Trần Minh Quân dành thời gian nửa ngày để bồi tiếp gia đình, chủ yếu là Như Ý.
Đồng thời cũng khuyên họ cố gắng tranh thủ tu luyện.
Khi hắn định rời đi thì Nguyễn Thị Lý hỏi:
“Minh Quân, còn khoảng hơn một tháng thì chị phải đi học lại.
Em xem cách xử lý chuyện này giúp chị nhé.”
Cho dù hiện tại đã bất tử.
Cũng đã tiếp xúc văn minh tu tiên.
Nhưng Nguyễn Thị Lý cũng không muốn bỏ học.
Vì đó là đam mê của cô.
Nghe vậy thì Trần Minh Quân nhớ lại là còn chưa xử lý chuyện ra vào không gian châu.
“Chị yên tâm, vẫn còn thời gian.
Em sẽ nhanh chóng giải quyết tốt chuyện này.
Không bao lâu nữa thì mọi người sẽ có thể thoải mái ra vào không gian châu.
Chuyện ở bên ngoài sẽ nhanh chóng không còn đáng lo ngại nữa.”
…
Bên ngoài không gian châu, dưới chân núi Cấm.
Một công trường vô cùng to lớn đang không ngừng diễn ra cảnh thi công tấp nập.
Xe tải chở vật liệu xây dựng thay phiên nhau vào ra liên tục.
Công trường này chiếm một khu vực to lớn ôm sát vào chân Thiên Cấm Sơn.
Toàn bộ công trường được che chắn bằng bức tường thép cao tới 10 mét.
Chỉ có 2 lối ra vào công trường.
Chúng đều được kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt.
Bảo vệ của công trường toàn bộ đều là võ sĩ, thấp nhất cũng là khai mạch tầng thứ.
Một lối ra vào dành cho phương tiện phục vụ công trường.
Lối còn lại cho người đi bộ.
Có thể nhìn thấy rất nhiều kiến trúc vừa và nhỏ đã được xây dựng hoàn thành.
Trong đó, có một ngôi nhà ở vị trí trung tâm của công trường.
Ngôi nhà này tuy không quá lớn nhưng vô cùng lộng lẫy và xa hoa.
Xung quanh ngôi nhà toàn bộ đều là vườn hoa cỏ xanh tươi đủ màu sắc.
Khuôn viên ngôi nhà được tường cao che chắn.
Phía trên cánh cổng dẫn vào khuôn viên của ngôi nhà này được khắc lên ba chữ “Thượng Tiên Cư”
Bên phải Thượng Tiên Cư là một tổ hợp kiến trúc nhìn như cái tổ ong.
Đây sẽ là nơi làm việc của các nhân viên phục vụ lợi ích trong thế tục của Trần Minh Quân sau này.
Bên trái Thượng Tiên Cư có một khu tập thể, bao gồm nhiều ngôi nhà nhỏ.
Nhìn tổng thể như một cái làng mini.
Đây là nơi ở của những người theo hầu Thượng Tiên.
Trong đó có quản gia, người giúp việc, đầu bếp, …
Phía sau Thượng Tiên Cư có một khu tập thể khác.
Khu đó vẫn còn đang trong quá trình xây dựng.
Đó là tổ hợp nhà khách, là nơi tiếp đãi khách nhân.
Xa xa hơn về phía gần sát chân núi thì có một cái công trình khép kín.
Gọi là khép kín vì nó không có cửa sổ, không có bất cứ cái khe gì cả.
Toàn bộ bề mặt đều kín mít.
Công trình này gọi là kho vật tư.
Nhưng xin đừng hiểu lầm.
Chỗ này không phải để chứa xi măng hay cát đá gì đâu.
Trong đó toàn là các thiên địa kỳ vật hoặc là vật phẩm dùng cho tu sĩ.
Cũng có một số vật liệu xây dựng nhưng đều là loại đặc biệt và có ý nghĩa với tu sĩ.
Tất cả những vật tư này đều là “thành ý” từng rất nhiều tán tu và thế lực nhỏ đóng góp.
Lý Văn Cung cũng làm việc rất rõ ràng.
Ai đóng góp cái gì, cất giữ ở đâu, đã được sử dụng chưa thì đều sẽ có ghi chép chi tiết.
…
Ở một góc của công trường.
Trong một khu nhà tạm, đây là khu nhà phục vụ trong quá trình thi công.
“Lý quản gia, không biết ngày đã xem qua thiết kế của chúng tôi chưa? Nếu có gì không hài lòng thì chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng sửa đổi.”
Lý Văn Cung đang tập trung xem xét một đống giấy tờ trên bàn.
Nghe thấy có người hỏi về bản vẽ thì hơi cáu lên rồi nói:
“Ta phải nói bao nhiêu lần nữa, chuyện bản vẽ thì do Đào Cát và đội ngũ của hắn phụ trách.
Chúng ta làm việc điều đem lợi ích của thiếu gia lên trên hết.
Không cần phí hoài tâm tư đến đây đi cửa sau.
Nếu muốn được chọn, thì hãy ra sức mà làm”
“Lý quản gia hiểu lầm.
Chúng ta cũng chỉ cố gắng ra sức để phục vụ thượng tiên thôi.”
“Biết vậy là tốt, đừng bao giờ có suy nghĩ ở sau lưng thượng tiên dở trò thông minh.
Chỉ cần một lòng trung tâm, thượng tiên nhất định sẽ nhìn thấy.”
“Chúng tôi hiểu thưa Lý quản gia” — QUẢNG CÁO —
“Ừ, được rồi.
Ta còn phải xem xét mấy giấy tờ này.
Các ngươi đi tìm Đào Cát mà thảo luận vấn đề bản vẽ đi.”
“Vậy không làm phiền Lý quản gia.
Chúng ta cáo lui.”
Đám người này vừa rời đi thì lại có một người chạy đến.
“Bẩm Lý quản gia, khu công trình nhà khách vừa báo tin, đá ngũ hành chỉ còn đủ dùng trong hôm nay.”
Lý Văn Cung nghe vậy thì cầm lên một quyển sổ tay.
Rồi nhanh chóng lật tìm thông tin trong đó.
Dường như đã tìm thấy chỗ cần tìm, hắn cầm viết lên ghi xuống quyển sổ.
Sau đó nói với tên kia:
“Truyền lệnh của ta cho chủ quản kho vật tư.
Xuất lô hàng 5-A-17 và chuyển qua cho khu công trình nhà khách.”
Người kia nhận được lệnh thì lập tức rời đi.
Lý Văn Cung lại tiếp tục loay hoay với đống giấy tờ.
…
Phía bên ngoài công trường, gần lối ra vào dành cho người đi bộ.
Một nhóm gồm năm người lạ mặt đang tiếp cận cánh cổng.
Cầm đầu là một người trung niên ăn mặc rất lạ mắt.
Nhìn không ra tây cũng không ra ta.
Gương mặt nghiêm nghị không một chút cảm xúc.
Đi bên phải người trung niên là một cô gái trẻ.
Gương mặt thanh tú xinh đẹp.
Toàn thân là một cái đầm hoa màu đỏ rực.
Eo được buộc chặt bởi một sợi dây có những hoa văn kỳ lạ.
Còn bên phải là một người thanh niên.
Người này tuổi tầm 28, trên miệng lúc nào cũng như có một nụ cười.
Phong cách ăn mặc thì lịch sự và hiện đại như một nhân viên văn phòng.
Đi theo ở phía sau là hai người đàn ông lực lưỡng.
Cả hai đều mặc một loại đồng phục bằng vải thun, để lộ ra cơ bắp khỏe mạnh.
Họ đang cùng nhau khiêng một cái hòm chứa đồ làm bằng gỗ.
Có thể thấy đồ vặt bên trong cũng khá nặng.
Dù họ rất khỏe mạnh nhưng vẫn tỏ ra khá mệt nhọc.
Năm người rất nhanh đã tiếp cận gần cánh cổng.
Trung niên nhân cầm đầu định lên tiếng hỏi thăm thì đã bị một nhân viên bảo vệ tiếp cận.
“Này này này … các người là từ nhà nào tới.
Tại sao lại chuyển vật tư tới vào giờ này.
Nhà các ngươi không có cho các ngươi biết là chỉ có thể đem vật tư đến vào buổi tối thôi sao?”
Trung niên nhân không hiểu chuyện gì cả.
Ông liền khách khí ôm quyền với bảo vệ kia mà hỏi:
“Vị huynh đài này, ta đại diện cho Lạc Gia.
Đến đây tìm Trần tiên sinh để gửi thư và một chút quà cáp.
Làm phiền huynh đài có thể thông báo một tiếng hay không?”
“Người của Lạc Gia?”
Tên bảo vệ kia cũng tỏ vẻ nghi hoặc.
Hắn cố nhớ lại trong đầu, dường như trong đám tán tu và gia tộc nhỏ tao ngộ chuyện một tháng trước cũng không có Lạc Gia.
Bản thân nhân viên bảo vệ này cũng chỉ là một tán tu.
Hiểu biết về những thế lực cao cấp vẫn còn rất hạn chế.
Nhưng hắn cũng không dám làm khó.
Nhiệm vụ của hắn là cảnh giới vòng ngoài.
Mục tiêu cuối cùng là phục vụ thượng tiên.
Cái chuyện cáo mượn oai hùm này nọ tuyệt đối không dám nghĩ đến.
“Được rồi, mấy người hãy chờ ở đây.
Ta sẽ đi thông báo.
Tuyệt đối không tự tiện đi vào, nếu không thì chúng ta sẽ không khách khí.”
“Làm phiền huynh đài rồi.” — QUẢNG CÁO —
Nhân viên bảo vệ này đi nhanh vào bên trong công trường.
Mắt nhìn theo bóng lưng người bảo vệ đã đi xa.
Cô gái bên cạnh trung niên nhân không khỏi chu mỏ lên mà nói:
“Xí, có cái gì hay mà lên mặt chứ.
Còn bắt chúng ta đứng chờ dưới nắng thế này”
Vị trung niên nhân nghe thấy thì sầm mặt lại.
“Không được ăn nói lung tung.
Ta đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần rồi.
Phải lấy thái độ tuyệt đối cung kính đối với vị Trần tiên sinh này.
Nếu ta còn nghe ai mở miệng ra nói những lời như thế nữa thì đừng có trách ta.”
“Con biết rồi, con nghe lời sư phụ là được chứ gì.
Sư phụ đừng có hung dữ với con như vậy”
Người trung niên nghe trong giọng của đệ tử mình có một chút ý oan khuất thì không khỏi nhỏ nhẹ hơn mà nói:
“Yên nhi.
Sự tình này liên quan tới hưng suy tồn vong của Lạc Gia.
Lão tổ và tộc trưởng đã căn dặn ta rất nhiều lần.
Cho nên sư phụ mới nghiêm khắc như vậy”
“Con hiểu rồi, con xin lỗi sư phụ.
Ngài cứ yên tâm, con sẽ nghe lời”
Trung niên nhân mỉm cười với cô gái:
“Ừ, đúng là Yên nhi ngoan của sư phụ”
Lúc này, người thanh niên còn lại lên tiếng:
“Sư phụ, bên trong có người đi ra”
Trung niên nhân nghe vậy thì đưa ánh mắt nhìn vào cảnh cổng.
Chỉ thấy nhân viên bảo vệ lúc nãy đang đi trở ra.
Phía sau còn đi theo một ông lão trắng từ đầu tới chân.
Tóc trắng, râu trắng, quần áo trắng.
Kẻ nào không biết còn tưởng người này là fan của nhân vật Gandalf.
Đó chính là Lý Văn Cung chứ không ai vào đây.
Chỉ thấy Lý Văn Cung vừa bước ra khỏi cảnh cổng thì mắt hướng về đám người rồi nhanh chân đi tới
“Xin chào chư vị.
Xin hỏi, chư vị là người của Lạc Gia?”
Trung niên nhân khách khí đáp lễ:
“Xin chào đạo huynh, ta tên Lạc Minh.
Chúng ta đúng là người của Lạc Gia”
“Lạc huynh xin thứ lỗi cho ta hỏi thằng.
Các người nói là Lạc Gia của thập đại Đạo Tộc Miền Nam?”
“Đạo huynh nói không sai”
“Thất lễ, thất lễ.
Ta là Lý Văn Cung, làm quản gia ở chỗ này.
Trước xin mời vào trong rồi lại nói.” — QUẢNG CÁO —
Lý Văn Cung làm tư thế mời.
Lạc Minh cũng khách khí làm tư thế mời lại.
Sau đó cả hai người song song cùng đi thẳng vào trong.
Một nam một nữ và hai tên khuân vác cũng im lặng đi theo sau.
Bọn họ đi rất lâu, len lỏi qua rất nhiều ngõ ngách và công trình đang thi công.
Cuối cùng vòng qua Thượng Tiên Cư rồi thẳng tiến một cái nhà khách.
Vừa bước vào nhà khách, Lạc Minh không khỏi âm thầm gật đầu tán thưởng.
Nơi này âm dương giao hòa, ngũ hành tương sinh, đại cát phong thủy.
Làm cho người ta cảm giác vô cùng dễ chịu từ tận sâu trong linh hồn.
Phong thủy đại cát sẽ làm hấp dẫn thiên địa năng lượng tụ tập về, dần dần sẽ trở thành bảo địa tu hành.
Bọn họ nhanh chóng đi thẳng tới bên cạnh một bộ sofa sang trọng.
Lý Văn Cung mời Lạc Minh ngồi xuống.
Sau đó từ ngoài đi vào một người phục vụ.
Trên tay cầm theo một bộ ấm trà đã pha sẵn.
Lý Văn Cung rót cho Lạc Minh một chén trà rồi nói:
“Không biết Lạc huynh lần này đến tìm thiếu gia nhà ta là có việc gì?”
“Không giấu diếm Lý quản gia.
Ta mang theo thư kết giao của gia tộc đến đây gửi cho Trần tiên sinh.
Còn có ..
bên trong hòm gỗ là một chút quà gặp mặt.
Vì vậy, không biết Lý quản gia có thể dẫn kiến ta gặp mặt Trần tiên sinh một lần hay không”
Lý Văn Cung nghe vậy thì không khỏi tự hào.
Thân thể vốn đã già nua lập tức trở nên thẳng tắp hẳn lên.
Thiếu gia nhà hắn không hổ là thượng tiên.
Đến một trong mười đại Đạo Tộc cũng phải khép nép mà đến làm quen.
Nhưng rồi hắn chợt nhớ tới chuyện gì, sau đó nở một nụ cười khổ mà nói:
“Chuyện này thì ta cũng khó mà làm chủ được.
Thiếu gia nhà ta như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Bọn ta có việc cần gặp ngài ấy cũng là vô kế khả thi.
Chỉ khi nào thiếu gia tìm bọn ta, lúc đó bọn ta mới có cơ hội bẩm báo lên ngài ấy.”
“Lý huynh nói là sự thật?”
“Ta nói dối để làm gì? Thiếu gia nhà ta lần gần nhất xuất hiện đã là chuyện của nửa tháng trước.
Ta cũng không biết khi nào thiếu gia sẽ lại xuất hiện.
Không thể hứa được điều gì với Lạc huynh”
“Chuyện này ….
như thế này thì thật là nan giải a !”
Lạc Minh đã được dặn dò là phải đích thân trao tận tay Trần Minh Quân lá thư của Lạc Gia cùng với quà tặng.
Hiện giờ thì tốt rồi, người lúc nào sẽ được gặp thì hắn cũng không biết.
Mà quản gia nhà người ta còn không biết thì khi nào mới tới lượt hắn biết.
Suy nghĩ một lúc lâu nhưng vẫn vô kế khả thi.
Lạc Minh không khỏi thở dài.
Thấy như vậy, Lý Văn Cung đề nghị:
“Lạc huynh, nếu không bận bịu chuyện khác thì có thể ở lại đây mà chờ.
Chúng ta rất hoan nghênh”
Lạc Minh cũng thấy hợp lý.
Bản thân hắn cũng chỉ cần làm cái nhiệm vụ này.
Có thể ở tại đây chờ thì không gì tốt bằng.
Nếu vị kia xuất hiện mà bản thân không kịp gặp mặt thì sẽ thật đáng tiếc.
“Đa tạ Lý quản gia.
Vậy chúng ta sẽ dày mặt ở đây làm khách một thời gian.
Đành phải làm phiền Lý quản gia rồi.”
“Ha ha ha … không phiền, không phiền.
Phục vụ thiếu gia là chức trách của tất cả mọi người ở đây.
Lạc huynh mang theo thiện ý đến gặp thiếu gia thì chính là quý khách.
Tiếp đãi quý khách thì há có thể phiền.”
“Vậy ta xin đa tạ Lý quản gia”
“Không cần quá khách khí.
Đã như vậy xin mời mọi người cứ tự nhiên.
Trong khu công trường này, ngoài kho vật tư và Thượng Tiên Cư thì mọi người có thể tùy ý tham quan.
Nếu có cần gì, Lạc huynh có thể cho người đến thông báo với ta.
Ta còn có công vụ xin phép cáo từ trước.”.