Sự việc đến đây tạm thời xem như đã kết thúc.
Giác Linh Chân Nhân quyết định, tại lúc khai mạc Đạo Hội Tán Tu.
Ông sẽ cho công bố toàn bộ sự việc ra bên ngoài.
Đồng thời cũng sẽ cùng với bốn tán tiên còn lại tiến hành một cuộc điều tra toàn diện.
Mục đích là rà soát một lần toàn bộ bát đại tán tu.
Tối thiểu là phải đảm bảo không còn con sâu nào.
Đám người Trần Chiến nghe như vậy thì cũng không có phản đối.
Thường có câu vàng thật thì không sợ lửa.
Cuối cùng, Giác Linh Chân Nhân mời tất cả mọi người dự một buổi tiệc chay.
Cũng bao gồm Trần Minh Quân và 2 nữ.
Trần Minh Quân rất vui vẻ nhận lời.
Ăn một bữa cơm chay thôi, cũng không cần phải từ chối.
Hắn cũng hướng Giác Linh Chân Nhân cho phép người nhà của hắn cùng tham gia.
Dĩ nhiên là sẽ không bị từ chối.
Thế là toàn bộ người nhà của hắn được đi ra ngoài.
Bao gồm cả lũ trẻ mà hắn đã cứu ở Long Xuyên.
Giác Linh Chân Nhân nhìn thấy nhiều trẻ con như vậy thì cũng lấy làm lạ.
Hỏi ra thì mới biết được sự việc.
Địa vị của Trần Minh Quân vì thế mà lại được nâng cao thêm một bậc.
Giác Linh Chân Nhân là người vừa tu đạo vừa tu phật.
Ông rất xem trọng tứ ân và hành thiện tích đức.
Những việc Trần Minh Quân làm chính là thiên đại công đức.
Lý Văn Cung và Đinh An cũng được gọi đến tham gia.
…
Tiệc tùng đơn sơ, rất nhanh thì kết thúc.
Giác Linh Chân Nhân bố trí cho Trần Minh Quân một khu tiểu viện để nghỉ ngơi.
Tiểu viện này không quá lớn, nhưng vẫn đủ chứa hơn 100 người.
Trần Minh Quân cũng không có để lũ trẻ ở lại bên ngoài.
Ngoại trừ những ai muốn tham gia Đạo Hội.
Những người khác đều trở lại không gian châu.
Sinh hoạt ở đó đã quen, nên ở bên ngoài cũng thấy bất tiện.
Đêm xuống, tại sân trước trong tiểu viện của Trần Minh Quân.
Lê Ngọc Như Ý đang ngồi trên một bộ bàn ghế bằng tre.
Đối diện nàng là Tiểu Mạn và Lạc Phượng Yên.
Ba nữ nhìn nhau không ai nói gì.
Lúc chiều, khi Như Ý và mọi người từ không gian châu đi ra bên ngoài.
Nghe Trần Minh Quân giới thiệu thì Tiểu Mạn và Lạc Phượng Yên mới biết Trần Minh Quân đã có người yêu.
Tiểu Mạn thì chỉ bất ngờ, nhưng Lạc Phượng Yên thì cảm xúc rất là thất lạc.
Còn Như Ý, khi phát hiện bên cạnh Trần Minh Quân có hai nữ tử thì cô cũng vô cùng rối ren trong lòng.
Cô đã từng suy nghĩ vấn đề này trước đó.
Nhưng khi đối mặt thì mới biết khó khăn cỡ nào.
Nói trong lòng cô không ghen chỉ là nói dối.
Nhiều lúc, Như Ý không biết tiến vào thế giới tu chân là may mắn hay là bất hạnh đối với cô.
Tâm trạng của cô hiện tại vô cùng nặng trĩu.
Cô chỉ ước gì không tồn tại cái gọi là tu chân.
Như vậy, hiện tại cô cùng Trần Minh Quân vẫn đang là một đôi sinh viên năm nhất.
Cùng nhau cố gắng học tập, rồi sau này ra trường, kết hôn, sinh con, sống cuộc sống ngắn ngủi nhưng bình dị và hạnh phúc.
Cuộc gặp mặt này là Tiểu Mạn cố tình bày ra.
Trần Minh Quân thì đã ở bên trong không gian châu để nghiên cứu Tẩy Tủy Kinh.
Những người khác cũng đã đi tham quan không khí náo nhiệt ở bên ngoài.
Sau một hồi khá lâu trầm mặc, Tiểu Mạn chủ động lên tiếng phá vỡ yên tĩnh — QUẢNG CÁO —
“Như Ý, chị biết trong lòng em đang nghĩ cái gì.
Sự xuất hiện của 2 người bọn chị không phải như em nghĩ đâu.
Nói ra cũng rất dài dòng.
Chị sẽ kể em nghe chuyện của chị trước.
Cách đây rất lâu, chị cũng là một cô gái bình thường trong thế tục.
Đến năm chị được 17 tuổi, bị bọn buôn người bắt cóc ….”
Thế là Tiểu Mạn lại một lần nữa kể lại câu chuyện của mình.
Nhưng lần này, cô không còn cảm thấy đau thương và tủi nhục nữa.
Bởi vì cô đã chấp nhận nó.
Cũng là vì hiện tại cô rất mãn nguyện khi được ở bên cạnh Trần Minh Quân.
“...!Sau khi chị đưa những cô gái bị hại đến trung tâm Kiên Lương.
Chị trở lại làm hoa tiêu đưa đoàn thuyền đến đây.
Ý nguyện của chị là được tham gia tông môn của anh Minh Quân.
Nhưng chị muốn cùng anh ấy trải qua kỳ Đạo Hội này trước.”
Nói đến đây, tâm trạng của cô hơi chùng xuống rồi tiếp tục
“Như Ý, chị biết tấm thân của chị không xứng đáng với anh Minh Quân.
Cho nên chị cũng không có dám nghĩ gì đâu.
Em không cần phải …”
“Không! Chị đừng nói như vậy.
Là em sai, là em đã suy nghĩ quá nhiều.
Là em đã nghĩ xấu cho anh Minh Quân.
Em cứ tưởng rằng, khi anh ấy bắt đầu tu luyện, thì sẽ sinh ra hoa tâm.
Gặp các cô gái xinh đẹp thì … ”
Khi nghe câu chuyện của Tiểu Mạn, Như Ý đã không thể kiềm chế được xúc động.
Cô khóc như thể cuộc đời đó là của chính cô.
Bản tính của Như Ý rất lương thiện, nếu không muốn nói là lương thiện tới yếu nhược.
So với Tiểu Mạn, thì cô quả thực là sống cuộc sống như thần tiên.
Từ nhỏ đã không phải lo nghĩ gì.
Gia đình cũng không thiếu ăn thiếu mặc.
Cần gì là có đó.
Chỉ có đôi lúc phải xuống đồng ruộng tiếp cha mẹ chút việc vặt mà thôi.
Như vậy cô còn không thấy thỏa mãn? Cô vừa khóc như một đứa con nít, vừa nói với Tiểu Mạn.
“Chị Tiểu Mạn…., có phải là em ích kỷ lắm hay không? Thật ra, …kể từ lúc biết được thế giới này có tu sĩ.
Lúc nào trong lòng em cũng không yên được…Em rất sợ mất anh Minh Quân.
Rất sợ phải chia sẻ anh ấy với nhiều cô gái khác….
Nhưng em là người lớn lên trong xã hội hiện đại, em thực sự không chấp nhận được phải chia sẻ chồng mình.
Em không biết mình phải làm sao cả.”
Tiểu Mạn đi tới ôm Như Ý vào lòng
“Như Ý, em không có ích kỷ gì cả.
Bất cứ cô gái nào lớn lên trong xã hội hiện đại đều sẽ suy nghĩ như em thôi.
Chị tin là anh Trần Minh Quân cũng nghĩ vậy.
Cho nên, em là người duy nhất mà anh ấy yêu lúc này.”
Cô lại nói tiếp
“Nếu là chị trước đây, chị cũng sẽ có suy nghĩ như em thôi.
Nhưng bây giờ không phải là trước đây.
Chúng ta cũng không phải là người bình thường.
Em thử suy nghĩ xem, em yêu anh ấy, có phải là muốn những điều tốt đẹp nhất dành cho anh ấy.
Em cũng tự hỏi lòng mình xem, những gì anh ấy đã làm, tấm lòng của anh ấy, tất cả những chuyện như vậy thì anh ấy không xứng đáng được nhiều hơn một người phụ nữ bên cạnh yêu thương và hầu hạ anh ấy sao? Tại sao đám đàn ông chẳng ra gì thì lại có thể, còn anh ấy thì không?”
Tiểu Mạn dừng lại một chút, cô dùng hai bàn tay của mình đặt lên 2 vai của Như Ý.
Dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn vào mắt Như Ý
— QUẢNG CÁO —
“Cho nên, Như Ý à.
Nếu có nhiều hơn một người phụ nữ bên cạnh anh ấy.
Đó không phải là chia sẻ, cũng không phải vì anh ấy truy cầu, mà là do chúng ta cùng nhau tự nguyện làm như thế.
Vì đó là người đàn ông chúng ta yêu, là người đàn ông chúng ta thấy xứng đáng có được sự hầu hạ của chúng ta.
Chứ không phải là người đàn ông chủ động muốn có được chúng ta.
Chị tin rằng, hiện tại anh ấy chỉ có tình cảm với một mình em thôi.
Thay vì em suốt ngày lo nghĩ, thì hãy vui vẻ mà bên cạnh anh ấy.
Nếu sau này anh ấy không có tình cảm với cô gái khác, thì đó là phúc phần của em.
Còn nếu có, thì là phúc phần cho tất cả chúng ta.
Em hiểu không?”
Như Ý nghe xong thì không nói gì.
Cô suy nghĩ rất lâu rồi mới nói.
“Em … em hiểu những gì chị nói.
Nhưng mà, ….nhưng mà … thực sự nhất thời em không nghĩ thông được.”
“Ngốc quá … ai kêu em suy nghĩ làm gì! Không cần ép bản thân quá.
Anh ấy đã yêu ai khác ngoài em đâu.
Những gì chị nói chỉ là nếu như mà thôi.
Anh ấy cũng không phải loại đàn ông gặp ai cũng yêu đâu.
Cứ để thoải mái tự nhiên.
Miễn là, em nhìn thấy anh ấy vui vẻ hạnh phúc là được.
Đúng không?”
Nghe như vậy thì Như Ý giống như đã nắm bắt được điểm mấu chốt.
Điểm mấu chốt này không phải chuyện hiện tại Trần Minh Quân chỉ có yêu mình cô.
Mà là cô đã quên rằng, Trần Minh Quân không phải loại người tùy tiện, gặp cô gái nào cũng yêu.
Hơn nữa, hắn còn từng đổi mạng của mình cho cô.
Như Ý giống như thông suốt được rất nhiều.
Cô nhìn Tiểu Mạn rồi nói với giọng bình tĩnh hơn.
“Chị nói đúng, nghĩ nhiều cũng chẳng làm được gì.
Chỉ cần nhìn thấy anh ấy vui vẻ hạnh phúc là được.”
“Ừ ..
nhưng mà Như Ý này.
Em đừng quên, bây giờ em là người duy nhất anh ấy yêu.
Em đừng có suốt ngày ủ rũ và suy nghĩ vu vơ.
Sẽ làm tổn thương anh ấy đó.
Bởi vì anh ấy quan tâm tới em, cho nên em vui thì anh ấy mới vui được.
Có hiểu không?”
“Cảm ơn chị, em hiểu rồi.
Em sẽ không suy nghĩ chuyện này nữa.
Cứ để mọi thứ tự nhiên.
Còn có ….chị Tiểu Mạn, có phải chị cũng rất muốn có được tình cảm của anh ấy không? Nếu em ở trong tình cảnh của chị, em cũng sẽ chỉ còn biết sống vì anh ấy.
Cho nên em muốn nghe chị nói một câu thật lòng với em”
Tiểu Mạn nghe hỏi thì ánh mắt vô thần, cô hơi thở dài rồi trả lời
“Như Ý ..
chị đương nhiên là muốn chứ! Nhưng mà, chị cũng có rào cản tâm lý giống như em.
Nhất thời chị cũng không nghĩ thông được.
Chị biết anh ấy không có xem thường quá khứ của chị.
Nhưng quan trọng là, chị lại xem thường mình.
Dù chị đã vượt qua được cảm giác khó chịu đó, nhưng sâu xa trong tâm chị vẫn luôn cảm thấy thân thể mình quá dơ bẩn, không xứng đáng để hầu hạ anh ấy.”
“Chị ! Chị không phải nói với em là, suy nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì sao.
Chị nói em thì chị cũng phải làm được chứ.”
Tiểu Mạn mỉm cười
“Em nói đúng, nói với người khác thì dễ, nhưng với chính mình thì đúng là hơi khó.
Nhưng mà chị cũng thông suốt rồi.
Quan trọng là, chúng ta chỉ tự nói với nhau thôi.
Đâu nhất thiết anh Minh Quân sẽ yêu thích chị hoặc là yêu thích thêm một cô gái khác.
Nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy, chị đã thấy mãn nguyện rồi”
Lúc này, Như Ý mới nhớ, bên cạnh vẫn còn một người
“Chị Tiểu Mạn, còn có … chị này là ai? Cũng giống chị, được anh Minh Quân cứu sao?” — QUẢNG CÁO —
Lạc Phượng Yên từ lúc biết Như Ý là người yêu của Trần Minh Quân đến giờ thì tâm trạng rất là buồn rầu.
Cũng có một chút cảm thấy có lỗi.
Giống như bản thân là một người thứ ba, chen vào hạnh phúc của người ta.
Cô chỉ biết ngồi lắng nghe Như Ý và Tiểu Mạn nói chuyện.
Cũng suy nghĩ những gì Tiểu Mạn nói.
Tuy cô không có nhiều kỷ niệm gì với Trần Minh Quân.
Cô tìm tới hắn cũng chỉ vì ý của gia tộc.
Nhưng phần lớn là vì cô cũng thực sự yêu thích Trần Minh Quân.
Sau khi cô được nghe kể những gì Trần Minh Quân làm thì lại càng yêu thích.
Người đàn ông như vậy, có nữ nhân nào mà không yêu thích.
Cô nghe Như Ý hỏi thì rất là ngượng ngùng trả lời
“Chị … chị xin lỗi.
Chị không giống như Tiểu Mạn.
Chị là chủ động đến đây để được ở bên cạnh anh Minh Quân.
Chị …”
“Không sao, em không còn sợ nữa.
Em đã vững tin ở anh Minh Quân.
Em tin anh ấy không phải người đàn ông tùy tiện.
Anh ấy đã từng dùng mạng sống để cứu em.
Vậy mà em lại nghi ngờ anh ấy! Em cảm thấy bản thân vô cùng sai trái.”
Như Ý nhìn Lạc Phượng Yêu rồi cười tươi mà nói
“Nếu thực sự có một ngày nào đó anh ấy cũng yêu chị, hay yêu một cô gái nào khác nữa.
Em cũng tin chắc rằng, người đó xứng đáng để anh ấy yêu.
Cho nên, chúng ta tự bản thân mỗi người cố gắng nhé.
Nếu chị yêu anh ấy, em cũng không ngại đâu.
Còn chuyện anh ấy có yêu chị hay không thì phải xem chị rồi.”
Lạc Phượng Yên nghe Như Ý nói thì thở phào trong lòng.
Bản thân cô cũng không thích cùng chồng với người khác.
Nhưng không có đặc biệt để ý nhiều.
Dù sao thì cô xuất thân từ gia tộc tu luyện.
Có lịch sử từ xa xưa, tư tưởng tam thê tứ thiếp vẫn không có bị loại bỏ như trong thế tục.
Giải tỏa được khúc mắc, ba nữ lại tiếp tục nói chuyện với nhau.
Người ta hay nói, ba người phụ nữ có thể tạo thành cái chợ, quả nhiên là không sai.
Họ nói chuyện từ trên trời xuống tới dưới đất.
Từ đông sang tới tây.
Trong đó, không tránh được một số chủ đề nhạy cảm.
Làm sao mà tránh được, khi có một cao thủ như Tiểu Mạn ở đây.
Mặc dù rất là ngượng ngùng, Như Ý và Lạc Phượng Yên vẫn chú tâm nghe và ghi nhớ.
Họ ghi nhớ cái gì? Chính là bí quyết và kinh nghiệm của Tiểu Mạn kể ra.
Đôi lúc, Tiểu Mạn còn nhắc chuyện Trần Minh Quân mắc cỡ và lúng túng thế nào khi bị cô câu dẫn.
Rồi còn cả lúc bị Tiểu Mạn vạch trần là trai tân.
Ba nữ lại được một phen cười ha hả.
Trong lúc ba nữ đang miệt mài trao dồi những kỹ năng mà không có trường lớp nào dạy.
Trần Minh Quân cũng đang miệt mài suy diễn tâm pháp Tẩy Tủy Kinh.
Lâu lâu lại hắc xì một cái.
Hắn không khỏi âm thầm nghĩ.
“Quái lạ ! Ta đã là linh thể, vậy mà cũng có thể bị cảm mạo hay sao?”.