Thất Thân Làm Thiếp


Thất Thân Làm Thiếp
Cô ta đứng ở cửa, thân thể gầy yếu khẽ run rẩy trong gió bắc, đôi mắt ướt át nhìn Phượng Cô đầy tình tứ.

Ánh mắt điềm đạm đáng yêu, phối hợp với dáng điệu nhu nhược, ngay cả đàn bà con gái như Vãn Thanh cũng có chút động lòng.

Năm năm, bọn họ chưa từng nghe ngóng tung tích của Chu Nguyệt nhi, từ lúc để cô ta ra đi, nàng đã không cho rằng có một Chu Nguyệt nhi tồn tại trên thế gian này.

Nàng vẫn cho rằng, đời này, sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa.

Lúc trước đã ân đoạn nghĩa tuyệt.

Theo lý mà nói, cô ta không còn mặt mũi nào đến tìm bọn họ mới đúng.

Không thể tưởng tượng được, năm năm sau, cô ta dĩ nhiên tìm tới cửa một lần nữa.

“Cô…” Cô ta thấp giọng khẽ cất tiếng gọi.

Sắc mặt Phượng Cô lạnh lẽo như băng hà phương Bắc, hơi tái đi vì giận, không bảo cô ta vào, chỉ lạnh lùng cất tiếng hỏi, trong khi mắt không thèm nhìn đến cô ta: “Ngươi tới làm cái gì?”
“Cô… Đã lâu như vậy rồi, huynh vẫn không thể tha thứ cho ta sao?” Chu Nguyệt nhi rơi lệ, nói với vẻ chờ mong: “Ta biết ta đã sai, mấy năm nay, ta một mực ăn năn hối lỗi, năm đó là ta quá ngu dốt, bị dục vọng làm mờ mắt, gây ra nhiều tội lỗi… Nhưng… Nhưng ta thật sự đã tỉnh ngộ rồi… Chẳng lẽ vẫn không đáng được tha thứ sao?”
“Nếu ngươi thật sự đã tỉnh ngộ, sẽ không tới lúc này!” Phượng Cô nói một câu không chút lưu tình chặn họng.


“Hôm nay là sinh nhật huynh, ta biết huynh đang ở Thương Thành, thế nên… Thế nên…” Cô ta vừa nói vừa run run lấy từ trong người ra một túi tiền được thêu rất tinh xảo.

Túi lụa đen, thêu hình một con phượng hoàng oai phong ngạo nghễ đang bay, đúng là rất hợp sở thích của Phượng Cô.

Vãn Thanh đứng một bên, ôm Nộn nhi vào lòng, không nói tiếng nào.

Đây là chuyện giữa Chu Nguyệt nhi và Phượng Cô, nàng tin tưởng, Phượng Cô sẽ xử lý thỏa đáng, không cần nàng phải nhúng tay.

Kỳ thật có rất nhiều chuyện, phải có một bên giải quyết dứt khoát, có lẽ ban đầu do Phượng Cô có một chút thương hại với Chu Nguyệt Nhi, khiến cô ta lầm tưởng rằng Phượng Cô vẫn còn tình ý với cô ta!
Nàng có lòng tin, hôm nay, Phượng Cô sẽ khiến cô ta phải rõ ràng.

Nàng chỉ cần đứng yên một bên là được rồi.

“Không dám, lễ vật của cô, Phượng mỗ không nhận nổi!” Phượng Cô trả lời lãnh đạm thờ ơ, thái độ cự tuyệt một cách dứt khoát.

Hắn thế này, chỉ sợ sẽ khiến Chu Nguyệt Nhi khổ sở hơn cả trường hợp hắn nổi cơn thỉnh nộ.

Chu Nguyệt nhi đã rơm rớm nước mắt từ trước, rốt cục, nước mắt trào ra lã chã, như chuỗi trân châu: “Huynh vẫn không thể tha thứ cho ta sao?”
Không thể không công nhận, Chu Nguyệt nhi thật sự xinh đẹp động lòng, dù đang khóc lóc thê lương, vẫn cho người khác một hình ảnh rất mỹ lệ.

Chỉ tiếc, mỹ nhân này có tâm địa rắn rết!
Nếu không phải cô ta đã từng hại nàng suýt chết, cô ta cũng sẽ có một kết cục vô cùng tốt đẹp.

“Giữa ta và cô, không còn khả năng nói đến chuyện tha thứ hay không! Chu Nguyệt nhi, đến bây giờ cô vẫn không chịu hiểu ra sao? Nếu ta không tha thứ cho cô, với tính cách của ta, cô có thể sống yên ổn cho tới giờ sao? Ta không can thiệp vào cuộc sống của cô, chính là nói lên rằng, mọi chuyện giữa ta và cô đã là quá khứ!” Phượng Cô nói, thái độ lạnh lùng xa cách.

“Nhưng ta không có cách nào quên được huynh! Lòng ta vẫn một mực nhớ tới huynh, ta nhớ huynh… Cô…” Chu Nguyệt nhi thấy Phượng Cô nói thế, dường như có chút lĩnh hội sự quyết tuyệt của hắn.

Mặt cô ta hiện vẻ sợ hãi và không cam lòng, đột nhiên nhào lên người Phượng Cô, vừa khóc, vừa kéo áo hắn: “Cô… Ta thật sự không thể không có huynh mà… Huynh không biết mấy năm nay ta đã sống thế nào đâu!”
Phượng Cô không nhìn đến cô ta, hoàn toàn là tác phong băng lạnh tàn nhẫn ngày thường, chỉ nói với giọng nhạt nhẽo: “Cô sống thế nào không liên quan tới ta, từ nay về sau ta không muốn nhìn thấy mặt cô nữa, hy vọng cô thu xếp ổn thỏa!”
“Chẳng lẽ, huynh thực sự không còn chút tình ý nào với ta sao?” Chu Nguyệt nhi vừa khóc vừa nói, rõ là đang sững sờ không tin vào những gì trước mắt.

Phượng Cô không trả lời, nhưng trên gương mặt tuấn tà của hắn, vẻ lãnh đạm hững hờ tàn nhẫn đã nói rõ tất cả.

Vãn Thanh không hề ngạc nhiên, trước nay Phượng Cô đều như vậy, hẳn là Chu Nguyệt nhi sẽ chết tâm!
Không ai ngờ được, cô ta đột nhiên dở chứng, rút từ ống tay áo ra một thanh trủy thủ, kề lên cổ, ánh mắt quyết tuyệt: “Được, nếu huynh thực sự không còn chút tình ý nào với ta, ta sẽ chết trước mắt huynh!”
Vừa nói vừa cứa lên cổ, trên chiếc cổ trắng nõn thon cao rỉ ra từng giọt máu đỏ tươi tròn như trân châu.


Phượng Cô chỉ đứng lên: “Thật là mất hứng! Hồng Thư, sai người bê mâm sang viện bên cạnh, đừng để bụi bặm rơi vào tay nghề của Thanh nhi!”
Vừa nói vừa đi ra cửa trước tiên, đến nhìn Chu Nguyệt nhi một cái cũng tiếc, nhãn thần chỉ có chán ghét và từ chối.

Vãn Thanh không nói gì, đưa tay kéo Phi nhi, ý bảo bé đi cùng.

Nàng là người hiểu con người Phượng Cô nhất, có thể nói Phượng Cô là người si tình nhất thế gian, nhưng cũng lại là kẻ vô tình nhất thiên hạ, hắn chỉ dành tình cảm cho một mình người hắn yêu, đối với tất cả những người còn lại, có thể nói là ác độc mà vô tình.

Dù chỉ là nửa điểm tình ý, cũng đừng trông chờ hắn sẽ bố thí cho ngươi.

Khi đi đến cửa, dường như có chút không đành lòng, không biết vì lí do gì Vãn Thanh cảm giác được, Chu Nguyệt nhi thực sự sẽ xuống tay, nàng nhìn ra được, cô ta đang đánh cuộc.

Khi đi qua cô ta, nàng đột nhiên lên tiếng: “Một khi tình cảm đã chết, muốn tìm về sẽ không dễ dàng, cô quen biết chàng đã lâu, hẳn là cô rất rõ ràng con người chàng thế nào, nếu chàng đã dửng dưng như thế, cô có làm thế này … cũng chỉ là vô dụng.


Có lẽ, Chu Nguyệt nhi sẽ cho là nàng đang ra vẻ khoan dung mà nhạo báng cô ta!
Nhưng nàng biết, nàng thật lòng nghĩ thế.

Rốt cục, Chu Nguyệt nhi sống hay chết, đều không liên quan đến nàng.

“Ngươi thắng rồi! Không thể ngờ, cuối cùng, kẻ chiến thắng lại là ngươi! Thượng Quan Vãn Thanh, thật sự không ngờ, ngày hôm nay hắn lại yêu ngươi đến thế!” Chu Nguyệt nhi nói với ngữ khí tràn ngập hận ý và sự thê lương, đi vòng ra sau lưng Vãn Thanh.

Vãn Thanh nhìn cảnh tuyết rơi, đẹp đến mê hồn, nàng vốn không định trả lời, nhưng suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn lên tiếng: “Chu Nguyệt nhi, tại sao đến bây giờ cô vẫn không chịu rõ ràng?”
“Ta là không thể rõ ràng, không thể rõ ràng tại sao ta lại thua ngươi, bất cứ thứ gì ta cũng hơn ngươi, luận dung mạo, ta đẹp hơn! Luận văn tài ta không hề thua kém! Tại sao… Tại sao ta lại thua ngươi! Ta thật sự rất hận! Vị trí này, vốn dĩ phải là của ta! Người mà Cô yêu thương nhất, vốn dĩ chính là ta!” Chu Nguyệt nhi đột nhiên có chút kích động, hét chói tai, có phần điên cuồng như quỷ ám.

Nộn nhi nhìn thấy thế, sợ rúm người rúc vào lòng mẫu thân, oa một tiếng khóc rống lên: “Mẫu thân, con sợ…”

“Nộn nhi không sợ, chúng ta đi tìm phụ thân nào…” Vãn Thanh nhẹ nhàng dỗ dành Nộn nhi, sau đó bước nhanh về phía biệt viện.

Đi vài bước, liền cảm thấy sau lưng truyền đến một tiếng dao cắt qua da thịt, kèm theo tiếng kêu rên tuyệt vọng của nữ.

Rốt cục cô ta vẫn không chịu suy nghĩ cẩn thận.

Rốt cục, Chu Nguyệt nhi tự sát như thế.

.

.

.

Vãn Thanh không quay đầu lại, một tay bế Nộn nhi, một tay dắt Phi nhi, đi về phía Phượng Cô, mỗi người có một sự lựa chọn riêng.

Chu Nguyệt nhi căn bản là không chịu hiểu lý lẽ của ái tình, thế nên, cuối cùng, chỉ có thể tự tay kết liễu chính mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận