Có tiếng xe Kamol phanh gấp khi chiếc sedan màu trắng chạy qua phía trước, khiến xe Kamol đột ngột dừng lại, chiếc xe màu trắng cũng tấp vào lề đường.
'Tôi sẽ đi xuống và tự mình xem, sếp Ruth nói.
"Hãy cẩn thận" Kamol chuẩn bị tinh thần trả lời, với lấy một vũ khí được giấu trong ngăn phía sau ghế lái ở đó cho những trường hợp khẩn cấp.
Hắn nhìn thấy một phụ nữ trẻ và đối tác của cô ấy bước ra khỏi xe với một lời chào lớn trước khi Ruth vẫy tay và vẫy tay chào họ, sau đó đi bộ trở lại xe.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Kamol hỏi.
"Không có gì, bọn trẻ cãi nhau trong xe nên chúng không lái xe cẩn thận và chúng đã vô tình đâm vào đầu xe chúng ta, không có chuyện gì cả" Ruth nói.
"Ừm," Kamol trả lời, bỏ vũ khí vào vị trí cũ. Cuộc sống của Kamol bị bao vây bởi kẻ thù, vì vậy hắn phải luôn bảo vệ bản thân và chuẩn bị tinh thần.
Khi chiếc xe màu trắng rời đi, Kamol cho thuộc hạ tiếp tục lái xe về nhà.
Tru ... Tru ... Tru ...
Điện thoại của Ruth đổ chuông, chàng trai bắt máy và trả lời cuộc gọi.
"Hả? Được rồi, tôi sẽ nói với sếp điều đó" Ruth nói với giọng căng thẳng.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Kamol đáp.
"Người đàn ông điều hành quán bar S của chúng tôi nói rằng họ đã phóng hỏa nó" Ruth nói, Kamol cũng có một số quán bar và một số thậm chí còn có phòng cho những người cao cấp.
"Tại sao mọi người lại cố gắng đốt công việc kinh doanh của tôi? Họ không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác?" Kamol lẩm bẩm theo cách bình thường, bởi vì hắn đã quá quen với loại chuyện này. "Và cậu có biết họ là ai không?" Kamol hỏi.
"Người của chúng ta nói rằng camera giám sát trong con hẻm phía sau quán bar đã ghi lại hình ảnh" Ruth trả lời.
"Ừm, vậy thì hãy đưa tôi đến quán bar S trước, để tôi có thể tìm ra đó là ai" Kamol nói với vẻ bình tĩnh.
Ngay sau đó, Kamol đến quán Bar của chính mình, khi đến nơi, ngọn lửa đã được dập tắt, xe cứu hỏa đang chuẩn bị quay trở lại.
"Sawatee Kab, anh Kamol", một cảnh sát phụ trách thị trấn, đến chào Kamol, quán bar nằm ở trung tâm của một khu du lịch.
"Sawatee kab, Thanh tra Prasarn," Kamol trả lời.
"Tôi đã điều tra sơ bộ hiện trường vụ án, may mắn là ngọn lửa không lan quá xa", vị thanh tra trung tuổi nói.
"Vậy Kamol sẽ làm gì bây giờ?" Prasarn hỏi, vì anh ấy biết rõ về Kamol.
"Vấn đề này để tôi tự xử lý, cảnh sát có đủ việc để làm, đừng làm phiền tôi" Kamol trả lời.
Prasarn khẽ nở một nụ cười vì anh đã biết rằng Kamol sẽ không cho phép cảnh sát can thiệp vào chuyện này.
"Dù sao, tôi hy vọng nó không phải là một vấn đề lớn và nếu có bất cứ điều gì tôi có thể giúp đỡ, hãy cho tôi biết", chỉ huy nói.
"Cảm ơn" Kamol nói, trước khi cảnh sát rời đi mà không cần phải báo cáo gì, Kamol đã vào quán bar của chính mình, còn chưa tới giờ mở cửa, thuộc hạ của Kamol đã tản ra khắp nơi.
"Sawatee Kab, thưa sếp" Người pha chế bước ra ngay lập tức khi thấy Kamol đang đi vào trong.
"Tối nay, đánh giá thiệt hại trong cửa hàng và gửi cho tôi tất cả tài liệu về nhà" Kamol nói, nhìn xung quanh.
"Vâng" trợ lý trả lời ngay lập tức.
"Và camera, nó vẫn hoạt động, phải không?" Kamol hỏi lại.
"Vâng, lối này thưa sếp" cấp dưới nhanh chóng đưa Kamol đến văn phòng không bị cháy, họ lấy laptop ra vì mất điện khắp nơi, để an toàn, nhưng laptop vẫn có nguồn dự phòng.
Thuộc hạ của Kamol cố gắng thiết lập thiết bị trong giây lát trước khi mở hệ thống camera quan sát trực tuyến và sau đó quay lại Kamol xem đoạn video trước mặt. Hắn nhìn nó với vẻ mặt tĩnh lặng.
"Ơ, chơi nhanh quá" Kamol nở một nụ cười trên môi và nói một cách chế giễu, khi hình ảnh đó đủ để nhận ra khuôn mặt của những người trong hình ảnh.
"Tên đó là cấp dưới của ông Chen" Ruth nói vì anh nhớ rất rõ về người đó.
"Đúng vậy, tôi không nghĩ rằng lão sẽ làm điều gì đó nhanh như vậy" Kamol nói mà không hề bị sốc hay tức giận.
Ruth đoán: "Chắc ông ấy nổi điên lên vì sếp đã khiến ông ấy mất hàng triệu USD, nên ông ấy tìm cách cắt đứt con đường kiếm tiền của sếp"
"Đương nhiên, lão sẽ nghĩ ra kế hoạch phức tạp gì?" Kamol nói trước khi quay sang quản lý quán bar.
"Giả sử hôm nay cửa hàng đóng cửa, chúng ta hãy chờ đánh giá thiệt hại rồi sẽ cho kỹ thuật viên đến sửa, trong thời gian chờ đợi chúng ta sẽ theo dõi và cẩn thận hơn, được không?" Kamol ra lệnh cho cấp dưới của mình bằng một giọng nghiêm túc.
"Vâng," người chăm sóc nhiệt tình đáp, trước khi Kamol quay trở lại xe của mình.
"Bây giờ sếp về nhà hay là đến văn phòng trước?" Ruth hỏi.
"Về nhà thôi, tôi đã nói với Kim là tôi sẽ quay lại sớm" Kamol nói, Ruth cười nhẹ, nếu là bình thường, trước khi Kamol đến văn phòng và trở về nhà khi trời đã tối.
________________________
"Cô ơi, để tôi giúp cô" Kim nói khi bước vào bếp. Sau khi trở về từ trung tâm thương mại vào buổi chiều, Kim lên lầu để làm việc trong phòng ngủ và đến giờ mới đi xuống bếp.
"Đừng làm vậy, Khun Kim, cơ thể của bạn sẽ có mùi dầu," người cô nhẹ nhàng nói.
"Nếu bị hôi, tôi lại đi tắm rửa một cái, không khó, Baiboon có thể giúp được dì, tại sao lại không giúp được?" Kim nói, người cô cười nhẹ.
"Baiboon chỉ là một cư dân và có thể giúp dì ở đây, nhưng Kim là vợ của Kamol," dì nói.
"Tôi muốn giúp, tôi không muốn ở một mình", Kim tiếp tục cầu xin người dì.
"Nhưng nếu Kamol quay lại và nhìn thấy con, dì sẽ bị mắng" Dì cũng đang tìm cớ.
"Khun Kamol không dám mắng dì đâu, tin tôi đi, ai dám nói gì với dì? Và nếu anh ta làm vậy, tôi sẽ tự lo cho"- Kim cười nói, người cô lắc đầu đùa.
"Được rồi, được rồi, đi giúp tôi hái lá húng quế" Dì miễn cưỡng nói khi thấy Kim bướng bỉnh như thế nào. Kim cười thật tươi trước khi giúp Baiboon.
"Da và Mai thì sao?" Kim hỏi về hai người phụ nữ kia.
"Da và Mai gấp đồ giặt trong một căn phòng nhỏ phía sau nhà, hai đứa sẽ vào bếp trong chốc lát." Người cô nói, Kim gật đầu trước khi tiếp tục ngồi giúp Baiboon.
Khi đến giờ ăn tối, Kim đến văn phòng của Kamol để cho hắn biết rằng bữa tối đã sẵn sàng. Đến trước văn phòng, Kim lịch sự gõ cửa, nghe được tiếng cho phép từ bên trong, Kim mới ra mở cửa, bầu không khí trong văn phòng có chút căng thẳng, từ khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kom, Kick và Ruth.
Kamol thấy đó là Kim nên cũng bình tĩnh lại một chút.
"Sao vậy Kim?" Kamol hỏi
"Dì đã dọn bàn," Kim nói.
"Uh, mọi người đi nghỉ ngơi đi, tối nay gặp lại" Kamol nói trước khi ba người cấp dưới rời văn phòng. Về phần Kim, cậu giả vờ đi theo nhóm người rời khỏi văn phòng.
"Chờ một chút Kim" Kamol nói khi ngồi xuống ghế, Kim quay người lại một chút.
"Làm gì?" Kim hỏi.
"Lại đây" Kamol khẽ gọi, Kim sẵn sàng đến gần Kamol và Kamol đặt Kim vào lòng và vùi mặt vào bờ vai gầy của Kim. Hắn hít hà mùi hương của cậu.
"Cho tôi chút năng lượng," Kamol trả lời.
"Để nạp năng lượng cần phải ăn, ngồi ôm tôi không phục hồi năng lượng được" Kim nói, nhưng trong lòng cậu thoáng run lên khi thấy vẻ mặt mệt mỏi của Kamol.
"Ý tôi là năng lượng trong tâm hồn" Kamol nói với một nụ cười trước khi rúc vào chiếc cổ trắng ngần của Kim.
"Khun Kamol, tôi đói rồi" Kim đang nhún vai nổi da gà nhanh chóng mời Kamol đi ăn tối cùng nhau. Trước khi Kamol đổi ý và ăn Kim, Kamol hơi mỉm cười vì hiểu rõ Kim.
"Em bắt đầu quen với ngôi nhà này rồi phải không?" Kamol nghiêm giọng hỏi, khiến Kim bình tĩnh lại.
"Làm sao có thể quen được? Đây không phải nhà của tôi." Kim trầm giọng nói, cũng là quay mắt đi chỗ khác.
"Tại sao không? Nhà của tôi là nhà của em, là nhà của chúng ta, Kim" Kamol nói.
"Vừa rồi tôi nghe nói ạn hạ lệnh tối nay gặp mặt thuộc hạ, anh đi đâu vậy?" Kim ngay lập tức chuyển chủ đề.
"Tôi sẽ xem xét quán bar của mình," Kamol nói, bởi vì hắn sẽ đến quán bar của mình để kiểm tra xem có điều gì bất thường hay có người từ Danai lượn lờ xung quanh.
"Đi đến quán bar? Tôi cũng muốn đi" Kim chán nản nói.
"Không" Kamol trả lời ngay lập tức khiến Kim cau mày.
"Tại sao tôi không thể đi? Anh cứ để tôi ở nhà, tôi chán rồi, có chuyện gì vậy Kamol?" Kim lập tức phản bác.
"Hôm nay em đã đến trung tâm mua sắm" Kamol trả lời. "Hơn nữa, tôi đang đi công tác" Kamol nói với Kim để cậu ấy hiểu.
Kim mím môi.
"Được rồi" Kim khàn giọng nói, cũng như cố gắng gượng dậy khỏi lòng Kamol, nhưng Kamol đã ôm chặt lấy cậu, không cho cậu dậy.
"Ngoan nào Kim, đừng như vậy" Kamol thì thầm khi nhìn thấy biểu hiện của Kim. Kim im lặng, không nói thêm gì nữa.
"Nếu đi với tôi, em sẽ còn chán hơn" Kamol tìm cớ khiến Kim đổi ý về chủ đề này.
"Tôi đói" Kim nói, dù không quay lại nhìn Kamol, Kamol thở phào nhẹ nhõm.
"Ăn trước đi, nói chuyện sau" Kamol đáp, vì hắn không muốn Kim bị đau bụng do ăn không đúng giờ.
Kamol thả Kim ra và cậu đứng dậy đi ra khỏi văn phòng Kamol mà không đợi Kamol. Kamol chỉ đi theo cậu đến phòng ăn. Đến nơi thì đã thấy Kim đang ngồi đợi mình.
"Và Baibood đâu, dì Nee?" Kamol hỏi về Baiboon, người thường đến ăn cùng Kim và Kamol.
"Baiboon đang ăn trong bếp rồi, tôi mời Khun Kamol và Khun Kim vào dùng bữa" người cô đáp, Kamol quay lại nhìn Kim và thấy một khuôn mặt ủ rũ. Người đã giúp bầu không khí trong bàn ăn được thư giãn là Baiboon, nhưng em ấy không có ở đây vào lúc này.
"Vậy thì cho con ăn cơm đi dì" Kamol nói rồi người dì xới cơm lên đĩa của Kamol và Kim, hai người ngồi ăn trong im lặng. Kim ăn không được quá nửa đĩa, cậu uống cạn cốc nước.
"Tôi no rồi, tôi đi đây," Kim nói trước khi đứng dậy khỏi phòng ăn, để Kamol biết rằng cậu đang chơi chiến tranh lạnh với anh ấy.
"Umm ... Khun Kamol, sao Khun Kim ăn ít vậy?" Người dì đứng cách đó không xa bước vào thì thấy Kim đã đứng dậy khỏi bàn.
"Dì, chúng ta hãy để thức ăn bây giờ" Kamol nói trước khi đứng dậy và đi theo Kim, để dì ở đó và nhìn chằm chằm vào họ.
Kamol đi theo Kim ra sau nhà, thấy bóng lưng đang đi về phía chuồng cọp khiến Kamol vội chạy theo. Mặc dù thuộc hạ của Kamol đang ở xung quanh, nhưng cậu ấy vẫn không bị thuyết phục.
"Kim!" Kamol gọi khiến Kim quay lại. "Em đi đâu?" Kamol hỏi lại.
"Anh hỏi chi? Tôi muốn đi dạo một chút không được sao?" Kim mỉa mai hỏi.
"Em sẽ đi đâu?" Kamol lo lắng hỏi.
"Tôi muốn đi xem Clemo và Whipped Cream, có được không?" Kim hỏi.
"Em ăn rất ít" Kamol lo lắng nói, lúc này Kim mới dừng bước quay lại nhìn Kamol, về phần Kamol, hắn trực tiếp đến gặp Kim.
"..." Kim không nói gì khi Kamol bước đến gần cậu, đưa tay lên vuốt ve má cậu, Kim không nhúc nhích.
"Đừng châm chọc, tôi đang lo lắng cho em, biết không?" Kamol nói nhỏ, Kim vẫn im lặng như mọi khi. Hắn thở dài trước khi nói.
"Em muốn đi đúng không?" Kamol hỏi vì hắn biết tại sao Kim lại như thế này.
"Nếu anh không muốn tôi đi, tôi sẽ không đi" Kim nói, điều mà Kamol biết là mỉa mai.
"Được rồi, tôi đồng ý, em có thể đi với tôi" Kamol miễn cưỡng nói.
"Đừng làm vậy, tôi không muốn làm phiền" Kim nói thẳng, Kamol mỉm cười trên khóe môi trước khi kéo Kim vào lòng và đung đưa từ bên này sang bên kia.
"Đừng lo, tôi sẽ để em đi, cậu nhóc nghịch ngợm" Kamol nói với giọng ân cần khiến Kim dựa vào vai hắn và mỉm cười nhẹ.
"Nhưng nếu em đi, em không được đi xa tôi, nhớ không?" Kamol đưa ra lời đề nghị, Kim chậm rãi gật đầu.
"Vậy thì em phải là một cậu bé ngoan và vâng lời tôi" Kamol nói một lần nữa.
"Tôi biết" Kim trả lời trước khi Kamol từ từ đẩy cơ thể mảnh mai của Kim ra, Kim nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm để che giấu niềm vui sướng.
"Chúng ta ăn cùng nhau, được không? Em chỉ ăn một chút thôi" Kamol lo lắng nói.
"Tôi muốn xem Clemo và Whipped Cream trước, được không?" Kim yêu cầu khi đã đạt được mục tiêu của mình là nhờ Kamol đưa anh đến quán bar tối nay.
"Làm thế nào mà em muốn đi xem chúng? Em không sợ bị tấn công sao" Kamol hỏi.
"Tôi vẫn chưa thể nhìn rõ chúng. Tôi đã đến xem nhiều lần, nhưng thuộc hạ của anh không cho tôi vào' Kim nói.
"Hơn nữa anh định để cho tôi tự cắt xẻo?" Kim can thiệp và Kamol lắc đầu và mỉm cười.
"Được rồi, tôi sẽ chỉ cho em" Kamol đáp lại và mỉm cười với Kim, nắm lấy tay cậu và bước vào trong. Khi họ đến nơi, Kim phải đi ra khỏi lồng trong khi Kamoi gọi chúng ra.
"Clemo, Whipped Cream" Kamol gọi tên hai con hổ trước khi huýt sáo như một tín hiệu. Kim đang hào hứng đứng nhìn thì không lâu sau, hai con hổ bengal trắng bước đến mép chuồng nơi Kamol đang ở.
"Khun Kamol, anh không định lùi lại sao?" Kim vội vàng hỏi khi thấy Kamol đứng ở chỗ cũ, Kamol cười lắc đầu, hai con hổ gầm lên từ cổ họng cô.
"Chúng là thú cưng của tôi, Kim có quên không?" Kamol nói lại và thò tay vào trong lồng, Kim gần như hét lên, chưa thấy hổ cúi đầu, Kamol bình tĩnh vỗ đầu, người kia nằm gục đầu vào lồng nơi chân của Kamol.
"Từ từ lại gần, Kim" Kamol nói, Kim ngập ngừng tiến lại gần.
"Tôi sẽ không để chúng làm hại em đâu" Kamol nói một lần nữa khi nhìn thấy biểu hiện của Kim. Kim thở dài thườn thượt trước khi từ từ bước vào cùng Kamol, người đưa tay còn lại giữ lấy vòng eo thon gọn của Kim, kéo cậu lại gần hơn một chút.
Kamol nói: "Đây là Whipped Cream, cơ thể nó nhỏ hơn Clemo"
"Hãy nhìn thẳng vào mắt chúng, Kim, và chúng sẽ cho em biết chúng sẽ không làm em bị thương." Kamol nói trước khi dùng tay vuốt ve đầu Whipped Cream đang kéo tóc nó để nó nhìn Kim, để nhìn thấy người lạ này. Whipped Cream gầm lên trong cổ họng, nhưng không quá lớn, Kim khẽ rùng mình.
"Đừng để nó biết em đang sợ hãi, Kim, hãy bình tĩnh."
Kim thích thú quá, lâu lắm rồi cậu mới thèm được chạm vào một con hổ như thế này.
Kamol để Kim nhìn chằm chằm vào Whipped Cream một lúc trước khi Kim có thể cảm nhận được điều đó. Đôi mắt của Whipped Cream đã rõ hơn trước và tiếng gầm gừ trong cổ họng nó cũng biến mất
Kamol hài lòng nhếch mép.
"Em đã làm được rồi, đừng ngừng nhìn và bắt đầu chạm vào nó theo cách em muốn, hãy chạm nhẹ nhàng vào nó" Kamol nói lại, Kim lập tức làm theo lời Kamol, một bàn tay gầy guộc từ từ chạm đến đầu Whipped Cream. Kamol quay lại nhìn Clemo với đôi mắt nghiêm nghị vì nó đang gầm lên, ngăn cản Clemo làm bất cứ điều gì với Kim.
Kim trở nên quen thuộc với Whipped Cream, cậu từ từ chuyển tay sang các bộ phận khác.
Nụ cười của Kim nở rộng ngay lập tức, khi cậu đặt tay lên đầu nó, nó không chống cự. Kim nhẹ nhàng xoa đầu nó, và quay lại thì thấy Kamol đang ôm eo mình.
"Khun Kamol, nhìn này, Whipped Cream đã cho phép tôi chạm vào nó" Kim vui vẻ nói và nhanh chóng cười thật tươi với Kamol.
Có vẻ như mày sẽ là một liên kết với chúng tao, Whipped Cream, nhiều hơn tao nghĩ.
Kamol thầm nghĩ.
___________________________
*** Những mẫu chuyện nhỏ***
Kim: Tại sao anh lại cười?
Kamol: Tôi rất vui
Kim: Anh hài lòng về điều gì?
Kamol: Rằng vợ tôi giúp quản lý công việc kinh doanh
****
The end