Thất Sơn Tiên Môn


Thời gian nhanh chóng trôi qua, mới đó mà đã giữa trưa.

Trần Minh Quân cũng ngừng luyện tập.

Hắn trở lại Thiên Trụ Sơn ăn uống cùng mọi người.

Sau đó tắm rửa sạch sẽ.

Hắn chuẩn bị đi làm việc mà hắn đã hứa với Lạc Minh.

Sâu bên trong một khu rừng rậm, nơi có một ngôi làng nhỏ đơn sơ.

Khói đang bốc lên nghi ngút ở trung tâm ngôi làng.

Nhưng đây không phải chiến hỏa, đây là một bữa tiệc.

Mấy trăm tên tráng hán khỏe mạnh quay quanh một đống lửa.

Trên đó đang có một con mãnh thú đã bị nướng chín vàng hoe, có thể thấy mở sôi liên tục chảy ra và nhỏ giọt xuống.

Đám người thì đang không ngừng ăn thịt và uống rượu.

Một loại rượu tìm thấy bên trong những thân cây đặc thù.
Sau một hồi ăn uống no say.

Hồng Kim Tinh bước lên một cái đài cao ở gần đống lửa.

Hắn dùng giọng lớn nhất mà hô lên:
“Mọi người im lặng nghe ta nói”
Nghe thấy thế thì mọi người đồng loạt dừng lại mọi động tác, hướng về Hồng Kim Tinh chờ đợi.
“Các vị huynh đệ, cho tới ngày hôm nay.

Ta đã biết được Thượng Tiên là một người cao thượng.

Căn bản không phải đám phàm phu tục tử chúng ta có thể hiểu.

Ta tin chắc rằng trong số các vị cũng có người đã nhận ra.

Thời gian một tháng ngắn ngủi này, rất nhiều người trong số chúng ta điều có tiến bộ lớn trong tu hành.

Người phàm thì đã bước vào Khí Cảm, thậm chí là Khai Mạch.

Tu sĩ thì tăng lên một đến hai giai đoạn.”
Đám người nghe đến đây thì nhao nhao gật đầu.

Một tháng qua, dưới áp lực sinh tồn, thể chất lẫn tinh thần đều được rèn luyện mà tiến bộ rất lớn.

Dẫn tới tu hành thuận buồm xuôi gió.

Năng lượng thiên địa ở nơi này dường như cũng nồng đậm hơn rất nhiều so với môi trường bên ngoài.

Mấy trăm người nhất thời trong lòng sùng bái Trần Minh Quân càng thêm mãnh liệt.

Bọn họ từ sợ hãi, kính sợ, biết ơn sau cùng là sùng bái.
“Bây giờ mọi người chắc đã hiểu dụng ý của Thượng Tiên.

Ngài ấy căn bản là không có trách phạt chúng ta.

Đây rõ ràng là ban tặng tạo hóa cho chúng ta.


Nhưng dĩ nhiên tạo hóa cũng cần có ý chí và bản lĩnh thì mới có thể nhận.

Huynh đệ nói xem, có đúng vậy không”
“Phải” ..

“Phải” ..”Phải” …
“Cho nên, kể từ bây giờ.

Chúng ta phải hành động xa hơn.

Chúng ta không thể ru rú chỗ này để sống cho qua ngày.

Chúng ta phải không ngừng mạnh lên.

Chúng ta sẽ chinh phục khu rừng này, tìm tới những dã thú mạnh mẽ hơn và đánh bại bọn chúng.

Ta tin rằng ngày mà Thượng Tiên thừa nhận chúng ta đã không còn xa.

Huynh đệ nói tôi nghe xem, mọi người có đồng ý hay không?”
“Đồng ý”, “Đồng ý”, “Đồng ý”, “Đồng ý”, …
Trần Minh Quân quan sát thấy tất cả.

Hắn cũng không khỏi sờ sờ cầm của mình.

Cơ bản là hắn chưa biết xử lý đám người này thế nào nên mới quăng bọn họ đến đây.

Không ngờ lại diễn biến tới tình trạng thế này.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, có thể điểm hóa một đám người còn gì tốt hơn.

Hắn động ý niệm, thân hình lập tức xuất hiện phía trên của đám người.
Lập tức có người phát hiện ra, người nọ la lên
“Thượng … Thượng Tiên, là Thượng Tiên.

Thượng Tiên đã nghe thấu tấm lòng của chúng”
Sau đó hắn quỳ xuống
“Thượng Tiên trên cao, xin nhận của tiểu nhân một lạy.

Cảm tạ ân đức của Thượng Tiên.”
Những người khác cũng đã nhìn thấy, toàn bộ lập tức quỳ xuống — QUẢNG CÁO —
“Thượng Tiên trên cao, xin nhận của tiểu nhân một lạy.

Cảm tạ ân đức của Thượng Tiên.”
Trần Minh Quân chỉ gật gật đầu, sau đó lên tiếng
“Chỉ cần có cố gắng thì sẽ có thành quả.

Từ này về sau, nhìn thấy ta không được hành đại lễ.

Bây giờ ta có việc cần tất cả người của Lạc Gia.

Những ai là người của Lạc Gia thì bước lên phía trước”
Nghe vậy thì lần lượt từng người bước lên, tổng cộng có có 27 người.

Thấy đã không còn ai bước lên, Trần Minh Quân liền nói.
“Những người còn lại cứ tiếp tục cố gắng.

Các ngươi nói không sai, chỉ cần biểu hiện tốt thì sẽ được ta công nhận.


Người của Lạc Gia ta sẽ mang đi, ta có chút việc cần họ.”
Vừa nói hắn vừa đưa mắt nhìn Hồng Kim Tinh.

Trong lòng âm thầm đánh giá và cân nhắc.

Không thể không nói, tên này thật có tài lung lạc người khác.
Vừa nói xong thì hắn biến mất, đám người của Lạc Gia cũng biến mất.

Những người còn lại đồng thanh hô lên.
“Cung tiễn Thượng Tiên”
Qua một lúc sau, Hồng Kim Tinh mới ngẩng đầu nhìn vào vị trí Trần Minh Quân vừa biến mất mất.

Trong ánh mắt toát ra một chút ý hưng phấn và vui mừng.

Hắn có thể cảm nhận được vừa rồi Trần Minh Quân nhìn hắn với vẻ tán thưởng.

Hắn quyết định về sau sẽ càng làm tốt hơn cái nhiệm vụ lung lạc đám đông này.

Từ khi phát hiện ra Trần Minh Quân có thực lực khủng bố thì hắn đã quyết tâm bám chặt lấy cái bắp đùi này.

Do đó, khi bị đưa đến đây, hắn đã cố gắng hết khả năng của mình để nâng cao giá trị của Trần Minh Quân.

Cuối cùng thì cũng có ngày hắn được Trần Minh Quân tán thưởng.

Như vậy thì ngày được thu nhận đã không còn xa.

Trần Minh Quân xuất hiện trở lại thì đã ở bên ngoài không gian châu.

Bên cạnh còn có 27 người của Lạc Gia.

Trong số 27 người này, có 7 người lúc trước là phàm nhân, nhưng bây giờ cũng đã bước vào Khí Cảm.

Thậm chí còn có một người đã ở giai đoạn Khai Mạch.

20 người còn lại thì tu vi đều đã sắp tới Thông Mạch đỉnh phong.

Đã sắp có thể Khai Huyệt.
“Tất cả đi theo ta”
Trần Minh Quân buông xuống một câu, liền động cước bộ tiến ra bên ngoài Thượng Tiên Cư.

Đám người cũng nhanh chóng đi theo sau.

Bên trong nhà khách
“Sư phụ, đã quá trưa rồi.

Liệu Trần tiên sinh sẽ quên hay không?”
“Con đó, lần này về gia tộc ta phải đặc biệt giáo huấn con mới được.

Cái tính tình nôn nóng và ăn nói không có suy nghĩ này thế nào cũng có ngày gặp họa.”
“Sư phụ, sư muội cũng không có ác ý gì, chỉ là quá thành thật, nghĩ gì thì nói đó thôi.” — QUẢNG CÁO —
“Haizz ..

ta sao mà không biết.

Nhưng mà đôi lúc thành thật quá cũng không phải chuyện tốt gì?”
Đúng lúc này, ngoài cổng có tiếng bước chân.


Trần Minh Quân dẫn đầu đám nhân thủ của Lạc Gia bước vào.
Lạc Minh không dám chậm trễ, lập tức nhanh ra nghênh đón
“Lạc Minh xin chào Trần tiên sinh.

Sao lại để đích thân ngài dẫn người đến thế này.

Thật là làm phiền ngài quá”
Trần Minh Quân mỉm cười
“Vài bước chân thôi, có gì mà phiền.

Lạc huynh cứ khách sáo mãi thế này ta mới là người ngại đây”
Đám người theo sau Trần Minh Quân đã nhìn thấy Lạc Minh.

Cả đám chắp tay hành lễ:
“Đệ tử xin ra mắt chấp sự đại nhân”
Lạc Minh nhìn qua, thấy chỉ có 27 người, thiếu mất một người.

Tuy thiếu một người, nhưng hắn cũng không nói ra.

Tránh làm cho không khí thêm khó xử.

Chỉ thấy hắn cười lên.
“Ha ha ha, các huynh đệ vẫn khỏe cả chứ?”
“Bẩm chấp sự đại nhân, chúng tôi đều tốt.”
Hắn cũng không có dám trước mặt Trần Minh Quân mà dùng thần thức dò xét.

Nếu không hắn sẽ phát hiện đám người này bây giờ đều đã xưa đâu bằng nay.
Trần Minh Quân lúc này mới lên tiếng.
“Bây giờ thì các ngươi có thể theo Lạc huynh trở về gia tộc của mình.”
Nghe vậy đám người chẳng những không vui mà còn cảm thấy hụt hẫng.

Một tên không nhịn được mà hướng Trần Minh Quân cầu xin.
“Thượng Tiên, ta có thể xin được tiếp tục ở lại hay không?”
Nghe tên này lên tiếng cầu xin.

Mấy người Lạc Minh không khỏi ngẩn ra.

Bọn họ sợ là bản thân mình nghe lầm.

Thế nhưng, rất nhanh thì mấy tên khác cũng đồng loạt cầu xin được ở lại.

Lúc này thì Lạc Minh mới thực sự choáng váng, đầu óc dường như sắp không đủ dùng.

Có bao giờ thấy qua tù nhân xin được ở lại nhà giam chưa? Nhưng rồi Lạc Minh bổng phát hiện, đám này xưng hô Trần Minh Quân là gì? “Thượng Tiên”, cái gì mà Thượng Tiên? Không lẽ đám này bị giam mới có một tháng mà đầu óc đều hỏng hết rồi sao?
Trần Minh Quân cũng cười khổ trong lòng.

Hắn cũng hơi lúng túng, sau đó ho khan một tiếng rồi nói:
“A hèm …Các ngươi nên trở về gia tộc một chuyến.

Nếu còn muốn đến đây thì một tháng sau có thể đến.

Ta tin là Lạc Gia sẽ không làm khó các ngươi.” — QUẢNG CÁO —
Nghe vậy thì đám người tỏ vẻ mừng như điên.

Cũng không còn nói gì thêm.

Lạc Minh, Lạc Phượng Yên và Lạc Trường Bạch thì vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ.

Cơ bản là không hiểu ra làm sao.
….
Đưa tiễn đám người Lạc Gia rời đi.

Trần Minh Quân trở về Thượng Tiên Cư.

Đồng thời ra lệnh cho Lý Văn Cung tiến đến để hỏi chuyện.
“Thuộc hạ kính chào thiếu gia”
“Lý quản gia, những người có danh ngạch đệ tử đã được sắp xếp thế nào rồi? Đã đến đông đủ chưa?”
“Bẩm thiếu gia, tất cả đều đã đến báo danh đầy đủ.


Do thiếu gia chưa có chỉ thị, nên thuộc hạ tạm thời sắp xếp họ phụ giúp trông coi công trường.

Tối thì tạm ở bên trong các khách sạn ở trong phạm vi gần đây.”
“Tốt lắm, truyền lệnh xuống.

Sáng sớm ngày mai, tất cả đệ tử có danh ngạch tập trung phía trước Thượng Tiên Cư để nhập tông môn”
“Thuộc hạ tuân lệnh, thuộc hạ sẽ đi làm ngay”
Sau khi Lý Văn Cung rời đi.

Trần Minh Quân tiến vào không gian châu.

Hắn đứng phía trên Ngọa Long Sơn nhìn xuống.

Sau đó, từ phần cuối quản trường bên ngoài cung điện chính.

Hắn cho dựng lên một cánh cổng to lớn.

Hai cột trụ của cánh cổng có đường kính to tới 10 mét.

Mỗi bên có một con rồng sống động như thật.

Con rồng này quấn quanh cột trụ và vương đầu lên cao nhìn thẳng ra ngoài.

Giống như nhìn thẳng vào mặt người từ ngoài bước vào.
Trảo rồng mỗi bên giữ chặt một tấm bảng hiệu bằng quang thạch.

Trên đó đề bốn chữ như rồng bay phượng múa “Thất Sơn Tiên Môn”.

Tấm bảng này, dù là ở ban ngày thì vẫn tự tỏa ra ánh sáng màu xanh ngọc biếc.

Còn vào ban đêm thì ánh sáng lại càng thêm nổi bật.
Bên ngoài cánh cổng nối liền với một con đường bậc thang.

Con đường này này có bề rộng 100 mét.

Kéo dài 5.656 mét thẳng xuống chân núi với góc nghiêng 45 độ.

Tổng cộng có 14.279 bậc thang.
Điểm cuối của con đường bậc thang, bên dưới chân núi.

Trần Minh Quân kiến tạo một cái bình đài bằng phẳng kéo dài tới sát chân tường thành.

Một cánh cổng nối liền con đường nhỏ bên trong thung lũng ra bình đài.

Cánh cổng này chỉ có lệnh bài thân phận đệ tử thì mới đi qua được.
Bên trái bình đài thì có bảy cổng không gian.

Nhìn vào toàn là một màu đen kịt.

Phía trên mỗi cổng không gian có một tấm bảng ghi tên.

Chúng lần lượt là “Thiên Cấm Tiên Môn”, “Phụng Hoàng Tiên Môn”, “Liên Hoa Tiên Môn”, “Anh Vũ Tiên Môn”, “Thủy Đài Tiên Môn”, “Ngũ Hồ Tiên Môn”, “Ngọa Long Tiên Môn”.
Những cổng không gian này sẽ liên kết với bảy cổng không gian khác.

Chúng được đặt tại bảy ngọn núi cùng tên ở thế giới bên ngoài.

Trần Minh Quân dự định về sau sẽ sử dụng tới những cảnh cổng này chiêu thu đệ tử.
Hắn muốn hướng tới toàn dân phổ cập văn hóa tu luyện.

Từ trong phàm nhân lựa chọn ra những người khỏe mạnh và có ý chí kiên cường để thu vào tông môn đào tạo.

Việc cuối cùng, từ bình đài kéo dài lên đến hết đường bậc thang trên đỉnh núi đều bị không gian phong tỏa.

Người tiến vào bình đài chỉ có thể leo núi hoặc rời đi.

Đệ tử trong môn phái muốn ra ngoài cũng chỉ có thể từ sơn môn đi theo bậc thang mà xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận