Đôi mắt Lop giờ đây đã ửng đỏ, những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Dù Lop có dùng tay lau đi bao nhiêu lần đi nữa thì những giọt nước mắt vẫn chảy xuống không ngừng. Đôi vai vì khóc mà run lên nhè nhẹ, Kom bên cạnh thấy thế liền đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Lop.
“Đừng khóc nữa. Cả hai đều ổn, không sao?”- Kom nói.
“ Em không khóc ...... chỉ là tự nhiên nước mắt chảy ra thôi.”- Lop nói trong sự nghẹn ngào.
“P’Kom, cậu ấy sao thế? Nhìn cậu ấy như thể cả hai bọn em đã chết rồi vậy. Lop, tôi không sao.”- Một giọng nói trầm ấm vang lên ngay sau đó là tiếng cười khẽ.
“Hahaha, nhìn thì thấy rồi. Lop nó khóc sắp ngất đến nơi.”-Kom đáp với Ruth sau liền quay sang Lop.
“ Nè cậu tưởng hai đứa nó chết rồi hay sao mà khóc nhiều đến cỡ này?”- Kom nói đùa với Lop. Kit và Ruth vừa lấy thuốc trở ra. Hiện tại trên người Ruth có một miếng vải bông trắng quấn quanh tay phải; Kit thì có một miếng vải bông lớn được dán và cố định bên hông.
“Đã nói em không khóc mà!!!” Lop vội vàng nói. Tay cũng nhanh chóng lau nước mắt.
“ Ồ vậy thì đứa trẻ lớn xác đang ngồi khóc ở đây là ai vậy?” Ruth cười nói trước khi lấy bàn tay nhẹ lau nước mắt trên mặt Lop.
+++++++
(Sau khi Kom gọi để nói rằng Kit và Ruth đã bị bắn. Lop đã đến bệnh viện ngay lập tức.)
Lop và Joe vội vàng đến bệnh viện. Họ thấy Kom đang ngồi im trước phòng cấp cứu.
“P’Kom, anh ổn thật không? Sếp nữa, sếp có bị thương chỗ nào không?”- Joe hỏi ngay lập tức. Về phần Lop, cậu đang tìm Kit và Ruth.
“Không có, sếp đã quay trở lại phòng làm việc rồi. Những người khác cũng ổn nhưng hai tên ngốc đó thì...”-Kom nói lấp lửng.
Nghe đến đó, mặt Lop lộ rõ tia bất an. Tâm trí của Lop hiện tại đã rối mù mịt, sự hoang mang lo sợ cũng bắt đầu xâm chiếm cả cơ thể. Lop cảm thấy trái tim mình đang run lên và Lop không thể suy nghĩ được gì nữa.
“P’Kom, Ruth và Kit thế nào? Không có gì nghiêm trọng phải không anh? Họ ổn đúng không?”-Lop hỏi với giọng run rẩy khi tưởng tượng rằng cả hai người bạn của cậu đều bị thương nặng. Lop cảm thấy trái tim như bị cái gì đó siết chặt nhói đau đến mức cậu tưởng chừng trái tim đang từ từ vỡ tan.
Kom nhìn vào mặt Lop trước khi thở dài. Cái thở dài của Kom lập tức khiến nỗi lo sợ của Lop dâng lên cao, thậm chí là bất an hơn trước. Mắt Lop bắt đầu nóng lên. Lop nhanh chóng bước đến và nắm lấy cánh tay của Kom.
“P’Kom, nói cho em biết, họ như thế nào rồi, có ổn không?” Lop lo lắng hỏi. Kom nhẹ vỗ vai Lop.
“...Tụi nó đi rồi, không còn ở đây nữa.”-Đó là tất cả những gì Kom nói với Lop. Lời nói ngắn gọn khiến nước mắt trong veo của Lop tuôn rơi ngay lập tức.
“Này đồ ngốc, bình tĩnh đi đã, tại sao lại khóc vậy chứ?”-Kom giật mình hoang mang hỏi.
“P... P’Kom ... Không phải sự thật đúng không? Tại sao hai người họ lại phải rời xa em như thế, sao lại bỏ em lại một mình?”-Lop lên giọng, tiếng nói run run xen tiếng khóc nấc.
“Này, không phải như cậu nghĩ, chỉ là ...”-Kom định nói gì đó nhưng Lop cắt ngang.
“Hai cái xác ở đâu, P ‘? Em muốn nhìn thấy tận mắt. Nói cho em biết hai cái xác ở đâu đi...”-Lop lại nức nở.
“Cái xác nào?”-Kom hỏi lại với vẻ mặt hoang mang. Anh chỉ là đang định nói Ruth và Kit đã đi lấy thuốc, không còn trong phòng cấp cứu nữa thôi mà???
...
..
++++++++
“ Cậu không cần phải khóc, P’Kom anh ấy chỉ đang doạ cậu.”- Kit nói.
“ Nè, đang nói gì vậy? Tôi doạ cậu ta khi nào, chỉ là Lop tự suy nghĩ linh tinh.”-Kom vừa cười vừa đáp.
“Tại sao anh lại cười? Không được cười nữa!!!”-Lop cau mày, Lop không nói lớn lắm vì họ vẫn còn đang ngồi trong bệnh viện.
“ Nhưng tôi chưa cười xong nữa. Thật không hiểu nổi tại sao cậu lại nghĩ linh tinh như thế trong khi Kit và tên ngốc kia khoẻ mạnh, dư sức để đối phó với mấy cuộc tấn công này. Tụi nó khó chết lắm, chắc chắn sẽ sống lâu.”-Kom nói với một nụ cười. Anh chỉ nói một câu lấp lửng không ngờ Lop lại khóc đến mức độ này.
“P’Kom nói đúng. Đừng khóc nữa.”-Kit nói, sau đó đi đến gần lau nước mắt trên mặt Lop.
Kit, Lop và Ruth đứng đó xem các loại thuốc và xem kỹ liều lượng sử dụng. Sau đó Kom để Lop lái chiếc ô tô của anh để đưa Kit và Ruth trở về nhà trước. Kom sẽ ở lại bệnh viện vì Kamol bảo Kom đợi anh ấy đến trả tiền, Joe cũng ở lại để giúp Kom bảo vệ an toàn thật tốt cho Kamol.
..
..
..
Khi vừa về đến nhà, những thuộc hạ khác của Kamol liền vội vàng đến hỏi thăm sức khoẻ và hỏi Kit và Ruth về vụ việc đã xảy ra. Khi đã kể lại toàn bộ và khẳng định rằng tất cả mọi người đều ổn thì ba người họ cũng đã được trở về nhà riêng.
“Cậu làm sao vậy?”-Kit hỏi khi ba người bước vào nhà. Sau đó Lop ngồi trên ghế sô pha như một người kiệt sức.
“Không biết nữa.”- Lop nói nhỏ trước khi nằm xuống nhìn Kit và Ruth. Đôi mắt của Lop vẫn còn đỏ và sưng húp vì khóc. Ruth đặt túi thuốc vào tủ y tế.
“Trông cậu không ổn lắm.”- Ruth nói khi anh bước tới và ngồi xuống cạnh Lop. Lop cũng nhích chân một chút để Ruth có thể ngồi xuống. Về phần Kit, anh ngồi xuống một chiếc ghế sofa đơn khác và kéo lại gần Lop.
“ Âyy”-Kit kêu lên một tiếng do vết thương bị đụng trúng.
“Cẩn thận một chút đi!!!”- Lop nghiêm giọng nhắc nhở. Vẻ mặt của Lop vẫn lộ rõ vẻ căng thẳng và mệt mỏi.
“ Cậu lại bị ốm à?” Ruth lo lắng hỏi vì anh cảm thấy Lop không giống mọi khi.
“Không phải… tôi chỉ là…”-Lop ngập ngừng nói nhỏ. Lop thật sự không biết làm thế nào để giải thích cho hai người bạn hiểu cảm giác của mình lúc này.
“ Không hiểu làm sao nữa. Mặc dù không có chuyện gì xảy ra hết, hai người vẫn ổn nhưng tim tôi đang đập rất loạn cũng rất đau. Không biết, không biết bị làm sao nữa...”-Lop nói với giọng điệu khó chịu.
“ Vậy...Cậu có lo lắng cho chúng tôi không?”-Ruth hỏi. Kit cũng đưa tay lên và nhẹ nhàng xoa đầu Lop. Lop không đáp, im lặng một chút khi nghe câu hỏi của bạn mình.
“ Cậu sợ cả hai chúng ta sẽ ...”-Ruth định tiếp lời.
“Đừng nói điều đó lúc này chứ đồ khốn.” -Lop hét lên trước khi giơ tay che khuôn mặt mình. Lop biết chính xác những gì Ruth sẽ nói nhưng Lop không muốn nghe. Chỉ cần nghĩ đến việc Kit và Ruth sẽ không còn ở bên cạnh Lop liền cảm thấy như thể trái tim mình bị nghiền nát.
Ruth và Kit nhìn nhau vì họ hiểu cảm giác mà Lop đang trải qua.
“Cậu đang nghĩ gì vậy? Chúng tôi vẫn ở đây với cậu, nhất định sẽ không đi đâu cả.”-Kit nói nhỏ, tay vẫn đang vuốt ve đầu Lop nhẹ nhàng.
Lop run nhẹ bờ vai, là vệ sĩ của Kamol chính bản thân cậu cũng đã từng ở trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng nhưng Lop chưa từng sợ hãi, và cũng không cảm thấy lo lắng về bất cứ điều gì. Còn hiện tại không hiểu tại sao người bị bắn là Kit và Ruth, nhưng Lop lại cảm thấy sợ hãi vô cùng. Lop rất sợ sẽ mất đi hai người bạn của mình.
Vì Ruth đang ngồi phía dưới cạnh chân Lop nên anh có thể thấy nước mắt của Lop lại chảy dài trên má cùng tiếng nấc nhẹ. Sau đó, Ruth lặng lẽ nói với Kit rằng Lop đang khóc, bởi vì Kit đang ngồi trên ghế cạnh đầu của Lop nên không thể nhìn thấy những giọt nước mắt đang chảy ra. Ruth dùng cánh tay không bị bắn trúng để kéo Lop ngồi dậy, Lop ngồi thẳng lưng nhưng cúi đầu, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Lop cố kiềm lại tiếng khóc để không nức nở.
Ruth ôm lấy vai Lop, Lop nhẹ tựa đầu vào ngực Ruth. Ruth đưa tay lên và nhẹ nhàng xoa đầu Lop. Kit cũng chuyển sang ngồi cạnh Lop, vòng tay ôm lấy eo sau đó nâng tay vuốt ve lưng của Lop.
“Xin lỗi… tôi không thể ngưng khóc được… Hức… nếu hai người không ổn thì sao...?” Lop nói, giọng nghẹn ngào. Nước mắt chảy dài trên má.
“Thôi nào, đừng khóc nữa, tôi và Kit đều rất khoẻ. Chúng tôi không dễ bị giết thế đâu.” Ruth nói nhẹ nhàng.
“Không có gì xảy ra với chúng tôi cả mà. Nhưng cậu khóc như thể chúng tôi đã chết rồi vậy.” Kit nói sau đó liền bị véo vào đùi.
“ Mày nói kiểu đó là sợ Lop khóc chưa đủ nhiều à? Điều mày cần làm bây giờ là an ủi cậu ấy.”-Ruth nói.
“Nhưng tao nhất định phải nói điều này đã.”-Kit nói với Ruth sau đó quay sang Lop.
“Cậu biết đấy, Lop, công việc của chúng tôi khá rủi ro. Và có một vài chuyện có thể xảy ra mà chúng tôi không thể nào biết trước. Nếu một ngày nào đó có điều gì thực sự xảy ra với tôi hoặc Ruth...Thì cậu nhất định phải “ở lại”, phải chăm sóc tốt cho bản thân!!”-Kit nói với một giọng nghiêm túc.
“Vậy… nếu có chuyện gì xảy ra với tôi? Hai người có thể “ở lại” cùng nhau được không?”-Lop hỏi khiến Kit và Ruth có chút sững sờ. Họ nhìn nhau vì biết rằng cả hai đều có cùng một câu trả lời-Họ sẽ không thể ở lại cùng nhau nếu không có Lop.
“Thế nào rồi? Mày có thể trả lời câu hỏi không?”-Ruth nói một cách mỉa mai, Kit chỉ có thể cười.
“Tôi không sống được thì cậu nhất định phải sống tốt. Nhưng nếu cậu “đi” thì tôi sẽ “đi” theo cậu. Và khi cậu không còn nữa thì tôi cũng tự sát luôn.”-Kit nói, trước khi Lop đứng bật lên và nhìn Kit với nước mắt chảy dài trên má.
“Cái gì vậy đồ khốn!! Tôi tuyệt đối không để cậu tự sát đâu!!”-Lop đáp và đánh vào vai Kit.
“Đủ rồi, haha. Hai người nói chuyện như thể chúng ta sắp chết đến nơi rồi vậy.”-Ruth nói khiến Kit và Lop dừng lại, trước khi cùng nhau cười. Lop cũng bật cười cho đến khi Ruth đưa tay lên nhẹ nhàng lau hết nước mắt của Lop thêm lần nữa. Lop cảm thấy trong lòng ấm áp và nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Tôi đi rửa mặt trước. Sau đó sẽ đi lấy cơm ở chỗ dì Nee cho hai người.”-Lop nói.
“Được rồi không cần đâu, chúng tôi có thể tự đến chỗ dì Nee để ăn. ”- Ruth trả lời.
“Sao vậy?”-Lop hỏi nhỏ.
“Lop, chúng tôi chỉ bị thương nhẹ, không bị tật nguyền.”-Kit nói, sau đó quay sang nhìn Ruth.
“Được rồi vậy tôi đi rửa mặt trước.”-Lop nói xong liền vội vàng chạy vào phòng tắm rửa mặt.
“Điều gì sẽ xảy ra nếu cả hai chúng ta thực sự không còn sống? Chuyện gì sẽ xảy ra?”-Ruth nói một cách nghiêm túc. Kit thở phào.
“Thay vì nghĩ đến cái chết, tao nghĩ tốt nhất chúng ta nên nghĩ về cách làm thế nào để sớm được “ăn ngon”...”-Kit nhướng mày nói và nở một nụ cười.
“Ừ, đó là chuyện vô cùng quan trọng.”-Ruth cười khẽ trả lời.
..
..
..
“Lop, chúng tôi đã nói là chúng tôi không bị khuyết tật mà.”- Kit nói khi họ tập trung ở phòng sau để ăn. Và Lop bảo Kit và Ruth hãy ngồi đợi, Lop sẽ đi lấy mọi thứ cho họ.
“Tôi biết, nhưng tôi muốn chăm sóc hai người, không được sao? Khi tôi bị ốm, hai người đã chăm sóc tôi như thế mà.”-Lop trả lời, khiến Kit và Ruth lặng đi một chút.
“ Được rồi.”- Ruth nói. Lop liền cười thật tươi trước khi vội vàng đi lấy đồ ăn cho hai người bạn của mình. Kit và Ruth liên tục nhìn nhau. Khi cơm và các món ăn phụ đã lấy về đủ, Lop ngồi ở giữa Kit và Ruth.
“Chờ một chút, hai người phải uống một viên thuốc trước bữa ăn.”- Lop nói, lấy những viên thuốc ra khỏi túi và đọc hướng dẫn trước khi đưa cho Kit và Ruth. Sau khi uống thuốc, họ ngồi ăn cùng nhau.
“Lop, đút tôi ăn đi.”- Ruth nói, quay lại nhìn Lop vì Ruth đã bị bắn vào cánh tay phải.
“Sử dụng tay trái của cậu đi chứ!”- Lop trả lời.
“Không ổn lắm đâu.”-Ruth nói với giọng hơi khàn.
“Hmm.”-Lop ậm ừ đáp, trước khi từ từ đút một ít cơm vào miệng Ruth.
“Cho tôi ăn nữa.”-Một người khác nói. Lop quay lại và nhìn Kit đầy hoài nghi.
“Cậu chỉ bị đau thắt lưng thôi mà phải không?”-Lop hỏi.
“Ừm, nhưng khi tôi giơ cánh tay lên thì cảm thấy hơi đau. Chắc là quấn chặt quá nên cử động dễ bị ảnh hưởng.”- Kit nói, Ruth thầm nở một nụ cười.
“ Hazzi được rồi, tôi sẽ cho cả hai người ăn. Chết tiệt, thật giống như tôi có hai đứa con.”-Lop nói đùa và không biết rằng Kit và Ruth đang cười thầm. Lop di chuyển vị trí để thuận lợi cho Kit và Ruth ăn.
“ Uầy sướng quá rồi nhỉ, Ai’Kit, Ai’Ruth?”-Một người anh ngồi ở bàn xa nói, Kit và Ruth chỉ cười nhẹ. Về phần Lop, mặt cậu bắt đầu đỏ bừng vì Lop nhận ra rằng không chỉ có ba người họ đang ngồi ăn ở đây..
“Đừng trêu mà. Trêu một hồi Lop sẽ không cho bọn em ăn nữa “- Ruth nói với một nụ cười. Lop ngồi yên lặng nhưng vẫn tiếp tục đút cơm cho Kit và Ruth. Khi ăn xong, Lop đi rửa bát cho cả ba. Sau đó Lop quay lại và đưa thuốc cho hai người bạn của mình uống.
..
..
..
“ Giờ thì tắm kiểu gì đây? Chúng ta tắm như thế nào được?”-Kit hỏi khi họ đi bộ về nhà riêng. Sau đó, anh lén liếc nhìn Lop, người đang bước đi với khuôn mặt nhăn nhó như đang suy nghĩ.
“Ừ. Bị thương kiểu này thì tắm cũng là vấn đề.”-Ruth trả lời.
Lop vội vàng nói:
“Hai người bây giờ không thể tự tắm được đâu. Cứ để tôi lau người cho hai cậu vì vết thương cũng phải lau và xử lý lại.”
“Ừm, vậy thì phải làm phiền cậu rồi.”-Ruth cười nói. Kit cũng nở nụ cười trên môi.
“ Không có gì mà. Hai người cũng đã chăm sóc tôi lúc ốm còn gì. Hiện tại tôi chăm sóc hai người là chuyện đương nhiên.”- Lop nói khi họ bước vào nhà. Lop chuẩn bị khăn để lau cho hai người bạn của mình.
“Tôi nghĩ tốt nhất là nên lau người trong phòng tắm như thế sẽ tiện hơn. Nhưng mà hai người các cậu không thể vào cùng một lúc được. Ai sẽ lau người trước đây? Hai người tự quyết định với nhau đi! “-Lop nói trước khi quay trở lại phòng để thay một bộ quần áo thoải mái hơn để dễ dàng giúp hai người bạn của mình.
Kit và Ruth liền nhìn nhau. Một lát sau:
“Ồ, tao phải xin phép vào trong trước rồi!!! Mày cứ thong thả mà đợi đi.”-Ruth nhếch môi nói một cách đắc ý sau khi anh vừa thắng Kit trong một cuộc oẳn tù tì.
“ Chịu thôi... Hãy làm gì đó để Lop hiểu và tự xác định lại cảm giác của cậu ấy.”-Kit nói và Ruth gật đầu. Sau đó họ im lặng khi thấy Lop bước ra ngoài.
“ Đã quyết định xong chưa?”-Lop hỏi, Ruth đứng dậy.
“Tôi sẽ vào trước.”-Ruth trả lời
“Vậy thì đi thôi.”-Lop nói, và Ruth đi vào phòng tắm. Về phần Kit, anh ngồi xem TV và đợi trong phòng khách. Lop đưa cho Ruth một chiếc khăn để cởi quần và quấn chiếc khăn quanh người, bên trong chỉ còn lại chiếc quần lót. Trong lúc đó Lop quay lưng lại không nhìn người bạn của mình.
“Tôi nên ngồi ở đâu?”- Ruth hỏi bên tai Lop khiến cậu giật mình vội quay lại.
Khuôn mặt của Lop nóng lên khi cậu vừa quay đầu lại thì má liền chạm vào chiếc mũi cao của Ruth. Ruth cố nén cười để Lop không cảm thấy xấu hổ hơn.
“Ừm, đứng gần như thế là sợ tôi bỏ cậu lại một mình trong phòng tắm à?”-Lop nói một cách bướng bỉnh sau đó nhanh chóng lùi xa Ruth một chút.
“Ngồi xuống ghế đi.”- Lop nói, cậu đã chuẩn bị sẵn một chiếc ghế cao tròn. Lop cau mày khi thấy Ruth vẫn chưa cởi áo.
“Tại sao cậu không cởi áo ra?”
“Không cởi được. Cậu cởi giúp tôi đi.”-Ruth nói nhỏ. Lop chậm rãi cởi từng cúc áo sơ mi của Ruth, cũng may là Ruth đang mặc áo sơ mi nên chỉ cần gỡ hết cúc áo là có thể dễ dàng cởi ra, thuận tiện khi Ruth không thể nhấc tay lên cao như lúc này.
“Từ từ đã.,”- Lop nói khi cậu từ từ cởi chiếc áo sơ mi ra khỏi cánh tay anh. Ngay khi Lop cúi đầu, Ruth liền âm thầm hít nhẹ mùi cơ thể của Lop...khá nhiều lần nhưng Lop không nhận ra.
Lop cúi xuống nhìn tấm vải quấn quanh tay Ruth lại tiếp tục thở dài.
“Đừng nghĩ nhiều. Không sao.”-Ruth nói, vì anh có thể đoán được Lop đang nghĩ gì.
“ Làm sao mà không nghĩ về nó được đây...”-Lop nói, trước khi treo áo của Ruth lên. Sau đó, Lop lấy một chiếc khăn và làm ẩm nó bằng nước. Lop quay lại và bắt đầu lau mặt và cổ của anh.
“Nếu thấy khó chịu hay bị đau thì nói cho tôi biết.”-Lop nhẹ giọng.
“ Ừm.”-Ruth trả lời trong cổ họng. Ngay khi chạm đến cánh tay của Ruth, Lop giảm dần lực lau của mình. Càng lau gần vị trí bị bắn trên cánh tay của Ruth Lop càng căng thẳng hơn vì cậu sợ mình có thể làm Ruth bị đau.
Lop căng thẳng đến mức Ruth phải dùng tay trái để nắm lấy bàn tay đang cầm khăn của Lop. Ruth nhìn Lop với vẻ khó hiểu.
“ Sao vậy? Tay cậu đang run lên.”-Ruth nhỏ giọng hỏi.
“Tôi sợ cậu bị đau.”- Lop cười nhẹ đáp.
“ Sẽ ổn thôi, cứ tiếp tục đi. Nếu đau, tôi sẽ nói cho cậu biết. ”-Ruth trả lời, sau đó nắm lấy tay và dùng ngón cái miết nhẹ nhàng trên mu bàn tay Lop muốn giúp tay Lop không còn run.
“Làm gì vậy?”- Lop khẽ hỏi.
“Tay của cậu đang run.”- Ruth nói với một nụ cười cùng cái nhìn ấm áp hướng về phía Lop. Nghe xong, mặt của Lop thoáng ửng hồng sau đó chậm rãi rút tay ra.
“Chỉ hơi run thôi, sẽ hết nhanh thôi.”-Lop đáp và tiếp tục lau người cho Ruth.
Lop lau qua cơ ngực rắn chắc của Ruth và hạ xuống bụng. Mặt Lop đỏ bừng khi đôi mắt chạm phải cơ bụng săn chắc của người bạn thân, thật ra Lop thường xuyên nhìn thấy cơ bụng của Ruth và cả Kit nhưng cậu chưa từng nhìn cận cảnh với khoảng cách gần như thế này. Lop nghiêng người sang một bên lấy một chiếc khăn khác để lau khô người cho anh. Ruth bỗng dưng dùng những ngón tay dài nâng lên và nhẹ nhàng chạm vào đôi má căng bóng của Lop. Lop có chút giật mình hơi ngước mặt lên liền chạm phải ánh mắt dịu dàng của Ruth. Ánh nhìn như thể chất chứa đầy tình cảm khiến tim Lop lỗi nhịp.
“Có chuyện gì vậy, sao mặt cậu đỏ thế này?”-Ruth hỏi những ngón tay thon dài vẫn đang vuốt ve má Lop.
“Không... không có gì. Chỉ là trong phòng tắm nóng quá.”-Lop nói, nhẹ cúi đầu. Lop đã lau xong thân trên giúp Ruth.
“ Còn bên dưới cậu có thể tự xử lý được không?”-Lop khẽ hỏi, Ruth mỉm cười gật đầu.
“Nhưng có thể nhờ cậu thêm một chuyện được không?”-Ruth nói tiếp và Lop gật đầu.
“Cậu giúp tôi rửa mặt lại được không? Tôi không thể nhấc cánh tay lên được.” Ruth nói và Lop nhẹ gật đầu. Sau đó Lop quay vào bồn rửa mặt. Ruth cũng di chuyển đến đứng bên sau lưng Lop.
“Cúi người xuống.”- Lop nói. Ruth cũng nhanh chóng nghiêng đầu về phía bồn rửa. Lop nhẹ nhàng rửa mặt bằng nước cho bạn mình.
Lop di chuyển Ruth đến gần bồn rửa mặt hơn một chút. Sau đó bóp sữa rửa mặt vào tay mình và quay người bôi lên mặt Ruth. Ruth cố tình từng chút một tiến về phía Lop cho đến khi Lop lùi đến mức bị ép sát vào bồn rửa mặt. Ruth dùng bàn tay không bị thương đặt trên thành bồn, thành công giam Lop lại bên trong khiến Lop không thể di chuyển đi đâu được.
“Ruth, cậu đang đứng quá gần tôi rồi.”-Lop nói với một giọng run run. Nhưng Lop cũng mừng vì Ruth đang nhắm mắt nên không thấy được gương mặt đang đỏ bừng của cậu.
“ Nhưng tôi không thể nhìn thấy cậu. Tôi sợ bị trượt nên phải vịn vào bồn rửa “- Ruth nói.
“Nhưng tôi bị đau lưng rồi này. Tôi đang phải dựa vào thành bồn.”- Lop nói với hy vọng rằng người bạn thân của mình sẽ lùi lại một chút, nhưng không!! Ruth không lùi lại, thay vào đó tay Ruth đang đặt trên bồn liền chuyển sang ôm lấy eo Lop ngăn lưng Lop chạm vào thành bồn đồng thời kéo nhẹ khiến cơ thể của Lop sát lại gần cơ thể của anh hơn.
“ Như thế này lưng cậu sẽ không đau. Tôi cũng sẽ không bị ngã, đúng không?”-Ruth nói với một nụ cười nhẹ. Lop khẽ mím môi, sự gần gũi này thật sự khiến trái tim cậu nhảy loạn đến không kiểm soát được.
“ Cậu đùa tôi đấy à?”-Lop hỏi, tim đập thình thịch vì phần dưới của cả hai đang dán chặt vào nhau.
“ Sao chứ? Cậu nghĩ gì thế. Rửa nhanh đi. Bọt rửa mặt bắt đầu thấm vào mắt tôi rồi.”-Ruth nói, Lop cũng cố gắng rửa mặt thật nhanh giúp anh nhưng với tư thế này thì không dễ dàng gì cả.
“ Buông tôi ra đã, nếu không tôi rửa cho cậu bằng cách nào được!!”-Lop lên giọng nói. Ruth cười khẽ một tiếng trong cổ họng trước khi đồng ý chịu lùi về sau một bước. Lop thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc của mình.
“ Cậu giúp tôi cạo râu luôn đi nhé.”-Ruth nói khi nhìn mình trong gương sau khi rửa sạch bọt rửa mặt.
“Tại sao khi nãy cậu không nói trước, nếu cậu nói trước thì tôi sẽ cạo râu cho cậu rồi mới rửa mặt như thế sẽ tiện hơn nhiều.”-Lop khẽ lẩm bẩm nhưng tay vẫn lấy kem cạo râu và lưỡi dao cạo.
“Tôi nhìn trong gương mới biết là cần cạo.” Ruth trả lời. Lop quay lại thoa kem cạo râu cho Ruth và sau đó bắt đầu cạo râu cho anh.
“Đừng cử động, nếu không sẽ bị cắt vào mặt.”-Lop cau mày nhắc nhở. Ruth đồng ý ngồi yên để Lop cạo râu cho anh. Đôi mắt ấm áp của Ruth luôn dõi theo gương mặt chăm chú của Lop suốt thời gian Lop giúp anh cạo râu.
Hai gương mặt kề sát vào nhau, Lop có thể nghe được nhịp thở và cảm nhận được ánh mắt của Ruth đang nhìn mình. Lop không tránh khỏi cảm giác xấu hổ khẽ hỏi:
“Cậu đang nhìn gì thế?”
“Không có gì, chỉ là nghĩ rằng thật tốt khi tôi và Ai’Kit có cậu ở bên cạnh. Thật tốt khi được ở cùng cậu.” Ruth nói với giọng nhẹ nhàng. Điều này khiến Lop dừng bàn tay đang cạo râu một chút để Ruth có thể nói tiếp.
“Tại sao cậu lại nghĩ thế?” Lop tò mò hỏi.
“ Cậu quan tâm và giúp đỡ chúng tôi rất nhiều khi chúng tôi gặp khó khăn như hiện tại.”-Ruth nói một lần nữa, khiến Lop cảm thấy bối rối, trái tim cậu đập rất nhanh và gần như không thể nhìn thẳng vào mắt Ruth được. Vì mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấm áp của Ruth đều khiến trái tim Lop loạn nhịp đến mức không kiểm soát.
“ Hai cậu cũng giúp đỡ và chăm sóc tôi nữa.”- Lop cười nói.
“Sẽ thật tuyệt nếu ba chúng ta luôn ở bên nhau thế này.”-Ruth nói một cách nghiêm túc.
“Chúng ta luôn ở bên nhau rồi mà?” Lop ngơ ngác nói.
“Ý tôi là tất cả cuộc sống, chúng ta sẽ mãi ở bên cạnh nhau.”-Ruth nói khẽ, khiến người Lop đông cứng lại.
“Có thể sao?”- Lop cúi đầu nhỏ giọng hỏi. Ruth không trả lời. Lop cũng tiếp tục cạo râu cho anh. Cho đến khi hoàn thành và rửa mặt một lần nữa.
“ Cậu tự xử lý bên dưới của mình đi nhé. Nhưng nhớ cẩn thận đừng để cánh tay phải bị ướt.”-Lop nói với người bạn thân nhất của mình. Ruth gật đầu trước khi Lop rời đi. Ruth cười nhẹ sau đó thì tự mình xoay sở phần còn lại.
“Kit, cậu chuẩn bị đi. Sau khi Ruth xong thì đến cậu.- Lop nói với Kit- người đang xem tivi sau đó bước tới lấy khăn lau khô tay.. Kit gật đầu, sau khi Ruth bước ra khỏi phòng tắm. Lop đã đi vào trước và Kit cũng đi theo Lop để Lop có thể giúp anh lau người...
-----