả gan dám phạm tội ở gần đó cơ chứ?
“Thanh Ngọc, em cảm thấy chuyện này thế nào?”
“Chắc chắn là có chuyện mờ ám gì đó.
Nhìn thế nào thì bọn Nam Quyền Môn này vẫn giống kẻ cướp hơn là 3 cô gái kia”
Trương Xuân nhìn lên hình truy nã, càng nhìn thì hắn càng cảm thấy không đúng.
Trong lòng hắn đang có một loại dự cảm rất khó hiểu.
Giống như hắn đang bị thúc giục hành động tìm hiểu chuyện này ngay.
“Thanh Ngọc, anh có dự cảm chuyện này cần phải điều tra càng nhanh càng tốt.
Nếu không thì sẽ có hậu quả rất là máu tanh.
Anh không giải thích được tại sao, chỉ là anh cảm giác như thế”
“Vậy thì chúng ta trở về nhà thôi”
“Ừ, chúng ta đi ngay bây giờ!”
Nói xong thì Trương Xuân lấy ra một viên nguyên khí châu.
Hào phóng để lại trên bàn rồi cùng Lý Thanh Ngọc bước đi ra hướng cửa quán.
Tên cầm đầu của nhóm người Nam Quyền Môn vô tình nhìn thấy cảnh này.
Ánh mắt hắn nhìn Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc tràn ngập tham lam.
Hắn đứng ra chặn 2 người lại rồi nói
“Đứng lại! Ta hoài nghi các ngươi có liên quan tới 3 cô gái bị truy nã.
Lập tức cởi mặt nạ xuống cho ta xem xét!”
Trương Xuân hỏi lại
“Nếu không thì sao?”
Câu trả lời của Trương Xuân rất là vừa ý tên kia.
Hắn chỉ chờ 2 người này phản kháng để có lý do ra tay.
Hắn cười âm hiểm nói
“Không thì sao à? ….
Lập tức bắt bọn chúng lại.
Có khả năng chúng biết 3 cô gái kia!”
Đám thuộc hạ nghe lệnh thì liền rút đao ra, đồng loạt bao vây Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc.
Những người có mặt trong quán thì nhìn kẻ cầm đầu Nam Quyền Môn như nhìn một thằng ngu.
Ai cũng suy nghĩ, nếu hắn biết 2 người này thuộc Thất Sơn Gia Viên thì không biết có sợ vỡ tim chết tại chỗ không?
Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc vẫn không làm ra động tác gì.
Trương Xuân lại lên tiếng một lần nữa.
“Bây giờ để cho chúng ta đi thì vẫn còn kịp”
“Đi! Không dễ vậy đâu.
Tấn công!”
Hơn chục người xung quanh đồng loạt giơ đao chém xuống.
Ánh đao chiếu sáng khuôn mặt âm hiểm của tên cầm đầu.
Hơn chục thanh đao hạ xuống đỉnh đầu của 2 người Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc.
Nhưng cảnh tượng máu me không có diễn ra.
Toàn bộ đều bị chặn lại bởi một màn sáng xung quanh 2 người.
Tên cầm đầu nhìn thấy thì kinh hô
“Hộ thân linh khí ! KHÔNG TỐT, là LINH SĨ”
Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc cũng đã ra tay.
Từng chưởng đập lên ngực của hơn 10 người xung quanh.
Linh khí đi vào thân thể phá hủy toàn bộ kinh mạch của bọn chúng.
Kể từ giờ bọn chúng chỉ có thể làm phàm nhân.
Tên cầm đầu định xoay người bỏ chạy thì cảm thấy đau nhói ở bụng.
Trương Xuân đã tung ra một chỉ về vị trí Khí Hải của hắn.
Tên này là Linh Đồ nhất trọng, hôm nay Khí Hải bị hủy.
Hắn cũng vô phương tiếp tục tu luyện.
Toàn bộ người của Nam Quyền Môn đều nằm kêu rên thê thảm.
Tên cầm đầu thì quỳ xuống ôm bụng.
Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc cũng không phải loại người khát máu.
Với đám này, phế đi tu vi là trừng phạt hoàn hảo nhất.
Trương Xuân ném lại một cái thẻ bài có chữ HIỆP rồi cùng Lý Thanh Ngọc bay lên không trung, thẳng hướng An Giang mà đi.
Nhìn thấy thẻ bài này, tên cầm đầu vốn còn đang định tìm cách trả thù đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Bởi vì hắn đã biết đối phương là ai.
Hắn chỉ muốn hung hắn tát cho mình thêm mấy cái.
Không ngờ hắn lại định chặn đường ăn cướp của Thất Sơn Hiệp Lữ.
Những người khác cũng nhìn thấy thẻ bài.
Đấy là dấu hiệu mà Trương Xuân và Lý Thanh Ngọc thường để lại tại nơi bọn họ hành hiệp.
Trên thế giới gọi họ là Thất Sơn Hiệp Lữ.
“Thì ra là vợ chồng Trương đại hiệp, Lý đại hiệp! Thảo nào ta luôn cảm giác hình tượng của họ có chút quen mắt”
“Lần này Nam Quyền Môn đá vào cánh cửa thép rồi.
Ta muốn nhìn xem kết cục của bọn họ sẽ thế nào!”