Bọn họ quen nhau như thế, rồi bắt đầu yêu nhau, ngày Thái Tử được khôi phục thân phận, tên trộm bị kẻ thù đuổi giết, chết đi, mà Thái Tử vẫn còn đang đợi hắn trở về.Đoạn hai là câu chuyện về một tiên sinh và học trò của y.
Y hết mực chăm chút, quan tâm chỉ bảo cho cậu học trò tính tình nóng nảy, không học vấn không nghề nghiệp của mình, nhưng đến khi cậu học trò kia học được cách thu liễm tính tình, có chút hiểu biết, tiên sinh lại mắc bệnh nan y.
Cậu học trò rời quê hương tìm thuốc cho y, nhưng đến cuối bọn họ lại không thể gặp lại nhau được nữa.Đoạn ba lấy bối cảnh hiện tại.Ảnh đế rất yêu minh tinh nhỏ tuyến mười tám, anh dẫn dắt cậu, cùng cậu trưởng thành.Đoạn cuối video là cảnh Lâm Yến nhân giải Nam chính xuất sắc nhất.
Nhưng người trao cúp cho cậu không phải đàn anh nổi tiếng trong giới hôm bữa, mà là Lục Tẫn.Trước mắt bao người, Lục Tẫn cầm tay cậu, ôm lấy cậu.Đôi tình nhân cuối cùng cũng có kết cục viên mãn.Lâm Yến chần chờ một chút, cậu từng quay mấy cảnh này hả?Cậu do dự một lát, rồi lại ma xui quỷ khiến mà nhấn nút lưu.【Dương Thụ: Nhưng mà tôi còn có chuyện muốn nói với cậu, cậu có muốn nghe hay không.
】【Dương Thụ: Nếu CP của các cậu đang lên, không bằng cậu hỏi Lục Tẫn một chút, xem hắn có muốn xào CP hay không? Diễn một cái kịch bản thật hay, đủ quanh co thăng trầm? Đương nhiên nếu cậu không muốn, cứ xem như tôi chưa nói gì cũng được.】【 Lâm Yến: Ừ, không muốn.
】【 Dương Thụ: Khóc lóc.jpg 】Lâm Yến không trả lời.Cậu không muốn biến anh thành công cụ hút máu.Kết hôn ba năm, cậu chưa từng đòi hỏi anh bất cứ chuyện gì, về sau cũng không cần.Dương Thụ không ít lần nói qua, cậu bây giờ có danh tiếng, nhưng nhân khí* thì không.*Nhân khí: độ nổi tiếng, độ phổ biến, thể hiện qua lượng fan hâm mộ.Nhưng Lâm Yến cũng tự biết mình, cái gọi là nhân khí vốn dĩ chính là chuyện huyễn hoặc, cậu cầu cũng không được.Không nghĩ tới, cùng Lục Tẫn lxào CP, thế mà nhân khí lại bỗng nhiên bùng phát.Như vậy với cậu cũng đã đủ rồi, không cần phải đi lăng xê thêm làm gì.“Cạch”.Cửa phòng tắm mở ra.Lục Tẫn ngồi xuống giường, hỏi cậu: “Cậu muốn ngủ xa tôi một chút hay là ngủ gần chút?”Lâm Yến lấy lại tinh thần: “Gần chút.”Lục Tẫn nghiêng đầu: “Hả?”Lâm Yến đem điện thoại cất đi, nhắm mắt lại: “Đừng có lăn xuống.”Lục Tẫn thấy cậu đã nhắm mắt thì không làm phiền cậu nữa.Anh nằm bên cạnh Lâm Yến, mở điện thoại ra nhìn thời gian, mới 9 giờ.Lục Tẫn đeo tai nghe lên, từ trong đống phim của mình chọn một bộ được đánh giá khá cao mở ra.Vừa mới chỉ xem xong màn dạo đầu, cửa đột nhiên bị mở ra.Thanh âm Thẩm Tinh Nguyệt truyền tới: “Đúng rồi, mẹ quên hỏi mấy đứa, ngày mai……”Mắt Lâm Yến đang nhắm chặt mở to, một phen duỗi tay túm lấy Lục Tẫn, đem cả người lẫn chăn kéo xuống dưới.Lục Tẫn suýt nữa phun ra câu “Đậu má”, áp lên người Lâm Yến.Lục Tẫn phản ứng nhanh đem tai nghe tháo xuống, dùng chăn che lại hai người.Thẩm Tinh Nguyệt đột nhiên im bặt.“A… Thực xin lỗi, đáng ra mẹ nên gõ cửa.”Tầm mắt Lâm Yến bị Lục Tẫn cản trở, cậu không nhìn thấy Thẩm Tinh Nguyệt, nhưng cũng có thể từ tiếng bước chân vội vàng của bà mà nhận ra bà đang cực kì xấu hổ.Trước khi cửa đóng lại, Lâm Yến mơ hồ nghe thấy một câu “Kịch liệt quá, đều rớt xuống mặt đất rồi.”Lâm Yến: “…”Trong phòng một lần nữa an tĩnh lại.Trong khoảng thời gian ngắn hai người không hề nhúc nhích, cũng chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau.Người Lục Tẫn rất nóng, mùi sữa tắm vây quanh mũi Lâm Yến.Hô hấp ấm áp thổi trên cổ Lâm Yến, lỗ tai dần dần ửng hồng, cậu nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Còn không đứng dậy?”Lục Tẫn chợt hoàn hồn.Anh ngồi dậy, “Khó trách cậu bảo tôi ngủ bên này.”Lâm Yến chịu đựng xúc động muốn xoa lỗ tai, không lên tiếng mà đem chăn ném lên trên giường.Lục Tẫn: “?”Lâm Yến thở dài: “Tránh cho có lần sau, tôi lên giường ngủ, nửa đêm lại xuống.”Lục Tẫn không phản đối, nhìn Lâm Yến nằm xuống bên kia giường.Anh gãi đầu, dựa nửa người vào đầu giường, thất thần mà nhìn điện thoại.Qua một lúc, Lục Tẫn nghĩ: Thật ra bọn họ có thể khóa cửa mà…Tác giả có chuyện muốn nói:Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tui sẽ tiếp tục nỗ lực!.