“Không muốn.” Lâm Yến đi đến trước tủ quần áo, “Giường quá mềm, tôi không thích.”Lục Tẫn ngẩng đầu, “Thế sô pha?”Lâm Yến: “Quá mềm, tôi ngủ dưới đất.”Lục Tẫn khó xử nói: “Không có nệm.”Lâm Yến không quan tâm nói: “Tạm một đêm.
Lấy cái chiếu lót là được.”Lục Tẫn đem cửa tủ quần áo khép lại, quay người lại nhìn cậu, “Cậu nghĩ đây là mùa hè hả? Đã vào thu rồi.”Hai người đi đến mép giường, Lâm Yến nhìn cái chăn lẻ loi trên giường, trầm mặc một chút: “Chăn cũng chỉ có một cái.”Lục Tẫn: “Cậu từ từ, tôi đi trộm ở phòng khách.”Lâm Yến: “Bị hỏi thì sao?”Lục Tẫn nhướng mày cười nói: “Cậu nghĩ nghĩa của từ “Trộm” là gì?”Lâm Yến ngồi ở trên sô pha chờ anh.Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, cửa đã bị người gõ vang.Lâm Yến tưởng Lục Tẫn cầm chăn không mở cửa được, đi ra mở cửa.Kết quả đứng ở cửa lại là Thẩm Tinh Nguyệt đang bưng đĩa trái cây.Thẩm Tinh Nguyệt cười tủm tỉm mà đi vào trong, “Cơm chiều ăn ít thế, con ăn chút trái cây đi.
Thật sự quá gầy rồi, con không nên vì bảo trì vóc dáng mà nhịn cơm, không tốt cho cơ thể.”Bà nhìn quanh một vòng, “A Tẫn đâu?”Lâm Yến: “Đi tập thể dục ạ.”Thẩm Tinh Nguyệt gật đầu, “Thật là, các con đã khó có thời gian ở bên nhau lại còn một lại chạy đi tập thể dục.”Lâm Yến một bên đáp lời, một bên nhìn cửa.Hy vọng Lục Tẫn không trở về lúc này.Thẩm Tinh Nguyệt vừa quay đầu đã thấy Lâm Yến đang nhìn ra ngoài cửa: “Hình như có thứ gì vừa đi qua.”Sắc mặt Thẩm Tinh Nguyệt lập tức thay đổi: “Thật à?”Lâm Yến: “Có thể là con quá mệt mỏi nên nhìn lầm.”Thẩm Tinh Nguyệt trong lòng còn sợ hãi, “Ngày mai mẹ sẽ mời thầy đến đây làm pháp sự, mệt thì nên nghỉ ngơi sớm đi.”Lâm Yến nhẹ nhàng thở ra.Cậu đưa Thẩm Tinh Nguyệt đi ra cửa, cửa phòng lại tự động mở ra.Lục Tẫn khiêng chăn: “Cậu xem tôi tìm được cái gì này… Mẹ?”Thẩm Tinh Nguyệt sắc mặt khó coi: “Con cầm chăn làm cái gì?”Lục Tẫn cũng ngơ ra trong chớp mắt, thoáng nhìn Lâm Yến hướng anh làm khẩu hình, nói theo: “Tập thể dục ạ.”Thẩm Tinh Nguyệt hoài nghi nói: “Tập thể dục lấy chăn làm gì?”Lục Tẫn: “Con quên không mang thảm tập Yoga.”Thẩm Tinh Nguyệt cũng không nói gì thêm, bảo bọn họ ngủ sớm một chút rồi lập tức rời đi.Chờ Thẩm Tinh Nguyệt đi xa, Lâm Yến hỏi: “Có bị phát hiện không?”Lục Tẫn nói: “Không có.”Lâm Yến: “Các dì về hết rồi à?”Lục Tẫn buông tay: “Có tin tốt, các dì tin rằng chúng ta đang cãi nhau.”So với bị hoài nghi kết hôn giả, này xác thật xem như một tin tốt.Lâm Yến lại có chút hụt hẫng.Thẩm Tinh Nguyệt đối với cậu rất tốt, nhưng Lâm Yến gọi ra miệng một tiếng “mẹ” lại mang tính chất lừa gạt.Đỉnh đầu chợt nặng.Lâm Yến ngẩn ra, đối diện với ánh mắt ôn nhu của Lục Tẫn.Lục Tẫn nhẹ nhàng xoa đầu của cậu: “Đi ngủ sớm một chút đi, đừng nghĩ nhiều như vậy.”Lâm Yến thu lại tâm tình, đem tay anh gỡ xuống, “Đúng vậy, ngủ sớm một chút, không nên nửa đêm lại chạy dậy bắt cua.”Lục Tẫn: “…”Lâm Yến trải nệm giường xong, hai người thay phiên đi vào phòng tắm tắm rửa.Cậu đúng là muốn ngủ giường cứng một chút, mềm quá sẽ làm eo bị mỏi.Sàn nhà được trải chăn thật dày, Lâm Yến nằm xuống còn có thể ngửi được mùi hương của ánh mặt trời.Điện thoại rung một chút.Lâm Yến mở ra liền thấy tin nhắn của Dương Thụ.【Dương Thụ: Cậu nổi rồi.
】【 Lâm Yến: ? 】【Dương Thụ: CP của cậu với Lục Tẫn nổi rồi, thằng nhóc này được, các cậu còn xào CP rất thuận tay.
】【 Lâm Yến: … 】Dương Thụ ném qua đấy mấy cái link.【 Dương Thụ: Có một cái tài khoản tên là Dâu Tây Nhỏ.
Cậu chắc là không biết đâu, Dâu Tây Nhỏ xem xong video tuyên truyền BE, liền tự mình cắt ghép một cái khác, theo mô típ kiếp trước kiếp sau.
】【Dương Thụ: Còn có đoạn các cậu quay trong trường học, cũng rất cháy fans làm ra mấy cái video, gửi cho cậu xem thử chút.
】Lâm Yến click mở đường link thứ nhất ra.Tiêu đề: Dù cho ở thời điểm nào, anh cũng mãi yêu em.Lượt xem vượt mức 1 triệu, còn đang có 2000 người trực tiếp theo dõi.Cả video cắt ghép đều không có lời thoại.Lâm Yến nhìn thấy rất nhiều nhân vật mà cậu và Lục Tẫn từng diễn, rõ ràng quăng thêm tám cái sào cũng không liên quan, cắt ghép một hồi lại tràn ngập cảm giác ái muội.Video này được chia làm ba đoạn.Đoạn đầu là cổ trang.
Vai chính là một thái tử bị đày vào lãnh cung và một tên trộm cố ý đột nhập vào hoàng cung.
Thái tử vô tình nhặt được tên trộm đang bị thương, đưa y về dốc lòng chăm sóc.
Tên trộm vốn định thừa cơ mà chạy, khi tỉnh lại nhìn thấy Thái Tử thì lại đỏ mặt, y đem đồ trộm được để lại, cuống cuống rời đi..