Lâm Yến cố tình kéo dài thời gian, chờ mọi người đi hết mới kéo vali xuống lầu.
Lục Tẫn ngồi trên sô pha chờ cậu, đang gọi điện thoại.
Lâm Yến vô tình nghe được vài câu, là về chuyện công việc của anh.
Cậu không có hứng thú nghe lén chuyện riêng tư của người khác nên đi ra ngoài trước.
Cậu nghe thấy tiếng ồn từ ngoài cổng biệt thự, nhân viên công tác còn chưa về, đều quây thành một vòng tròn quanh thứ gì đó, liên tục nháy máy.
Có rất nhiều người đứng chắn giữa lối đi.
Lâm Yến muốn ra cũng chỉ có thể cố gắng chen chúc qua đoạn đường này.
Cậu bước đến cất tiếng: “Ngại quá, làm ơn——”Giọng cậu đột nhiên im bặt.
Bởi vì Lâm Yến nghe thấy có người gọi tên mình.
Một loại dự cảm không tốt dâng lên trong lòng.
“A, Lâm lão sư, muốn đi qua hả.
”Nhân viên công tác đang chăm chú bàn tán đều nghiêng người nhường đường cho cậu.
Lâm Yến hít một hơi thật, đi ra.
Chờ khi thấy rõ bọn họ đang xem cái gì, cả người cậu như bị sét đánh, chân chôn cứng xuống đất.
Bọn họ vây quanh một chiếc Bentley màu đen, đầu xe dùng hoa hồng làm thành hình trái tim.
Hai bên sườn xe kéo một cái biểu ngữ, mặt trên viết: Hoan nghênh con trở về nhà.
Một con khỉ ngồi trong hình trái tim, vỗ bang bang cái chũm chọe* trong tay, cái miệng đóng mở liên tục phát ra một loạt âm thanh dạt dào cảm xúc mà nói: “Yến Yến - mừng con về nhà - nhà là bến cảng mỗi khi con muốn tránh gió - là cây dù che trên đầu con mỗi ngày trời đổ mưa - mong con khỏe mạnh, hạnh phúc trở về ——*Chũm chọe (hay cymbal) là một nhạc cụ bộ gõ phổ biến trên thế giới.
Chũm chọe là những tấm hợp kim mỏng, hình tròn.
Lâm Yến: “…”Bảo sao lại nghe bà dặn cậu chỉ cần ra cổng liếc mắt một cái là có thể thấy.
Cậu thực sự không dám lên con xe này trước ánh nhìn của mọi người, bắt đầu tính toán khả năng tẩu thoát.
Nhân viên công tác còn cười hi hi ha ha: “Yến Yến là ai? Ở đây có người nào tên là Yến Yến hả?”“A…” Lâm Yến xoay người, suýt nữa đụng vào một người.
Mùi ngọt thoang thoảng chen vào mũi.
Lục Tẫn lùi lại ba bước, cong eo xuống, ngữ khí thống khổ mà nói: “Đại hiệp thân thủ tốt quá.
”Lâm Yến nhìn động tác khoa trương của anh: “…”Giờ thì cậu biết Lục Tẫn lớn lên giống ai rồi.
“Tiếng gì vậy?” Lục Tẫn liếc nhìn vào bên trong đám người, nháy mắt ngừng giả bộ, rất có hứng thú mà bước lên phía trước: “Ồ.
”Nhân viên công tác chào hỏi anh: “Lục lão sư chưa đi à?”“Sắp đi đây.
” Lục Tẫn nhìn chiếc xe này, lập tức đoán được đây chính là sản phẩm của Thẩm Tinh Nguyệt.
Khó trách Lâm Yến Bảo có việc còn mang anh theo.
Lục Tẫn vừa nghe điện thoại Thẩm Tinh Nguyệt gọi đến đến, có chút không hiểu mà mơ hồ suy đoán, giờ cũng đã chắc chắn suy đoán của mình không có sai.
Lục Tẫn tính nói “Mẹ thật đúng là thiên vị cậu”, nhưng từ mẹ mới vừa nổi lên trong đầu ——Lâm Yến: “Khụ.
”Lục Tẫn: “Mẹ nó, thật phong cách.
”Lâm Yến: “! ”Lục Tẫn giữ chặt lấy Lâm Yến đangmuốn chạy, “Lâm lão sư, liệu tôi có vinh hạnh được ngồi chiếc xe phong cách như vậy không nha?”Lâm Yến: “! ”Muốn đánh người.
Cậu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía Lục Tẫn.
Lục Tẫn trưng ra một vẻ mặt vô tội.
Nhân viên công tác nghe xong lập tức yên lặng.
Sau một lúc lâu, cậu nhóc đứng cạnh Lâm Yến mới lúng túng lên tiếng: “Hóa ra là xe của Lâm lão sư ạ …”Bọn họ thực sự không có cách nào đem Lâm Yến liên hệ với cái xe này.
Lâm Yến lạnh mặt: “Cho cậu ngồi một đoạn nhé?”Cậu nhóc: “Không, không cần, Lâm lão sư đi thong thả.
”Mọi người nhìn hai vị đại thần lên xe.
Chiếc xe trong tiếng khua chiêng gõ trống dần dần đi xa, biến mất ngay khúc cua.
Có người nhỏ giọng hỏi: “Cần giữ bí mật không?”Một người khác: “Cần nha, phải giữ kín như bưng.
”“Giữ con mẹ cậu ý, cậu phát trực tiếp trong vòng bạn bè luôn rồi còn đâu!”“Tôi là chai truyền dịch bị rò rỉ* đó huhu.
”*đại ý là không giữ được mồm miệng
Trên xe.
Lục Tẫn hình như rất bận, dọc đường đi không ngừng ấn điện thoại.
Không có cameras, Lâm Yến thoải mái hơn rất nhiều, nhàn nhã mà tựa lưng vào ghế xe, tự mình xem phim.
Hai người không ai làm phiền ai, loại cảm giác này hai ngày nay mới lại có thể cảm nhận được.
Lâm Yến một tay chống cằm, ngay cả lúc ma nữ bất ngờ xuất hiện trên màn hình cậu cũng không phản ứng lại.