Trời đã vào đêm, bây giờ đã hơn 22 giờ.
Bên trong không gian châu, Hoang Đảo.
Một khu vực có đường kính 1500 mét xung quanh Trần Minh Quân trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Không có bất cứ âm thanh gì phát ra.
Để ý kỹ sẽ thấy, tất cả mọi thứ trong phạm vi này không phải tĩnh lặng mà thực sự bị dừng lại.
Đúng vậy, tất cả mọi cử động đều dừng lại.
Giống như thời gian trong khu vực đã ngừng lại.
Thứ duy nhất còn vận hành, chỉ có ý thức của Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân dường như đã quên đi sự tồn tại của chính mình.
Ý thức của hắn đang du đãng không mục đích trong không gian này.
Cứ như hắn là vùng không gian này, vùng không gian này cũng là hắn.
Tại trong ý thức của hắn nhìn thấy, tất cả đều là một màu tối đen như mực.
Hắn đang bị lạc, lạc vào chính ý thức của mình.
Và để tìm được một con đường mà rất khó để tìm ra, thì đi lạc chính là một giải pháp tốt.
Hắn cần phải chạm được tới thứ hắn muốn.
Nếu không, ý thức của hắn sẽ mãi mãi đi lạc như thế.
Thời gian trôi qua càng lâu, thế giới này giống như càng sinh ra nhiều thứ.
Hắn cũng không biết đó là gì, bởi vì hắn cũng không còn khả năng suy nghĩ.
Ý thức của hắn chỉ còn lại khái niệm tồn tại mà đã quên đi ý nghĩa tồn tại.
Quên đi tất cả mọi thứ.
Bên trong thế giới này, thời gian cũng là thứ vô nghĩa.
Hắn cũng không có cảm giác về thời gian.
Cứ như thế, cái thế giới đó ngày càng biến đổi mạnh mẽ.
Đã xuất hiện thêm rất nhiều màu sắc.
Chúng hoàn toàn tách biệt, nhưng cũng giống như là một thể thống nhất.
Khi mật độ những thứ rực rỡ này trở nên dày đặc đến không còn một mảnh tối tâm nào.
Chúng bắt đầu mất đi màu sắc, càng dày đặc thì màu sắc càng biến mất.
Cuối cùng chỉ còn lại một mảnh trắng xóa.
Cái thế giới này bây giờ đã chuyển từ đen tối sang trắng xóa.
Ý thức của Trần Minh Quân lại trôi nổi trong thế giới trắng xóa này.
Lại tiếp tục hành trình tương tự như lúc cái thế giới này là một màu đen tối.
Thời gian thì vẫn cứ trôi, nhưng chẳng có chút ý nghĩa gì với Trần Minh Quân cả.
Chẳng biết đã qua bao lâu.
Tại một gốc nhỏ của thế giới này.
Có một điểm đen xuất hiện.
Sau đó, nó không ngừng mở rộng.
Trong quá trình mở rộng, xung quanh điểm đen này xuất hiện những hào quang đầy màu sắc như lúc trước.
Điểm đen ngày càng mở rộng, cuối cùng thì chiếm trọn lại không gian này một lần nữa.
Cả thế giới một lần chìm sâu vào bóng tối.
Trần Minh Quân mở mắt ra
Hắn đã tỉnh lại, ý thức của hắn đã nhìn thấy được thứ hắn muốn tìm kiếm.
Từ đó, tiềm thức của hắn đánh thức hắn dậy.
Bây giờ nhìn hắn rất khác, không phải vẻ ngoài mà là cảm giác.
Nhìn vào hắn, người ta có một cổ cảm giác tĩnh lặng và trầm lắng.
Nhưng lại trong suốt và rõ ràng.
Giống như một cái gương.
— QUẢNG CÁO —
“Chúc mừng chủ nhân, ý thức thăng hoa, tâm cảnh đột phá lên cảnh giới tâm sáng như gương”
Hư Linh lập tức lên tiếng chúc mừng.
Khác với mọi khi, Trần Minh Quân không có đáp lại ngay.
Bởi vì ý thức của hắn đang tập trung quan sát gì đó.
Hắn vẫn bình tĩnh ngồi im lặng ở đó.
Ánh mắt tuy mở nhưng vẫn không có nhìn vào bất cứ mục tiêu nào.
Bởi vì hắn đang hoàn toàn đầu nhập ý thức vào niệm lực của hắn.
Tại trong quan sát của hắn lúc này.
Khu vực 1500 mét xung quanh hắn đã không còn bình thường như lúc trước.
Hắn đã nhìn thấy được rất nhiều thứ.
Chúng giống như những hạt ánh sáng li ti, trôi nổi khắp mọi nơi.
Kích thước cũng không tính là lớn, nhưng không hề quá nhỏ.
Các ánh sáng li ti này giống như những hạt bụi, trôi nổi ở khắp nơi trong không gian xung quanh.
Có chỗ mật độ dày, cũng có chỗ mật độ thưa thớt.
Và màu sắc của chúng cũng không đồng nhất.
Trần Minh Quân thử dùng niệm lực, cưỡng ép tập hợp một lượng lớn điểm sáng này lại.
Kế tiếp, hắn cho nén chặt chúng lại với nhau.
Dị tượng liền phát sinh, càng bị nén chặt thì những điểm sáng này càng chuyển dần về màu trắng, cuối cùng là trắng hẳn.
Từ phần ánh sáng màu trắng, hắn liền cảm nhận được cảm giác quen thuộc của lực lượng tinh thần.
“Ta đã hiểu! Lực lượng tinh thần cũng không phải có sẵn.
Mà được tổng hợp từ những điểm sáng li ti đầy màu sắc này.
Có thể nói, tồn tại ngoài tự nhiên chỉ là nguyên liệu của lực lượng tinh thần.”
Bây giờ, Trần Minh Quân đã thấu hiểu quá trình sinh ra linh hồn lực.
Các điểm sáng màu sắc bị tinh thần ẩn huyệt hấp thu, sau đó nén lại thành lực lượng tinh thần.
Rồi bị luyện hóa thành linh hồn lực.
Những cái điểm sáng này cũng chỉ có niệm lực là quan sát thấy, mắt thường không thể nhìn được.
Trần Minh Quân tập trung nhìn vào một viên tinh thần thạch đã bị khai mở.
Hắn nhìn thấy bên trong đó không ngừng chảy ra các điểm sáng màu sắc.
Số điểm sáng màu sắc này lam cho xung quanh hắn trở nên rực rỡ như một buổi trình diễn đại nhạc hội.
Bởi vì mật độ dày đặc hơn môi trường bên ngoài rất nhiều.
Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy một số tinh thần thạch làm việc ngược lại.
Đó là không cần hấp thu những điểm sáng li ti.
Số tinh thần thạch này đang trong quá trình nạp lại.
Như vậy, tinh thần thạch một khi bị tiêu hao sạch thì sẽ bị động hấp thu lại nguyên liệu để “sạc” đầy.
Bất chợt, Trần Minh Quân dường như phát hiện ra điều gì đó.
Trong phạm vi niệm lực bao phủ, hắn còn nhìn thấy những gợn sóng trong không khí.
Chúng giống như gợn sóng trên mặt nước, nhưng không nằm trên một mặt phẳng.
“Đây là … sóng âm thanh?”
Điểm hạn chế của thần thức là chỉ có thể nhìn thấy, không thể nghe thấy.
Nhìn thấy cũng vô cùng mơ hồ, chỉ có thể xác định đại khái mà thôi.
Hắn chưa có thần thức, nhưng có niệm lực.
Niệm lực của hắn nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
So với nhìn bằng mắt còn rõ ràng hơn.
Nhưng vẫn có hạn chế là không nghe được.
Hắn không biết cường giả đỉnh cao thì thần thức có nhìn thấy sóng âm thanh hay không.
Nhưng mà hiện tại niệm lực của hắn nhìn thấy.
Đúng là nhìn thấy chứ không phải nghe thấy.
Trần Minh Quân điên cuồng suy nghĩ.
Đã có thể nhìn thấy, vậy làm sao có thể chuyển hóa những gì nhìn thấy thành âm thanh.
— QUẢNG CÁO —
“Nếu ta sao chép dao động lại, rồi tạo ra dao động hoàn toàn tương tự kế bên tai.
Chẳng phải là nghe thấy rồi sao? Thậm chí còn có thể tùy ý tăng âm lượng lên xuống”
Với niệm lực mạnh mẽ, việc tạo ra dao động âm thanh trong không khí bên tai là chuyện không khó.
Chuyện khó là phải luyện tập khả năng sao chép chính xác dao động bước sóng của âm thanh mà hắn nhìn thấy được.
Chỉ cần sai lệch một chút cũng sẽ khiến cho âm thanh mô phỏng bị bóp méo.
Nhẹ thì chỉ bị méo mó, vẫn nghe được nội dung.
Nặng thì cả nội dung cũng không nghe hiểu.
Vậy là, Trần Minh Quân vừa mới tỉnh lại sau thiền định thì lại tiếp tục nhắm mắt nghiên cứu và thử nghiệm.
Lần này hắn không tiến vào thiền định.
Mà tập trung luyện tập mô phỏng âm thanh.
…
Bên ngoài không gian châu
Bốn vị tán tiên vẫn ngồi ở đó, tất cả đều nhắm mắt dưỡng thần.
Hoặc có thể nói là đang tu luyện.
Vì muốn gặp Trần Minh Quân.
Những tán tiên này thậm chí còn chưa luận đạo với nhau.
Liễu Nữ Nhân cũng chưa nói phương pháp đột phá với mọi người.
Nhưng họ đều là cao nhân tiền bối, tâm tính đã sớm trầm tĩnh vô cùng.
Không ai nóng vội gì cả.
Bọn họ cũng đã được Nguyễn Quang Minh kể cho nghe chuyện có người tìm Trần Minh Quân.
Nhưng nhận thấy cũng không phải vấn đề gì to lớn.
Cho nên chỉ lưu ý một chút chứ không có làm ra động tác gì.
Nguyễn Quang Minh cũng đã được trấn an.
Có nhiều khả năng, cũng chỉ là những người muốn tìm Trần Minh Quân để giao dịch nguyên khí châu mà thôi.
Bốn vị tán tiên này cũng từ miệng của Giác Linh Chân Nhân mà biết được sự tồn tại của nguyên khí châu.
Cách tiểu viện này không xa, một cái bóng đen di chuyển bên trong các cành cây.
Bóng đen này đứng quan sát từ xa.
Phát hiện khu này chỉ có một cái tiểu viện là sáng đèn.
Hắn nhanh chóng di chuyển.
Lướt đi nhẹ nhàng như một cơn gió.
Cả thân hình như hòa làm một với màn đêm.
Kỹ năng ẩn tàng vô cùng xuất sắc.
Thậm chí còn ít khi thấy hắn hít thở.
Khi khoảng cách đến tiểu viện còn không quá 500 mét thì hắn dừng lại.
Hắn chọn một điểm thật cao, dùng trang thiết bị hiện đại quan sát.
— QUẢNG CÁO —
Đập vào mắt là bốn thân ảnh đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong sân.
Bóng đen này dường như cũng nhận ra bốn vị tán tiên.
Ánh mắt của hắn nhìn vô cùng ngưng trọng.
Hắn lại tiếp tục lấy ra một thiết bị khác, rồi quan sát toàn bộ tiểu viện.
Đây là một loại thiết bị tầm nhiệt.
Làm hắn bất ngờ là, toàn bộ tiểu viện vậy mà chỉ có một người duy nhất.
Theo hình ảnh phản chiếu thì còn có thể là nữ tử.
Hắn đoán không sai, toàn bộ thành viên gia đình Trần Minh Quân đều tiến vào không gian châu.
Bao gồm cả Lạc Phượng Yên, cô cũng được Như Ý mang vào trong.
Tiểu Mạn thì xung phong ở lại để nắm bắt thông tin bên ngoài.
Cũng không thể để cả tiểu viện không có một ai được.
Dù sao thì ngoài sân còn có bốn vị tiền bối đang ngồi.
Bóng đen này quan sát một lúc thì không có thu được thêm thông tin gì đáng nói.
Hắn đành chuyển hướng quan sát bốn vị tán tiên.
Lần này, hắn quan sát rất tỷ mỹ từng người.
Mục đích là xác nhận thông tin cho chính xác.
Liễu Nữ Nhân là người đầu tiên cảm ứng được có người quan sát mình.
Nàng mở mắt ra, nhìn qua phương hướng của kẻ xâm nhập.
Kế tiếp thì Hòa Hảo Chân Nhân, Cao Đài Tiên Ông và Hiếu Nghĩa Bổn Sư cũng mở mắt ra, nhìn lại phương hướng đó.
Bọn họ điều thụ hưởng thế gian thờ cúng.
Lại có phương pháp vận dụng tín ngưỡng lực, linh hồn được nuôi dưỡng tốt và rất mạnh mẽ.
Cho nên cảm giác cũng đặc biệt nhạy.
Nhất là khi có ai đó quan sát họ với ý đồ bất chính.
Liễu Nữ Nhân là người cảm ứng được đầu tiên.
Đó là vì thành tựu của nàng trong lĩnh vực tín ngưỡng lực là sớm nhất so với ba người còn lại.
Dĩ nhiên là nàng cũng đã chia sẻ những thành tựu này với họ.
Đổi lại nàng cũng nhận được rất nhiều, từ đó mà càng hoàn thiện hơn pháp môn.
Cái bóng đen thấy bốn người đồng loạt nhìn về hướng của mình thì thất hồn lạc phách.
Hắn dừng ngay việc quan sát.
Thu liễm toàn thân khí tức vận chuyển, ngừng thở, tim đập chậm lại.
Thân hình như bám sát hòa làm một với thân cây.
Nhìn bằng mắt cũng có thể không nhìn ra.
Đây là kỹ năng ẩn nấp của một sát thủ.
Bốn vị tán tiên cũng tràn ra thần thức quan sát.
Thần thức của họ cũng chỉ có thể bao phủ phạm vi đâu đó khoảng hơn 400 mét.
Còn chưa đủ xa đến chỗ tên kia ẩn nấp.
Mà có bao phủ tới thì cũng chưa chắc đã nhìn ra.
Như đã nói, thần thức rất là hạn chế về mặt hình ảnh thấy được.
Giống ảnh chụp X quang vậy, rất khó nhìn.
Sau một lúc quét tới quét lui, nhưng vẫn không có gì bất thường.
Bốn vị tán tiên cũng bỏ qua, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Bóng đen kia vẫn im lặng ẩn nấp.
Sau hơn 30 phút không có động tĩnh gì.
Hắn mới dám thả lỏng thân thể.
Toàn thân đã ướt nhẹp mồ hôi.
Hắn cũng không dám tiếp tục ở lại quan sát.
Thân hình nhanh chóng di chuyển rời khỏi chỗ này..