Sau khi ăn xong, Kim mời Baiboon ngồi trong rạp chiếu phim mà Kamol đã nói là gần phòng khách, để xem một bộ phim trong khung cảnh điện ảnh thực thụ. Lúc đầu Baiboon không muốn đi vì điều đó không nên, nhưng em đã bị Kim kéo theo.
Về phần Kamol, hắn tiếp tục nói về việc cùng Kom làm việc trong văn phòng một lúc. Sau đó đi theo Kim.
"Em đang xem gì vậy?" Kamol hỏi.
"Cứ xem phim thôi, đừng hỏi nữa" Kim đáp mà không cần nhìn, còn Baiboon thì đang ngồi cúi đầu ngủ bên cạnh Kim.
"Kom, đưa Baiboon lên giường đi. Ngày mai em ấy phải dậy sớm đi học" Kamol nói trước khi Kom đánh thức Baiboon để đưa em về nhà bà.
Bây giờ chỉ có hai người họ, Kim và Kamol. Kamol buông lỏng ôm lấy vòng eo thon gọn của Kim, tuy nhiên Kim không vùng vẫy thoát ra.
"Kim, đợi chút, tôi đi làm việc, em ngủ trước đi" Kamol nói, Kim vẫn nằm im không nói gì.
"Em có thể nghe tôi không?" Kamol hỏi, giọng khàn khàn.
"Tôi có thể nghe thấy anh, tôi không bị điếc, Khun Kamol" Kim nói, mắt dán vào màn hình trước mặt. Kamol cảm thấy hơi khó chịu vì người kia không nhìn mình. Dù không quay lại nhưng Kim có thể cảm nhận được ánh mắt của Kamol, cậu không quay lại vì Kim biết mình chắc chắn sẽ lạc vào mắt Kamol.
"Ồ, anh sẽ nhìn tôi như thể tôi bị hói, Khun Kamol?" Vậy thì chính Kim cũng không chịu được, cậu quay sang đẩy mặt Kamol ra để hắn không nhìn mình.
Kamal cười.
"Anh đang cười như điên," Kim không thể không nói. Khuôn mặt ngọt ngào khẽ co giật.
"Nếu tôi có thể nhìn thấy, tôi không thể nhìn thấy em?" Kamol nói với một giọng ngọt ngào, nó làm cho sắc mặt của đối phương trở nên tái nhợt hơn.
"Anh không cần phải làm như vậy, cút khỏi đây. Anh không có việc làm sao? Tốt hơn chúng ta nên ngồi xuống và nhìn nhau" Kim nói một cách mỉa mai.
"Trong một thời gian ngắn nữa, tôi muốn ở bên vợ tôi" Kamol nói, đưa tay lên ôm lấy bờ vai gầy của Kim và kéo cậu lại gần ngực mình hơn.
"Đừng cứng đầu nữa, Kim"- Kamol nói khi Kim giả vờ chiến đấu và đánh Kamol, trước khi phát ra tiếng rên rỉ từ cổ họng và bây giờ đánh vào ngực Kamol.
"Được rồi, nếu anh muốn ôm thì cũng ôm lấy thân thể của anh. Tôi không buông, giơ tay lên, Khun Kamol" Kim rên rỉ một tiếng sau khi cúi người ôm lấy Kamol, cậu cũng buộc phải giữ. Kamol cũng ôm lấy cơ thể của mình.
Khiến Kamol nhếch mép cười, dù là Kim mỉa mai, bởi vì Kim là người nắm lấy tay ôm, nhưng không khỏi khiến tim mình đập thình thịch. Kamol ôm chầm lấy Kim, cũng như tựa cằm vào bờ vai gầy của cậu.
"Tình huống trớ trêu này sẽ khiến em lạc lối, Kim" Kamol trả lời.
Đôi môi mỏng mím nhẹ vào nhau khi Kamol hôn lên má Kim. Lúc này Kamol chuyển sang ngồi cạnh lưng Kim, Kim ngồi giữa hai chân hắn.
Hai tay ôm lấy cái bụng phẳng lì của Kim, Kim cũng dựa lưng vào lồng ngực cường tráng của Kamol.
Mặc dù trong thâm tâm, cậu cảm thấy rằng Kamol không được chấp nhận hoàn toàn.
Nhưng Kim thừa nhận lồng ngực cường tráng của Kamol rất nóng. Nghĩ đến Day, Day chưa bao giờ ôm Kim như vậy khi hai người bên nhau.
Day không bao giờ ôm Kim từ phía sau, không bao giờ hôn má Kim khi hai người ngồi cạnh nhau, nhưng Kim luôn là người bước vào và ôm Day.
"Em đang nghĩ gì đó?" Kamol hỏi khi thấy Kim vẫn im lặng.
"Không hề, Khun Kamol. Anh đã tự ý đưa tôi đến đây, còn việc của tôi thì sao?" Cuối cùng Kim đã yêu cầu ngừng nghĩ về Day ngay lập tức vì cậu ấy biết rằng tất cả những gì minh nghĩ về chỉ là quá khứ.
"Làm việc đó ở nhà, tôi biết rằng công việc của em có thể được thực hiện ở bất cứ đâu. Nhưng nếu một ngày bạn muốn đến văn phòng, hãy nói với tôi, tôi sẽ tự mình đưa em đi" Kamol trả lời.
"Này, tôi sợ quá muốn bỏ chạy" Kim khịt mũi.
"Vâng," Kamol trả lời ngay lập tức, điều này khiến Kim im lặng trong giây lát.
"Nói thật, cho tới bây giờ tôi vẫn không hiểu, tại sao anh lại chọn tôi?" Kim nói nhỏ.
"Tại sao không? Làm thế nào để em chọn một lớp học? Làm sao tôi lại chọn em, là người ôm em vào lòng thay vì một ai khác?" Kamol hỏi ngược lại, Kim nghĩ.
"Tôi xin lỗi sếp nhưng đã đến giờ rồi ạ" Giọng nói của cấp dưới Kamol đang bước vào rạp chiếu phim.
(Bớt công việc được hem? Lâu lâu mới ngọt ngào một tí)
"Còn Kom?" Kamol hỏi về cấp dưới khác của mình.
"Anh ấy đang đợi trên xe", anh ấy đáp, Kamol gật đầu.
"Chuẩn bị xe đi, tôi theo sau" Kamol đáp, thuộc hạ của Kamol cúi đầu rời rạp chiếu phim.
"Buông tôi ra, được không?" Kim khẽ nhúc nhích để Kamol thả mình ra khỏi vòng tay của mình, Kamol hôn lên má trái và phải của Kim.
"Là một cậu bé ngoan, đợi tôi trong phòng, sau đó tôi sẽ quay lại ngay" Kamol đáp, đẩy Kim đứng dậy để hắn có thể đứng dậy khỏi chiếc ghế sô pha lớn.
"Làm ơn dắt tôi ra xe" Kamol nói.
"Một mình anh đi không được sao? Đây là nhà của anh, tôi tại sao phải đi cùng?" Kim ngạc nhiên nói.
"Chà, vợ tôi muốn sa thải tôi, có chuyện gì vậy? Tôi có vợ, ai cũng muốn vợ đi cùng khi đi làm", Kamol nói.
"Anh có nhớ tên của bộ phim?" Kim hờ hững nói, Kamol bật cười.
"Tôi thường không có thời gian để ngủ, em muốn tôi xem phim truyền hình lúc mấy giờ?" Kamol trả lời trước khi thở dài.
"Đi ngay, thuộc hạ của anh đang đợi" Kim nói trước khi bước đi khiến Kamol nhếch mép.
Ngay hôm đưa Kim về nhà và cậu ấy đồng ý ở lại đã xảy ra chuyện như thế này, tuy có vài tiếng xì xào, tranh cãi nhưng đó là một dấu hiệu tốt.
Kamol bước nhanh theo bước chân của Kim, khi thấy Kamol ra khỏi nhà, họ lên xe. Kamol quay sang Kim, người này bước đến chiếc xe đang đậu trước cửa nhà.
"Muốn gì có thể hỏi cấp dưới của tôi. Có ca đêm, sẽ có người đi lại xung quanh nhà, họ có thể xử tử bất cứ ai ngay bây giờ" Kamol nói, Kim chỉ cảm thấy trước khi mở cửa cho Kamol ngồi xuống. Kom tự mình bước vào và ngồi cạnh người lái xe và những thuộc cấp khác đang ngồi trên những chiếc xe khác và rời đi.
"Cậu cần gì nữa không Khun Kim? Hay là tiếp tục xem phim?" Một trong những thuộc hạ của Kamol đang đứng gần đó hỏi.
"Không, tôi sẽ lên phòng của mình" Kim nói trước khi đi về phía phòng của Kamol. Lúc lên cầu thang, cậu nhìn xung quanh và cảm thấy trong nhà có rất nhiều người, nhưng cậu cảm thấy cô đơn, cô đơn vô cùng.
"Anh sống thế nào, Kamol?" Kim tự lẩm bẩm một mình không biết rằng Kim chính là người đến khiến cuộc sống của Kamol không còn bình yên.
Kim đi vào phòng ngủ chính để thu dọn đồ ngủ và khăn tắm mà người quản gia đến cất vào tủ khi cô dọn đến.
"Tôi thực sự phải ở lại đây sao?" Kim tự nhủ và nhìn quanh phòng trước khi thở dài cho số phận của mình, đó là do chính Kim.
Cậu ấy đã làm cho tất cả diễn ra như thế này; Nếu Kim không quyết định để Kamol ôm mình vào đêm hôm đó, và không say xỉn đến mức quên mất chữ 'trách nhiệm' thì hôm nay có lẽ cậu sẽ ngủ trong phòng ngủ tại căn hộ của mình, thay vì ngủ ở nhà Kamol.
Bây giờ Kim đang tìm điện thoại của cậu ấy nhưng không tìm thấy nó, nhưng cậu không còn hứng thú nữa.
Kim đi tắm để thay bộ đồ ngủ. Cậu nằm trên giường vừa xem tivi vừa nhìn đồng hồ trên tường.
"Tôi thường không có thời gian để ngủ, em muốn tôi xem phim truyền hình khi nào?" Những lời nói của Kamol lại vang lên trong não Kim.
"Anh định làm cái quái gì cả ngày lẫn đêm vậy?" Kim phàn nàn trước khi tiếp tục xem tivi.
_______________________
Kamol liếc nhìn đồng hồ đeo tay khi chiếc xe quay đầu đỗ trong khu vực ngôi nhà, sau khi đi ra ngoài, xem xét các sản phẩm và gặp gỡ khách hàng mới của mình vào đêm muộn.
"Đã 2 giờ sáng rồi" Kamol nói một cách uể oải, cùng với suy nghĩ về người kia trong đầu, chắc giờ cậu đã ngủ rồi.
"Cảm ơn mọi người nhiều, giờ nghỉ ngơi đừng quên gọi món, nhớ đưa Baiboon đến trường rồi nghỉ ngơi nhé" Kamol nói. Kể chuyện cuối cùng cho Kom.
"Vậy, giao dịch lúc 10 giờ sếp có ổn không?" Kom tự hỏi.
"Đừng lo, tôi đi với người khác được rồi, cậu cứ nghỉ đi" Kamol đáp lại Kom, tôi cũng làm việc chăm chỉ như anh ấy, có khi còn chăm chỉ hơn, nhưng Kom chưa bao giờ mở miệng phàn nàn, cũng như không có dấu hiệu kiệt sức. Kamol đã có thể tin tưởng và yêu thương cấp dưới này rất nhiều.
"Nhưng…" Kom phản đối.
"Không cần đâu, cậu có thể nghỉ ngơi đi" Kamol trầm giọng nói, Kom vẫn có chút bồn chồn.
"Vâng" Kom ngoan ngoãn đáp, bước xuống và mở cửa xe cho Kamol.
Kamol vào nhà và hỏi những thuộc hạ đã ở trong nhà suốt thời gian qua Kim thế nào vào lúc hắn rời đi.
Biết rằng Kim đã ở trên lầu từ lúc Kamol đi làm và không xuống nữa, Kamol lập tức đi vào phòng.
Kamol vừa trải qua cảm giác muốn về nhà sớm, hắn thường xuyên nhìn đồng hồ và khi bàn bạc công việc với khách hàng thì rời đi trước. Thường thì sau khi thảo luận về sự kiện, Kamol sẽ đưa cấp dưới của mình xuống ngồi uống nước hoặc ngắm nghía để một đứa trẻ tự đáp ứng nhu cầu của mình, nhưng bây giờ thì không.
Kamol muốn quay lại để xem mặt và ôm người trong phòng mình càng sớm càng tốt.
Kamol nhẹ nhàng mở ra khỏi phòng mình, ánh đèn màu cam dịu cùng với TV, nhưng người nằm trên chiếc giường rộng đã ngủ mất.
Kamol cười nhẹ và đi đến ngồi bên cạnh bóng dáng mảnh khảnh trên giường.
"Ồ, em đang xem TV hay là TV đang xem em?" Kamol thì thầm trước khi cúi xuống hôn nhẹ lên đôi má sáng lấp lánh của cậu.
"Tôi về rồi" Kamol nói nhỏ để không làm phiền Kim.
Kamol từ từ ra khỏi giường, tắm rửa và thay quần áo rồi lại leo lên giường. Một bóng dáng mạnh mẽ chui xuống dưới cùng một tấm chăn với Kim rồi từ từ kéo bóng dáng kia vào lòng ôm chặt.
"Hừm" lực mà hắn vừa sử dụng khiến Kim từ từ mở mắt trước khi cậu cau mày. Khi cậu nhìn thấy khuôn mặt đen tối của Kamol ở gần đó.
"Bây giờ là 3 giờ sáng" Kim chậm rãi nói.
"Ừ, tôi đến lúc 3 giờ, cứ ngủ đi, tôi xin lỗi đã đánh thức rm" Kamol nói với giọng nhẹ nhàng.
"Nếu anh biết mình về muộn thế này mà đánh thức tôi thì anh ngủ phòng khác đi, anh không cần phải ngủ ở đây” Kim hét lên, trước khi cậu nhắm mắt lại.
Điều này khiến Kamol bật cười, dù Kim lo lắng nhưng cậu vẫn phàn nàn về Kamol.
"Ừm, tôi muốn ôm em ngủ" Kamol nói khẽ rơi quay mặt lại hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng ngần của Kim.
"Ư" tiếng rên rỉ của Kim lập tức khiến Kamol cảm thấy cần phải ôm ai đó vào lòng, cụ thể là bóng dáng thơm tho mềm mại bên cạnh.
Dù đi làm về mệt đến đâu, Kamol vẫn yêu Kim.
"Ồ không, Kamol, tôi đi ngủ đây," Kim phản đối khi thân hình cường tráng tiến lên che đi thân hình mảnh mai.
"Ngủ đi, tôi chỉ muốn một chút"
"Ồ không, này" Kim sửng sốt, mắt cậu sáng lên ngay lập tức khi bàn tay mạnh mẽ của Kamol nắm chặt lấy cơ thể Kim và siết chặt cho đến khi Kim cảm thấy hơi tê cứng.
"Ơ ... Em không muốn tôi, nhưng tại sao thân thể của rm lại nói ngược lại?" Kamol giả vờ nói đùa khi cơ thể của Kim tỉnh dậy sau lực đẩy của Kamol.
"Chết tiệt, cút ngay đi" Kim đập mạnh vào vai Kamol để lấy nó ra khỏi cơ thể mảnh mai của mình nhưng Kamol không hề nao núng. Chiếc mũi cao xếch xuống cắm sâu vào chiếc cổ trắng ngần, hắn tiếp tục mút cho đến khi thành một vết hằn.
"Đừng cứng đầu nữa Kim" Kamol nói khàn khàn trước khi một tay giữ hai tay Kim trên đầu rồi ấn môi xuống hôn mạnh bạo lên đôi môi mỏng của Kim. Kim cố gắng rút ra, Kamol ghì chặt cằm Kim giữ chặt cho đến khi Kim cảm thấy đau nhói khắp quai hàm. Một chiếc lưỡi nóng bỏng mãnh liệt đưa vào cái miệng nhỏ nhắn của cậu, đó không phải là hành động vì tức giận mà được thực hiện vì nhu cầu của đối phương.
Kim không muốn thừa nhận rằng nỗi đau mà cậu phải gánh chịu đã gây ra khá nhiều hạnh phúc và xúc động trong trái tim cậu. Mặc dù đau đớn nhưng Kim lại cảm thấy hạnh phúc lạ thường.
"A… a…" Kim lại rùng mình khi bàn tay Kamol trượt khỏi môi Kim, tiến đến cắn vào vành tai mềm mại, rồi ngẩng đầu lên nhìn Kim bằng ánh mắt đầy khao khát.
"Kim, có muốn tôi trói em không?" Kamol khàn giọng hỏi, bàn tay khỏe khoắn, luồn vào bên trong chiếc áo sơ mi của người đàn ông mảnh khảnh và vuốt ve nó, siết chặt toàn bộ cơ thể và phần trên ngực của Kim, một sự thúc đẩy đầy cảm xúc.
Kim ngậm chặt miệng, hơi thở gấp gáp vì ngứa ran và khó chịu trong người.
"A" Kim hét lên khi Kamol chồm tới cắn xuống phần ngực trên của Kim. Điều này gợi ra một phản ứng đáp trả, chiếc lưỡi nóng bỏng của hắn liếm và cắn khắp phần trên của Kim khiến Kim rùng mình. Khi Kamol liếm vào dấu răng mà chính hắn đã làm, Kim có cảm giác nóng ran và ngứa ran cùng lúc.
"Chuyện gì vậy?" Kamol hỏi lại khi nhìn Kim, người có đôi mắt run rẩy.
"C-có" Kim trả lời với giọng trầm và rất đỏ mặt.
(😏😏😏😏😏😏)
Kamol nhếch mép cười trước khi bước xuống giường lấy dây thừng ra khỏi tủ. Kim thở nhẹ, bộ đồ ngủ đã bị nới lỏng do Kamol cởi ra. Cậu nằm xuống nhìn bóng dáng cứng rắn đang dần đi vào với sợi dây, tim Kim đập loạn nhịp, rất nhanh.
Kamol nhanh chóng đưa dây sang bên để kéo bộ đồ ngủ của Kim ra.
Kim vẫn còn bàng hoàng trước đôi mắt thèm khát như con hổ dữ của Kamol.
Điều này khiến Kim cảm thấy nóng mắt và cậu muốn người kia nhanh lên, mặc dù ban đầu Kim đã từ chối.
Kamol cầm lấy thân hình trơ trọi của Kim rồi úp mặt xuống, cho đến khi bóng người kia phải quay sang Kamol để xem hắn ta sẽ làm gì mình, càng nghĩ càng thấy kích thích.
Kamol lấy ra một sợi dây thừng và chia nó thành bốn sợi, sau đó tháo từng sợi dây bằng cách buộc nó vào cổ tay và mắt cá chân của Kim ở mỗi bên.
Kim theo dõi hành động của Kamol mà không rời mắt, khi cổ tay và cổ chân đã hoàn chỉnh, hắn lấy đầu mỗi sợi dây kéo lên bốn góc giường cho đến khi chúng căng lại.
"A, đau quá" Kim kêu lên vì lúc này cơ thể Kim đang nằm sấp, hai tay dang rộng, cậu không thể cử động được vì sợi dây bị buộc chặt. Nếu Kim cúi xuống hoặc cử động thì sợi dây sẽ bị căng ra, càng ngày nó càng làm tổn thương cậu ấy.
Kamol đứng đó hài lòng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Sau đó hắn từ từ cởi quần của mình.
Cái hông trơn bóng của Kim nổi bật trước mặt hắn.
"Tôi mệt rồi" Kim phản đối vì chân tay bị giữ chặt khiến bốn góc đều căng thẳng. Kamol cởi quần xong cho đến khi gậy nóng bắt đầu bốc lên muốn tiến vào khe hở giữa hai chân đang dang rộng của Kim.
"Rất đẹp, em yêu" Kamol cúi xuống và khẽ thì thầm vào tai Kim.
"Em sẽ giải tỏa mệt mỏi trước đã" Kamol nói lần nữa trước khi cắn vào bờ vai mịn màng phía sau Kim, điều này khiến Kim nhận ra rằng có thứ gì đó to lớn đang đẩy vào giữa mông cô.
"Hừm" một tiếng gầm vang lên từ cổ họng Kamol, và một bàn tay mạnh mẽ bay xuống cơ thể trắng mịn cho đến khi xuất hiện một vết đỏ.
Khuôn mặt của Kim bị tra tấn vì phải ghim tại chỗ, cảm giác hơi nhột nhạt, nhưng cậu không thể làm gì được. Kim không thể vặn vẹo, cậu chỉ có thể rên rỉ.
Đó là sự tra tấn mà Kim thầm cảm thấy hài lòng.
"Mmm, hmmm" Kim rên rỉ từ cổ họng khi bàn tay mạnh mẽ của Kamol tiếp tục đi chuyển khắp nơi.
Bờ mông mềm mại hằn lên những vết đỏ do lòng bàn tay mạnh mẽ tát cho đến khi Kim nhăn mặt, tay Kamol luồn xuống dưới cơ thể Kim mà lấy hết tinh khí của cậu.
Việc lấy thiết bị của hắn gặp rất nhiều khó khăn vì Kim nằm úp mặt vào giường, không thể cử động nhiều vì bị trói chặt bằng dây thừng.
"Humm, ah" Kim cảm thấy một chút đau đớn trong lõi của mình, cậu ấy không thể di chuyển theo ý muốn.
Kamol di chuyển cây gậy nóng bỏng của mình và cọ xát nó, làm cho mông cậu ấy tách ra cho đến khi Kim cảm thấy một cảm giác nhột nhạt ở bụng mình.
"Em muốn gì Kim? Hãy nói cho tôi biết em muốn gì" Kamol khàn giọng hỏi, Kim nuốt nước bọt và quay đầu lại hết mức có thể.
"Vào đi, tôi khó chịu, vào mạnh đi" Kim cầu xin, nở nụ cười dâm đãng, Kamol cầm tuýp gel đã để sẵn trên giường đổ lên bờ mông mềm mại của Kim.
Kim cảm thấy lạnh run toàn thân, hai tay cứng rắn xoa gel vào lỗ mông Kim, sau đó đút một ngón tay vào trước. Cậu không biết tại sao lại muốn rút ra, nhưng Kamol lại muốn chơi khăm Kim.
"Ugh… ugh'' Kim rên rỉ từ cổ họng trước khi Kamol đâm ngón tay dài của mình vào dữ dội đến nỗi Kim lắc đầu.
"Ồ… đừng… uh… rụt tay… Khun Kamol… đừng giả vờ… uh" Kim bực bội kêu lên.
"Tôi đang giễu cợt cái gì vậy?" Kamol hỏi, ngoài việc thích quan hệ tình dục bạo lực, Kamol còn thích trêu đùa người khác để khiến họ đau khổ.
"Mmm ... đừng đưa ngón tay ... Tôi sẽ lấy nhiều hơn thế ... nhanh lên" Kim cầu xin, Kamol cười nhẹ.
"Sao bây giờ em không luôn tưới nước như đang cầu xin?" Kamol chế nhạo trước khi thò ngón tay dài ra và cắm cây gậy nóng của chính mình vào vị trí của nó.
"Ahhh ... ưm ... chậm" Kim kêu lên khi sự to lớn thay thế những ngón tay dài cong vào hành lang của mông mình.
"Tôi đã chịu đựng nó trong một thời gian dài, Kim, hmm. Nếu em không thư giãn, em sẽ tự làm tổn thương mình. Nhưng em lại thích tự làm khổ mình, phải không?" Hắn bước vào tất cả và tiếng hét của Kim vang lên khắp phòng.
The end