"Hành động như thể cậu đang ở nhà vậy" Daniel nói một cách mỉa mai Kim cười nhẹ.
"Chà, Kim là vợ của tôi. Nhà của tôi cũng giống như nhà của Kim" Kamol nói. Daniel bất mãn nhìn Kamol.
"Tôi nghĩ rằng tốt nhất là nên ăn sáng trước. Chúng ta sẽ nói chuyện sau" Kim nói.
…
…
…
"Kamol" Daniel gọi Kamol khi hắn ăn sáng xong.
"Lên lầu và tắm trước, sau đó nói chuyện với tôi trong văn phòng" Kamol xen vào.
"Nhưng tôi muốn nói chuyện ngay bây giờ, ngay bây giờ" Daniel nói.
"Như ý muốn, anh có thể đến văn phòng của tôi." Xong, Kamol nắm lấy tay Kim và cùng nhau dẫn anh ta đi về văn phòng của mình.
"Anh có muốn tôi ở lại với anh không?" Kim hỏi.
"Tất nhiên, chúng ta không có gì phải che giấu, phải không?" Kamol trả lời. Kim cười, còn Daniel cảm thấy rất khó chịu với những lời Kamol nói.
Hắn không có gì phải giấu giếm cậu, nhưng bản thân Kim vẫn chưa nói cho Kamol biết người yêu cũ của mình là ai.
(Ổng không muốn nghe cơ mà)
"Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu, Kamol. Những người khác không liên quan" Daniel nói khi bước vào văn phòng của Kamol. Anh yêu cầu vệ sĩ của Kamol và Daniel đợi bên ngoài phòng.
"Kim không chỉ là một người ngoài. Tôi đã nói với anh, Daniel. Anh có nhớ chuyện gì đang xảy ra giữa Kim và tôi không?" Kamol lặp lại một lần nữa.
"Cậu nghĩ tôi sẽ tin điều đó chứ? Cậu có nghĩ rằng tôi sẽ tin rằng cậu đã lấy anh chàng này làm vợ ?" Daniel trầm giọng hỏi. Kim hơi nhíu mày nhưng vẫn không nói gì.
(Kim: Đâu có, tao là bà nội ổng mà.
Kamol: ?
Kinn: Vợ tao dạy chứ đâu
Porsche: Hả? Gì?)
"Tin hay không tùy anh. Điều tôi muốn biết là tại sao anh lại đến đây?" Kamol hỏi.
"Tôi đến vì cậu đã gửi email cho Ivan. Cậu muốn nói về việc từ giã ngành công nghiệp như thế nào?" Daniel can thiệp.
"Tôi đã gửi email cho Ivan bởi vì tôi muốn giải thích điều đó với Ivan. Tôi không cần phải nói về nó với anh" Kamol nói một lần nữa.
"Vậy tôi là ai? Tôi có quyền được biết. Bởi vì cậu đang rời đi? Tôi muốn biết tại sao cậu lại phản bội chúng tôi" Daniel nói lớn.
"Tôi không phản bội các anh. Tôi chỉ rút lui thôi. Anh đang dùng từ tiếng Thái sai, Daniel" Kamol nói với giọng bình tĩnh, Daniel ngay lập tức quay lại nhìn Kim.
"Đối với cái việc này? Cậu đi cho cậu ta à?" Daniel hỏi, chỉ tay về phía Kim. Kamol không muốn trả lời. Nhưng Daniel có thể tiếp tục nói.
"Cậu nghĩ mình là ai? Cậu thậm chí còn bắt Kamol rút lui khỏi việc này!" Daniel ngay lập tức bước đến và đẩy vai Kim lên ghế sofa.
(Kim: Đã nói tao là bà nội ổng, hỏi hoài)
Đột nhiên!
Daniel muốn kéo Kim đi nhưng Kamol ngay lặp tức kéo cậu lại. Daniel kinh ngạc nhìn Kamol.
"Đừng nghĩ đến việc chạm vào Kim, Danie" Kamol nói, nhìn Daniel với đôi mắt lạnh lùng. Thân hình cường tráng đứng trước mặt Kim.
"Anh chàng này có thực sự quan trọng với cậu đến vậy không?" Daniel ngạc nhiên hỏi.
"Vâng, rất quan trọng" Kamol lặp lại.
"Quan trọng hơn tôi? Quan trọng hơn Ivan?" Daniel hỏi lại.
"Daniel, tôi coi anh và Ivan như một gia đình, như anh em, nhưng với Kim thì khác. Kim đối với tôi là tất cả" Kamol nói với giọng nghiêm túc. Điều này khiến Kim cảm thấy rất tự hào trên ngực mình. Nhưng cậu cũng cảm thấy thông cảm cho Daniel.
"Tôi không tin!! Không thể có ai quan trọng với cậu hơn Ivan và tôi!" Daniel sốt ruột nói.
"Tôi đã nói với anh rồi, Daniel. Mọi người quan trọng trong những tình huống khác nhau," Kamol nhắc lại để Daniel hiểu. Anh ta quay lại và cười đểu Kim.
"Nó khác biệt như thế nào? Cậu đã quên? Chúng ta còn hơn cả anh em" Daniel nói, cho Kamol biết rằng Daniel sẽ nói về mối quan hệ cũ của anh ta với Daniel. Kamol ngay lập tức nhìn Kim.
"Kim, cậu có biết không? Mối quan hệ giữa Kamol và tôi là gì?" Daniel hỏi vì nghĩ Kim có thể không biết. Nếu nghe thấy điều đó từ chính miệng của Daniel, Kim có lẽ sẽ cảm thấy hơi mất hứng, bây giờ Kim đã có thể xen vào giữa hai người.
"Tôi biết" Kim trả lời khiến Daniel đơ người.
"Cậu biết?" Daniel hỏi lại.
"Tôi biết rằng anh và Kamol có điểm chung," Kim trả lời. Sự thật là Kim không muốn nói về nó chút nào.
"Cậu cũng đã kể cho anh chàng này nghe quá khứ giữa chúng ta sao, Kamol?" Daniel hỏi Kamol với giọng điệu trêu chọc.
"Tôi không có gì phải giấu em ấy cả" Kamol đáp, khiến Daniel càng thêm bất mãn với Kim.
"Này, cậu đã nói với cậu ta chưa? Tình dục giữa hai chúng ta nóng bỏng đến mức nào? Mà này, làm sao anh chàng này có thể chịu đựng được tính khí nóng nảy của cậu, Kamol?" Daniel lại lên tiếng, hai tay ôm cổ Kamol đầy quyến rũ. Kim ngay lập tức nhìn Kamol. Rồi Kamol từ từ tuột khỏi tay Daniel.
"Tôi và Kim hợp nhau về mọi thứ. Anh không cần phải lo lắng đâu, Daniel" Kamol trả lời khiến Daniel đơ người ra, anh ta biết Kim cũng có sở thích giống mình.
"Ồ, và đừng nghĩ là tôi đã đưa Kim đi cùng. Kim là người thực sự đối với tôi. Tôi chắc chắn sẽ không thay đổi nó" Kamol nhắc lại để Daniel hiểu ra mọi chuyện. Daniel thở dài thườn thượt.
"Không thể nào, tôi tuyệt đối không chấp nhận. Cậu và tôi hợp nhau hơn bất cứ ai. Không ai khác có quyền cướp cậu khỏi tôi" Daniel nói với Kamol và quay sang Kim một lần nữa.
"Kim, hãy nhớ điều này, tôi tuyệt đối từ chối đưa Kamol cho cậu, và sau đó cậu sẽ phải trả lại đồ của tôi!" Nói xong, Daniel vội vã rời khỏi văn phòng Kamol.
"Kim, em không sao chứ?"!Kamol quay lại hỏi. Kamol không muốn Kim cảm thấy tồi tệ về những lời nói của Daniel vừa rồi.
"Anh có chắc không Khun Kamol? Rằng tôi không thực sự nghĩ về nó?" Kim hỏi nhỏ. Kim không thể không nghĩ rằng Daniel đang có những biểu hiện như thế này. Anh ta có ghen tị với Kamol không?
"Kim, Daniel rất cứng đầu, anh ta đang ghen tị với em, đừng suy nghĩ nhiều về lời nói của Daniel. Bây giờ chúng ta đang nói chuyện" Kamol nói, giọng căng thẳng khi nghe câu hỏi của một người có vóc dáng mảnh khảnh.
"Tôi không muốn nghĩ về bất cứ điều gì, bởi vì tất cả đều đã qua. Không có gì lạ nếu anh ta ghen tị với tôi" Kim nói lại. Kamol thở dài bực tức, trước khi ngồi xuống cạnh Kim và ôm lấy vai cậu. Kim tựa đầu vào bờ vai mạnh mẽ của Kamol.
"Kim, tôi muốn em tin tưởng tôi hơn" Kamol nói một cách nghiêm túc.
"Có lẽ, tôi nghĩ vậy. Tôi tự cao quá chăng?" Kim nói, vì Kim đang suy nghĩ về việc Kamol đã chọn Kim ấy và ưu tiên cậu ấy hơn những người khác.
"Tôi có thể để em trở thành người tự cao, Kim" Kamol nói, lặp lại suy nghĩ của Kim.
"Tôi muốn đảm bảo với em rằng em thực sự là ưu tiên của tôi. Dù sau ngày hôm nay, có lẽ tôi sẽ không còn nhiều thời gian dành cho em. Tôi phải làm sạch mọi thứ. Cố gắng làm tốt nhất có thể để hoàn thành nhanh nhất có thể. Và như vậy em sẽ không bị Daniel làm phiền nữa" Kamol nói.
"Anh không cần lo lắng. Anh ta chưa làm gì tôi cả" Kim trả lời để giúp Kamol bình tĩnh lại. Nhưng Kim không biết Daniel sẽ làm gì để quấy rối mình.
"Nếu Daniel làm chuyện gì đó, em phải nói cho tôi biết. Tốt hơn hết là em nên tránh xa anh ta đi.” Kamol lo lắng nói Kim cười nhẹ.
"Vâng" Kim trả lời, trước khi Kim yêu cầu mang việc riêng của cậu ấy vào phòng khách. Kamol đã gọi điện cho cấp dưới để bàn bạc công việc cần làm và nói chuyện với Ivan càng sớm càng tốt. Lúc đầu, Kamol sẽ để Kim ngồi xuống và họ sẽ làm việc cùng nhau trong văn phòng. Nhưng Kim từ chối vì không muốn cản trở cuộc thảo luận của Kamol.
…
…
…
"Cậu có nghĩ Kamol đang nghiêm túc cậu không?" Giọng Daniel vang lên, khi Kim đang kiểm tra email trong phòng khách. Cậu nhìn lên thì thấy Daniel, người vừa tắm, mặc một bộ quần áo khác và đứng khoanh tay, nhìn vào cậu.
(Má, như Tawan vậy chời)
"Tại sao anh không hỏi Kamol xem anh ấy có nghiêm túc với tôi không?" Kim hỏi với giọng bình tĩnh.
"Này, trông cậu tự tin quá" Daniel trêu chọc. Trong lòng anh cảm thấy có chút không tin tưởng Kim.
"Anh có muốn nói chuyện này với tôi không?" Kim hỏi. Với giọng nói điềm tĩnh, Daniel ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Kim. Kim lùi lại một chút. Điều này khiến Daniel mỉm cười nơi khóe môi.
"Cậu có sợ tôi không?" Daniel hỏi.
"Tôi sẽ sợ điều gì?" Kim trả lời. Điều này khiến Daniel cảm thấy rất khó chịu trước vẻ mặt bình thản của Kim.
"Cậu có biết họ làm công việc gì không?" Daniel nghiêm giọng hỏi.
"Tôi biết," Kim trả lời.
"Chà, cậu biết đấy, và cậu có thể biết cách tôi dọn dẹp những kẻ cản đường" Daniel nói với giọng đe dọa. Kim trầm mặc một chút, Daniel dùng ngón tay mảnh khảnh xoa nhẹ lên gò má Kim. Kim lùi lại một chút.
"Hãy rời khỏi cuộc sống của Kamol ngay bây giờ. Vẫn chưa muộn đâu. Kamol không thể thoát khỏi ngành này. Những người bình thường như cậu Kim không thích hợp để bước vào thế giới của chúng tôi" Daniel nói với giọng nghiêm túc. Kim siết chặt cả hai tay trước khi hít thở sâu.
"Anh không cần phải nói gì cả. Tôi sẽ thoát khỏi cuộc sống của anh ta chỉ khi Kamol không còn yêu tôi nữa. " Kim nói với một giọng điệu nghiêm túc. Khiến Daniel cười khẩy.
"Thật bình tĩnh. Câku không sợ bất cứ điều gì vì cậu nghĩ rằng Kamol sẽ là vệ sĩ của cậu. Nhưng những người thân yêu của cậu thì sao? Nếu họ phải đau khổ vì cậu. Liệu cậu có thể giữ được bình tĩnh như thế này không?" Daniel lại nói. Kim quay lại nhìn Daniel bằng ánh mắt không hài lòng.
"Tuyệt đối không gây sự với những người thân thiết với tôi. Mặc dù tôi không cùng ngành với anh. Nhưng tôi cũng có một người như anh. Tôi chắc chắn sẽ không để anh gây rối với những người thân thiết với tôi" Kim nói với một giọng nghiêm khắc.
Arrrgghh…
"A" Kim hét lên khi Daniel nắm tóc sau lưng Kim và ngẩng mặt lên một chút.
(Mụ nội nó)
"Mày dám đấu với tao?" Daniel nghiêm giọng hỏi. Đôi mắt xanh xao giận dữ trừng mắt nhìn Kim.
"Thả Khun Kim ngay bây giờ, Khun Daniel," một giọng nói hét lên, sẵn sàng để đi thẳng đến Daniel. Vệ sĩ của Daniel cản đường anh. Kim nắm lấy tay Daniel, người đã vén tóc cậu ra sau lưng, ngăn không cho người kia kéo thêm nữa.
"Mày dám ra lệnh cho tao?" Daniel trầm giọng nói.
"Nếu Khun Kamol biết những gì ngài đã làm với Khun Kim, tôi không cần phải nói cho ngài biết sếp sẽ làm gì, đúng không? Điều gì sẽ xảy ra với ngài?" Kit đe dọa anh ta, Kit không muốn đối phó với các vệ sĩ của Daniel, bởi vì họ cũng giống như anh.
Đột ngột !
Daniel ngay lập tức kéo tay mình ra khỏi tóc Kim, đưa cho Kim một cái nhìn đầy thù hận.
"Tao sẽ không bao giờ từ bỏ vấn đề này. Mày hãy sẵn sàng, Kim. Kamol sẽ phải quay lại với tao. Mày sẽ là người bị đánh gục" Daniel vội vã ra khỏi phòng khách, Kit ngay lập tức bước tới chỗ Kim.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy Khun Kim" Kit lo lắng hỏi, Kim lắc đầu, trong lòng có chút lo lắng trước vẻ mặt của Daniel.
"Không có gì to tát đâu Kit, đừng nói với Khun Kamol về chuyện này" Kim nhắc Kit.
"Nhưng Khun Kim đã bị Khun Daniel tấn công" Kit nói với giọng căng thẳng.
"Nó thực sự không là gì cả. Đừng lo lắng. Ngay bây giờ, sếp của anh đang cố gắng đẩy nhanh tiến độ. Tôi không muốn anh ấy lo lắng về điều này" Kim nói một cách nghiêm túc.
(Cảm giác như không có Kit thì Kim sẽ múc Daniel như một ly kem)
"Hãy nghe lời tôi, anh sẽ không nói với Kamol," Kim lặp lại câu trả hỏi.
"Vâng" Kit trả lời.
"Anh ta sẽ không dám làm tổn thương tôi nhiều như vậy, đừng lo lắng" Kim nói một lần nữa. Kit thở phào nhẹ nhõm trước khi rời khỏi phòng để cho Kim tiếp tục làm việc. Kim ngồi dậy với vẻ mặt có chút căng thẳng, chỉ là Kim không quan tâm lắm. Kim quan tâm nhiều hơn đến những người thân thiết của mình, điều mà Daniel đang nói đến. Kim không biết Daniel đang ám chỉ ai. Và Kim thực sự hy vọng Daniel không làm điều đó.
…
…
…
Tiếng cửa văn phòng của Kamol được mở. Kamol rời mắt khỏi những thuộc hạ đang đứng làm việc và quay lại nhìn, hắ phát hiện ra đó là Daniel bước vào.
"Không ai dạy anh phải không? Trước khi vào phòng người khác, anh phải gõ cửa" Kamol nói với giọng trầm khi hắn nhìn Daniel với ánh mắt dữ tợn.
(Là Kim thì nó sẽ khác.)
Kim belike
"Cậu không cần phải nhìn tôi với đôi mắt đó. Tôi muốn xem công việc của cậu, vậy thôi?" Daniel trả lời.
"Nhưng hãy học cách cư xử tốt" Kamol trả lời, trước khi quay sang ra lệnh cho cấp dưới, không để ý nhiều đến Daniel. Daniel tiếp tục đi bộ và thu dọn đồ đạc trong văn phòng của Kamol.
"Tôi đã liên lạc với người của chúng ta tại Sòng bạc Aran. Cung cấp cho tôi bản tóm tắt thu nhập của tháng trước, cùng với tất cả các khoản phải thu. Tôi sẽ nhờ kế toán trả lại cho Ivan" Kamol nói với cấp dưới, khiến Daniel nhìn ngay lập tức.
"Cậu nói gì? Cậu có định ném thu nhập của mình vào đây không? Ivan sẽ không đồng ý. Ivan tin tưởng cậu kiểm soát tất cả các hoạt động rửa tiền. Làm sao cậu lại vứt bỏ trong sòng bạc, chúng ta có thể câu được rất nhiều khách quen" Daniel nhất thời hét lên khi anh nghe thấy Kamol nói chuyện với cấp dưới của mình.
"Đừng gây rối với công việc của tôi. Và đừng nghĩ cho Ivan. Ivan có đồng ý hay không là chuyện của anh ấy, tôi không làm gì sai cả. Tôi chỉ trả lại mọi thứ cho các người thôi" Kamol nói với giọng lạnh lùng.
"Vì vậy, không phải cậu đã nói rằng cậu sẽ nói chuyện với Ivan trước? Nhưng đây là gì? Cậu đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Cậu sẽ nói chuyện với anh ấy khi Ivan kết thúc công việc? Cái sẽ trả lại mọi thứ cho Ivan mà không cần đợi sự cho phép của Ivan?" Daniel can ngăn. Kamol cười nhẹ.
"Thông minh quá" Kamol chế nhạo.
"Cậu có muốn Ivan giận cậu không? Nếu Ivan không cho phép, điều đó có nghĩa là có thể cậu sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Không, có thể cậu sẽ phải trả bằng mạng sống của mình. Suy nghĩ lại đi. Cậu làm tất cả những điều này, chỉ vì một thằng đàn ông" Daniel hỏi một cách nghiêm túc.
"Nhưng người đàn ông mà anh nhắc đến, em ấy là tất cả đối với tôi, bất cứ điều gì khiến em ấy cảm thấy thoải mái và hài lòng, tôi sẽ làm. Dù phải trả giá bằng mạng sống, tôi cũng sẽ chấp nhận", Kamol nghiêm túc nói.
"Cậu phát điên rồi, Kamol. Còn tôi thì sao? Tôi không quan trọng với cậu sao? Tôi thậm chí đã từng ở đây trước cái gối đó. Hơn nữa, cả hai chúng ta rất hợp nhau trong mọi thứ", Daniel nói lại. Kamol thì không biết từ "Mọi thứ" mà Daniel đã nói. Nó bao gồm những gì?
"Đó không phải là điều chúng ta sẽ nói trước mặt cấp dưới của tôi, Daniel" Kamol nói với giọng trầm.
"Vậy các người tránh ra. Tôi sẽ nói chuyện với sếp của các người" Daniel ngay lập tức quay sang đuổi cấp dưới của Kamol đi. Cấp dưới của Kamol quay lại nhìn sếp, chờ đợi một câu trả lời.
"Daniel, đừng ra lệnh cho người của tôi" Kamol nói, nhìn Daniel với vẻ hoài nghi.
*Cốc cốc*
Trong một tình huống khó xử, văn phòng của Kamol bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa, khiến mọi người đứng hình. Họ lập tức quay lại nhìn cửa văn phòng. Cánh cửa mở ra với dáng người mảnh khảnh của Kim. Kim khựng lại khi cậu cảm nhận được bầu không khí trong căn phòng này.
"Uh… tôi có làm gián đoạn điều gì không?" Kim hỏi một cách thận trọng.
"Có"
"Không"
(Thấy tao nói chưa? Là Kim thì Kamol sẽ khác.)
Daniel và Kamol đã nói chuyện cùng nhau.
"Đến với tôi, Kim" Kamol nói nhỏ. Nó khác với khi Kamol nói chuyện với Daniel. Điều này cho phép cấp dưới của Kamol thở phào nhẹ nhõm, Kim đến làm dịu mọi chuyện một chút, trong khi Daniel giận dữ trừng mắt nhìn Kim.
"Làm sao?" Kamol hỏi khẽ.
"À, tôi đến hỏi anh có muốn ăn trưa không? Nếu anh đến muộn, tôi sẽ nói với dì," Kim nói, liếc nhẹ Daniel.
"Khi nào thì đi ăn?" Kamol hỏi.
"Tôi sẽ ăn với anh" Kim trả lời.
"Tôi đoán là vào khoảng giữa trưa. Em sẽ không phải ôm bụng chờ tôi lâu đâu" Kamol cười đáp.
"Vậy, anh có muốn ăn một thứ gì đó cụ thể không?" Kim hỏi lại, Kamol hơi nhướng mày ngạc nhiên. Hôm nay, Kim có vẻ quan tâm đặc biệt đến hắn.
(Kamol: Em 😁)
"Tại sao?" Kamol định hỏi.
"Anh muốn ăn gì?' Kim hỏi lại, nhìn chằm chằm vào không gian. Điều này khiến Kamol khẽ mỉm cười, vậy cũng đủ hiểu tại sao Kim lại cưng chiều hắn như thế này.
"Cái gì cũng được, tôi có thể ăn nó" Kamol khẽ đáp. Điều này khiến Daniel, người đã đứng như không tồn tại ngay lập tức cảm thấy khó chịu.
"Này!! Tôi đang đứng đây tất cả bọn họ. Và có vẻ như chúng ta không tồn tại" Daniel hét lên, và Kim quay lại nhìn anh.
(Mấy anh vệ sĩ: Quen gòi, có mấy bữa không cần ăn cơm luôn á, ăn cơm chó no luôn.)
"Vậy, anh có muốn đặc biệt ăn món gì không, Khun Daniel?"
(Bé đưa cái nách lên coi có thâm hông?)
"Tôi sẽ không ăn! Tôi đi ra ngoài, Kamol, tôi đã nói với cậu. Tôi tuyệt đối sẽ không để của phá hủy mọi thứ. Tôi sẽ làm điều này đến mức tối đa." Kết thúc điều này, Daniel đá chân ra khỏi văn phòng của Kamol ngay lập tức.
"Anh ta sẽ đi ra và tức giận, tâm trạng của anh ta thực sự không ổn định," Kamol lẩm bẩm.
"Tôi không nghĩ rằng anh ta muốn nhìn thấy tôi và anh ở cùng nhau," Kim nói một cách thản nhiên.
"Đừng nghĩ về điều đó nữa, Kim" Kamol nói.
"Tôi nói thật. Chắc anh ta muốn cầu xin anh nhiều hơn nhưng không dám, anh ta có vẻ như một người cần tình yêu. Anh ta chỉ muốn có người chăm sóc cho mình", Kim nói với vẻ bình thản.
"Tại sao em nghĩ rằng?" Kamol hỏi.
"Tôi cũng từng như anh ta. Nhưng nó không thể hiện được tâm trạng của anh ta" Kim nói nhỏ khiến cả căn phòng im lặng.
"Đừng nói nữa, tôi sẽ làm việc thêm. Khi dọn bàn xong, hãy đến và gọi cho tôi, Kim" Kamol nói.
"Ừ, tôi sẽ đi gặp dì trước" Kim trả lời trước khi rời văn phòng Kamol để gặp người dì trong bếp.
…
…
…
"Alex, hãy điều tra câu chuyện của Kim càng nhanh càng tốt"
+++++++++++++++++
"Hôm nay Daniel đã làm phiền em?" Giọng Kamol vang lên vào đầu giờ chiều. Sau khi ăn tối xong, cả hai cùng lên phòng ngủ. Kim khựng lại.
"Tôi chỉ đang đi dạo và chúng tôi nói chuyện một chút," Kim trả lời bằng một giọng bình thường. Daniel rời đi với vệ sĩ của mình trước buổi trưa và vẫn chưa quay trở lại.
"Anh ta nói gì?" Kamol tò mò hỏi lại. Kim quay lại cười thông cảm.
"Không có gì thú vị cả. Anh đi tắm chưa? Tôi sẽ chuẩn bị quần áo cho anh" Kim hỏi. Kamol bước vào và hôn nhẹ lên má cậu.
"Vẫn chưa. Tôi sẽ xuống nhà tiếp tục công việc của mình. Tối nay em có thể ngủ sớm đi. Không cần phải đợi tôi đâu" Kamol nói với giọng nghiêm túc.
"Anh sẽ làm việc trong văn phòng hay sẽ đi ra ngoài?" Kim hỏi ngay, mỉm cười dịu dàng.
"Tôi sẽ làm việc đó trong văn phòng. Ngày mai tôi sẽ ra ngoài và đến quán bar bị cháy" Kamol trả lời.
"Đừng quá muộn. Đừng làm tôi thất vọng" Kim đe dọa, khiến Kamol cười khẽ trong cổ họng.
"Có giới hạn thời gian không?" Kamol giả vờ hỏi.
"Hmmm, tôi sẽ cho anh một chút thời gian, đến 3 giờ sáng, được không?" Kim đáp, Kamol mỉm cười, khi hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của Kim.
"Được rồi, tôi sẽ đi làm" Kamol nói với giọng nhẹ nhàng trước khi rời khỏi phòng ngủ. Kim đang đi về phía cửa phòng mình.
-------
Tui dịch xong hết phần truyện của KamolKim rồi và tui đã đưa ra một nhận định.
Dù anh có làm gì, nghĩ gì đi chăng nữa, tui vẫn chê anh, Khun Kamol.
Dù có bị chỉa súng vào đầu, dù hai bé hổ nhâm nhe ăn nhào đến, tôi vẫn chê.
Chê, chê nữa, chê mãi.
Đến phần của KomBai tôi vẫn sẽ chê tiếp.
Thử thách 6 ngày 6 đêm chê Khun Kamol, gét gô.