Cửa hàng bán hoa rất nhỏ, Lâm Yến đứng ở cửa hồi lâu cũng không đi vào, yên lặng nhìn anh một hồi.Lục Tẫn như cảm nhận được có ánh mắt đang theo dõi mình, anh quay đầu cong cong đôi mắt nhìn cậu.Lâm Yến ngẩn ra, nhanh chóng đảo mắt đi.Hơn mười phút sau, chủ cửa hàng đem hoa đã được chọn bọc lại, đưa cho Lục Tẫn.Lục Tẫn chưa học qua cắm hoa bao giờ nhưng gu thẩm mỹ lại không tồi, anh bó lại được một bó hoa còn khá hài hòa đẹp mắt.Lục Tẫn tiếp nhận bó hoa, cực kì tự nhiên mà đem hoa đưa cho Lâm Yến.Lâm Yến: “?”Khóe môi Lục Tẫn cong lên: “Cho cậu, không cần vui quá đâu.”Lâm Yến: “……”Lục Tẫn lại nói: “Tiếp theo chính thời gian tiết lộ bí ẩn đó nha, người có duyên của tôi rốt cuộc có phải cậu hay không nà? Không phải thì cũng đừng quá buồn, tặng cậu bó hoa này an ủi đấy.”Anh thấy Lâm Yến không đưa tay ra, liền trực tiếp động thủ, đem hoa nhét vào trong lòng Lâm Yến.Lâm Yến: “……”Cậu trong lòng ôm hoa, trên tay lại cầm theo bóng bay và túi hoa quả.Lúc cậu đi dạo phố còn chưa từng cầm nhiều đồ như vậy đâu á.Vật phẩm nhiệm vụ của Lục Tẫn được giấu ở trong một cái hộp.Lục Tẫn trịnh trọng mà mở nó ra, vừa nhìn thoáng qua bên trong liền lập tức đóng lại.Lâm Yến vừa định đi lên nhìn, cái hộp đã bị khép lại: “?”Biểu tình Lục Tẫn có chút khó có thể miêu tả, anh liếc nhìn Lâm Yến một cái, “Yên tâm đi, là kết quả mà cậu muốn thấy.”Kết quả Lâm Yến muốn nhìn thấy chính là không phải cùng đội.Cậu không nghĩ hạnh phúc lại tới nhanh như vậy.“Thật?”“Đương nhiên, cậu không tin tôi à?”“Anh vừa mới lừa tôi.”“Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại.”Lâm Yến nói cái gì Lục Tẫn cũng không chịu mở lại cái hộp.Mắt thấy thời gian không còn sớm, cậu lười cùng anh đôi co, chính mình tự kêu một chiếc xe dự định quay trở lại biệt thự.Lục Tẫn rất tự nhiên mà đi theo cậu.Lâm Yến quay đầu lại: “Anh đi theo tôi làm gì?”Lục Tẫn: “Một chiếc xe thì sẽ thân thiện với môi trường hơn nha.”Lâm Yến: “……”Ờ, không cho Lục Tẫn lên xe chính là không bảo vệ môi trường.Tuy vậy, bọn họ cầm theo một đống bóng bay thật sự rất khó mà chui đượcvào xe.Bọn họ thực vất vả mới có thể đem bóng bay cùng bản thân nhét vào trong xe, thời điểm Lâm Yến bị bóng bay hình con thỏ cọ vào mặt, cậu cảm thấy vô cùng vô cùng mệt mỏi.Rõ ràng ở cạnh cũng chỉ có một mình Lục Tẫn, sao có thể phiền đến như vậy?Quay phim không theo kịp được chiếc xe.Bọn họ trơ mắt nhìn Lâm Yến cùng Lục Tẫn mang theo bóng bay chen chúc lên xe, nghênh ngang rời đi.【 Tui phục luôn đó, tui mới từ phòng phát sóng trực tiếp khác qua đây đã được thấy bọn họ tranh chỗ ngồi với bóng bay rồi.
】【 Mấy phòng trực tiếp khác bầu không khí đều rất lãng mạn, Hoàng Dĩnh rất ôn nhu rất ngọt, Khương Địch Địch rất hoạt bát đáng yêu, bọn họ đều vô cùng cởi mở, đề tài nói chuyện luôn luôn có thể chuyển thành chuyện tình yêu.
】【 Lầu trên +1.
Còn phải nói.
Bọn họ chỉ vừa nhìn nhau thôi là tôi đã buồn nôn rồi.
】【 Nói thật thì tặng hoa cũng rất lãng mạn nha! 】【 Bọn này ở đây còn có uống giao bôi bằng cà phê nhé! ( Tuy rằng là Lục lão sư một mình uống hết hai ly ) 】【 Tặng bóng bay = tôi đem vận may cho cậu một nửa ( tuy rằng Lâm lão sư cảm thấy rất phiền ) 】【 Tiêu đề cũng là cùng cậu chia sẻ ( tuy rằng bị ha ha ha ) 】【 Mỹ nhân cứu anh hùng ( tuy rằng là anh hùng biết leo cây nhưng không biết xuống ) 】【 Trao tín vật định ước ( tuy rằng đã bị ăn ) 】Sau khi tổng kết xong, phòng phát sóng trực tiếp im lặng chốc lát.Thẳng đến khi có người yếu ớt phát biểu.【 Tôi cảm thấy, còn rất nhiều đường nha……】【 Ờm… Tui cứ cảm thấy không đúng chỗ nào ý:) 】【 Xem góc độ kháccũng rất ngọt mà, anh nháo, tôi tuy rằng huyết áp đã lên cao nhưng vẫn cùng anh nháo 2333 】【 Lâm lão sư thực sự rất nuông chiều Lục Tẫn đó.
】Lâm lão sư "biết nuông chiều" hoàn toàn không biết gì về chuyện này .Bây giờ cậu đang có chút ý muốn tự sát vì quyết định của bản thân.Đáng lẽ ra không tới thì sẽ không đụng phải Lục Tẫn.Không tới thì sẽ không cần đối mặt với cảnh bóng bay bị mắc vào nhau không thể gỡ ra khiến cậu bắt buộc phải dựa sát lại chỗ Lục Tẫn.Lục Tẫn cúi đầu gỡ một lát, bất đắc dĩ mà nói: “Tôi phát hiện bọn chúng cũng có chút ý tứ.”Lâm Yến đen mặt: “Ý tứ gì?”Lục Tẫn: “Thay chúng ta làm việc.”Anh vỗ nhẹ mấy quả bóng bay vướng víu đang bị mắc vào nhau: “Cậu xem chúng nó thân mật chưa kìa.”Lâm Yến: “……”“Lâm lão sư.” Phía sau truyền đến thanh âm hơi quen tai.Lâm Yến quay lại, là Tề Văn.Tề Văn trên tay ôm một con thú bông, ánh mắt phức tạp mà nhìn lũ bóng bay đang triền miên một chỗ.Cậu ta nhớ tới mấy lời đồn hai người bọn họ bất hòa, theo bản năng buột miệng thốt ra: “Hai anh kịch liệt như vậy hả?”.