Vài giây sau, cửa lại lần nữa bị gõ vang, cùng với tiếng hát như cô hồn: “Thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa ra nào…”【 Đm, tui vì xem phim xong ngủ không được nên cố ý chạy qua chỗ chồng tui để ngủ cùng, sao còn dọa ma nữa vậy hảaa?! 】【Ai lại đi gõ cửa phòng người ta lúc 1h sáng chứ!?? 】Lâm Yến xốc chăn lên đứng dậy, dây thần kinh trên trán giật giật.Cậu mở cửa ra, lạnh lùng nói: “Để tôi nghe thấy anh nhắc đến thỏ một lần nữa thử xem?”Lục Tẫn gãi đầu: “Cậu bị dị ứng với thỏ à?”Lâm Yến không đáp: “Anh không ngủ đi tới đây làm gì?”Lục Tẫn nhớ tới mục đích chính của mình: “Cậu qua giúp tôi với.
Cơm trưa của chúng ta chạy trốn rồi.”Lâm Yến: “?”Lục Tẫn không giải thích nhiều: “Đi cùng tôi đi.”Lâm Yến không muốn đánh thức người khác, đành chịu đựng cơn buồn ngủ, cùng anh đi vào phòng đối diện.Đèn trong phòng được bật lên.Lâm Yến lướt qua Lục Tẫn, chỉ thấy cua bò khắp sàn, có một con đã bò tới cửa, bị Lục Tẫn nhặt lên ném về.Lâm Yến không hiểu nổi người này đang làm cái gì: “Sao tụi nó lại ở đây?”Lục Tẫn: “Cùng mấy con cua bồi dưỡng tình cảm, tôi cảm thấy chuyện này đáng để thử một lần.”Lâm Yến: “Rồi sao nữa?”Lục Tẫn: “Cuối cùng vì bọn nó quá thích tôi, nên đều kéo nhau chạy ra đây muốn vỗ tay khen ngợi tôi.”Lâm Yến: “…”Mẹ nó chứ vỗ tay.“Bọn nó cặp anh à?" Lâm Yến nhìn tay anh: “Cặp được chưa?”Lục Tẫn thở dài: “Suýt chút nữa.”Lục Tẫn không thức muộn như Lâm Yến.Anh chơi với cua được một lúc thì sớm tắt đèn đi ngủ.Nhưng sự khác thường ngày hôm nay của Lâm Yến vẫn khiến anh rất khó hiểu.Cuối cùng anh đưa kết luận là, chỉ trong một ngày ngắn ngủi Lâm Yến đã thích mình.Tư vị trong lòng Lục Tẫn lúc đó có chút khó diễn tả.Mình thực sự ưu tú đến vậy hả?Lâm Yến vốn trước giờ không để ý anh lại dựa vào khoảng thời gian rất ngắn này mà thay đổi thái độ.Được yêu thích cũng phiền não lắm nha.Lục Tẫn thở dài, trằn trọc thật lâu, cơn buồn ngủ cũng dần dần ập đến.Khi Lục Tẫn sắp sửa chìm vào giấc ngủ, anh nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng phun nước.Đỉnh đầu?Phun nước?Lục Tẫn lập tức ngồi dậy, bật đèn lên, sau đó hô hấp của anh cứng lại —— mấy con cua không biết từ bao giờ đã thoát khỏi túi lưới, bò khắp nơi.Chờ anh hồi phục tinh thần lại đã thấy mình đang gõ vang cửa phòng Lâm Yến.Lâm Yến quả thực cạn lời: “Tự anh bắt nó lại không được à?”Lục Tẫn: “Tôi bắt chúng bỏ lại vào trong túi thì bọn nó lại nhanh chóng bò ra ngoài, cậu đến giúp tôi trông đi.”Lâm Yến giật giật khóe miệng: “Được rồi.
Anh bắt nhanh lên.”Bọn họ đóng cửa lại, lập tức vào việc.【 Tui tưởng đi ngủ rồi thì không có gì xem nữa chứ, không nghĩ tới còn có tiết mục đêm khuya.
】【Mặc dù chuyện này hơi hâm, nhưng mà đặt lên người Lục Tẫn thấy bình thường hẳn ha :)).
】Đem con cua cuối cùng thả vào túi lưới, Lục Tẫn nhẹ nhàng thở ra.Anh chọc chọc cậu: “Cảm ơn.”Lâm Yến: “Chuyện nên làm.”Lục Tẫn giật mình, trong lòng nảy ra một ý nghĩ: Quả nhiên cậu ấy thích mình!Lâm Yến lại nói: “Dù gì thì tôi cũng muốn ăn cua.”Lục Tẫn: “…”Lâm Yến: “Chạy cũng không tồi, thịt ở chân chắc sẽ rắn hơn.”Lục Tẫn: “…”Lâm Yến không hề lưu luyến mà đứng dậy: “Tự anh ngồi bồi dưỡng tình cảm tiếp đi, tôi đi ngủ trước.”Lục Tẫn: “Ồ.”Vì khúc nhạc đệm bắt cua mà cả hai người bọn họ đều không ngủ đủ được.Nên qua ngày hôm sau, bọn họ thoạt nhìn đều có chút uể oải.Tề Văn ngủ muộn, cũng nghe thấy được động tĩnh bên cách vách, vẫn biết rõ rồi còn cố ý hỏi: “Hai vị lão sư nửa đêm đi hẹn hò hả?”Lâm Yến liếc cậu ta một cái, nhàn nhạt nói: “Tôi thấy đèn phòng cậu lúc đó cũng được bật lên.”Tề Văn: “…”Mình bị cái gì mà lại luôn làm Lâm Yến ghim vậy chứ.Bữa sáng được Chu Huyền Âm mang về lúc đi ra ngoài chạy bộ.Lâm Yến cùng Lục Tẫn thức dậy muộn, cơm sáng đã sớm nguội.Lâm Yến không để ý, tùy tay cầm một cái bánh quẩy, an tĩnh ăn.Lục Tẫn lấy trứng, một bên lột vỏ một bên hỏi: “Hôm nay làm gì thế?”Đạo diễn vừa vặn đi vào cửa, nói: “Hôm nay à, có nhiệm vụ rất động lòng nha, làm xong sẽ có mười điểm.
Nhiệm vụ chủ đề là hồi ức thanh xuân.
Các cậu cần phải đi tìm lại những kỷ niệm thời thanh xuân, tự chụp vài tấm ảnh mang về.”Nhiệm vụ này nói khó thì không khó, ai mà chẳng có thời thanh xuân chứ.Nhưng phạm vi lại lớn, lúc sau đạo diễn không hề nói tỉ mỉ, chỉ bảo bọn họ tùy ý xuất phát.Lâm Yến yên lặng nghe bọn họ thảo luận từ đầu đến cuối.Không bao lâu sau, dường như bọn họ đều đã có định hướng riêng, vui vẻ chuẩn bị xuất phát.Lâm Yến ăn xong cơm sáng mới phát hiện Lục Tẫn cũng vẫn luôn không nói chuyện.Lục Tẫn đem lòng đỏ bỏ ra, từng chút từng chút bẻ lòng trắng trứng ăn, ánh mắt không có tiêu cự.Lâm Yến: “Này.”Lục Tẫn lấy lại tinh thần, nuốt nốt miếng cuối cùng, nhíu mày hỏi: “Tôi cảm thấy hiện tại tôi vẫn đang ở thời thanh xuân nha —— Này, cậu đi đâu thế?”Tác giả có lời muốn nói:Lục Tẫn: Cậu ấy thích tôi.Lâm Yến: Hẳn là sẽ không lộ tẩy đi? Đều là tôi nói bừa, vì không để bị lộ tẩy _ (:з” ∠ ) _.