Thất Thân Làm Thiếp
Đêm khuya, không gian yên tĩnh.
Chỉ nghe thấy tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ, trong đêm yên tĩnh, tiếng lao xao êm ái như khúc hát ru…
Trước giường, nữ tử cầm một quyển sách, đọc chăm chú.
Nam tử nghiêng người dựa vào thành giường, đôi phượng nhãn trước giờ vốn lạnh lùng, giờ dịu dàng như nước, si mê nhìn nữ tử đang đọc sách.
Nữ tử quay đầu, đôi mắt trong veo như suối nguồn cười cười: “Sao lại nhìn thiếp chằm chằm thế? Mặt thiếp dính bẩn sao?”
“Thanh nhi, ta phát hiện, càng ngắm nàng thì càng không thể tự kềm chế!” Phượng Cô tán tỉnh, thanh âm khàn khàn, ngập tràn tình ý.
“Vậy chàng đừng nhìn nữa! Không phải là rất đơn giản sao?” Vãn Thanh trả lời, nhưng ánh mắt không chút cười cợt, bình tĩnh đến mức người khác không thể phân biệt được thật giả thế nào.
Phượng Cô lại khẽ cười: “Ta vốn định chết chìm trong đó, bởi vì nàng là người con gái ta yêu thương hơn bất cứ thứ gì trên đời này!”
Rốt cục Vãn Thanh không nhịn được phải bật cười, nhưng cảm thấy rất hạnh phúc: “Chàng đấy, hễ mở miệng là càng lúc càng dẻo!”
“Nếu đã vậy, vợ yêu của ta ơi, nàng có muốn đích thân trải nghiệm một lần, xem miệng ta có dẻo thật hay không?” Phượng Cô nghe nàng nói thế, mời gọi nháy mắt với Vãn Thanh một cái.
Vãn Thanh thấy thế thì cười bò ra, cuối cùng nhịn không được, phải buông quyển sách để dùng tay ôm bụng.
Không dễ dàng gì mới ngừng cơn cười lại được, nhưng mắt thì hoen ướt lệ.
“Chàng học trò này ở đâu vậy!” Vãn Thanh gắt giọng.
“Còn không phải tại phu nhân nàng không chịu để ý đến ta, đọc sách một mình, ta chỉ có thể dùng đến độc chiêu đặc biệt thôi!” Phượng Cô nhìn Vãn Thanh với ánh mắt tủi thân.
Kỳ thực lòng hắn vẫn nhớ kỹ chuyện chưa làm.
Nhưng từ lúc đấy đến giờ Vãn Thanh vẫn không nói tiếng nào, giờ đã tối khuya.
Nàng cũng không lấy ra.
Hắn nhìn ra được, nàng cố ý làm thế.
Ai bảo hắn nhịn không được, biết rõ nàng đang cố ý, mà lòng vẫn chờ mong.
Đương nhiên Vãn Thanh cũng biết lòng Phượng Cô đang nghĩ chuyện gì, nhưng nàng cố tình không nhắc đến, cho hắn chịu cảnh cám treo heo nhịn đói.
Kỳ thực, hành động tự sát của Chu Nguyệt nhi đã khiến lòng nàng chấn động.
Nàng không nghĩ được rằng, người như Chu Nguyệt nhi, lại chọn cái chết như thế.
Nàng đưa mắt nhìn Phượng Cô.
Hắn thật sự thờ ơ với sự kiện đấy sao?
Nói gì thì nói, Chu Nguyệt nhi đã từng là người hắn yêu.
Nàng vẫn nhớ, khi mới gả cho hắn, trong cơn say hắn đã nói những lời tình tứ đến thế nào.
Nàng buột miệng hỏi: “Chàng không hối hận sao?”
“Hối hận cái gì?” Phượng Cô hỏi lại.
“Mỹ nhân kiều diễm đấy?” Vãn Thanh nói.
“Ta chỉ cảm thấy, nhân nhi đẹp nhất thế gian, đang ở ngay trước mắt ta!” Phượng Cô nhìn nàng âu yếm, nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Vãn Thanh nghe thấy thế, lại cảm thấy có chút ưu thương, không biết là do tuyết rơi ngoài kia, hay là do tình cảnh tuyệt vọng của người đẹp ban sáng
Nàng khẽ thở dài.
Phượng Cô thấy nàng có vẻ buồn, xuống giường, đi về phía Vãn Thanh, nhẹ nhàng vòng tay ôm nàng từ đằng sau.
Hắn tựa cằm lên vai nàng, dịu dàng nói: “Thanh nhi, đừng nhắc đến con người đấy nữa, ngày tốt như hôm nay, bị cô ta quấy rầy một lần đã phiền lắm rồi, hai ta đừng nhắc đến cô ta nữa.
Ai có phận của người nấy, là cô ta đã tự chọn lấy con đường đó, không ai ngăn cản được.
Có lẽ, cô ta từng là người ta đem lòng yêu, nhưng đấy chẳng qua chỉ là ảo tưởng của một mình ta, thứ tốt đẹp duy nhất của cô ta cũng chỉ có diện mạo, đối với tâm địa rắn rết của cô ta, ta đã chán ghét từ lâu! Lòng ta giờ đây chỉ có một mình nàng mà thôi!”
“Thiếp biết.” Nhẹ nhàng dựa vào vòng tay hắn, nàng nói: “Nhưng thiếp có chút cảm thương, mỹ nhân như hoa chết đi như vậy đấy.”
Từ sau khi gả cho hắn lần thứ hai, nàng chưa từng hoài nghi lòng hắn.
Nhưng nàng cảm thấy lòng dạ hắn thật sắt đá, nếu đã không thích ai, thật sự quá dứt khoát.
Dường như Phượng Cô đọc thấy ý nghĩ của nàng, dụi cằm vào vai nàng, thầm thì: “Lòng ta không muốn có nhiều người, lòng ta chỉ có người ta yêu thôi, còn những người ta không có tình cảm, ta không muốn ghi nhớ, lòng ta có nàng là đủ rồi.”
Vì lẽ đó, hắn là kẻ vô tình nhất, nhưng cũng lại là người hữu tình nhất.
“Ừm.” Nghe được lời tuyên thệ đầy tính bá đạo của hắn, nàng khẽ cười, nhắm mắt lại, dựa hẳn vào lòng hắn, hưởng thụ sự âu yếm ngọt ngào.
“Thanh nhi, nàng không có gì muốn nói với ta sao?” Rốt cục Phượng Cô cũng đành hỏi ra câu muốn hỏi nhất ngày hôm nay.
“Nói gì cơ?” Vãn Thanh cố tình giả vờ, nhắm chặt mắt như trước, trời lạnh thế này, quả nhiên là cần người ủ ấm.
“Hôm nay là sinh nhật của người ta mà! Phu nhân của ta ơi…” Phượng Cô có chút nản lòng, đời này, hắn có thể khống chế bất cứ kẻ nào, hoạch định bất cứ việc gì, nhưng luôn chịu thua tiểu nữ nhân này.
Đánh nàng mắng nàng thì không nỡ, chỉ mới lỡ to tiếng một chút hắn đã cảm thấy đau lòng…
“Cô, chàng nói xem, nếu chúng ta có thêm một đứa con, là con trai mới tốt, hay con gái mới tốt?” Vãn Thanh không trả lời mà hỏi một câu khác.
Phượng Cô cũng không kịp ngẫm nghĩ, trong đầu hắn, hiện lên đứa con nghịch ngợm luôn đối đầu với hắn là Phượng Phi và con gái rượu đáng yêu tình cảm tiểu Nộn nhi, hắn trả lời gần như ngay lập tức: “Con trai tốt hơn!”
Vãn Thanh có chút kinh ngạc, cho là Phượng Cô sẽ thích có con gái hơn mới đúng, sao lại ngược đời thích có thêm con trai chứ?
Trong nhất thời nàng không hiểu được, ngước mặt nhìn hắn.
Lại thấy đôi phượng nhãn của hắn chớp chớp giảo hoạt, sau đó nói: “Nàng nghĩ mà xem, Nộn nhi của chúng ta đáng yêu tình cảm như vậy, nếu sinh thêm một con gái đoạt mất yêu thương của con bé, bảo ta nỡ lòng nào! Con bé là tâm can bảo bối của ta! Về phần tiểu tử Phượng Phi, có còn hơn không, sinh thêm một đứa con trai không phải là viên mãn sao!”
Phượng Cô này, quả nhiên lúc nào cũng suy nghĩ khác người, Vãn Thanh không khỏi than thở.
Sao cách này mà hắn cũng nghĩ ra được chứ! Nàng không nhịn được cười mỉm.
“Sao tự nhiên nàng lại hỏi câu này?” Phượng Cô hỏi, sau đó mới giật mình nhận ra, khẽ khàng đặt tay lên bụng nàng: “Chẳng lẽ, nàng lại có?”
Vãn Thanh cười ngọt ngào, gật gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là lễ vật năm nay của thiếp tặng chàng!”
“Nhưng hôm đó ta bắt mạch cho nàng không hề thấy gì?” Phượng Cô vừa ngạc nhiên vừa sợ, khi mới tới Thương Thành, nàng nói thân thể không khỏe, hắn đã bắt mạch cho nàng, chỉ có hơi nhiễm lạnh, hoàn toàn không thấy hỉ mạch? Hắn cầm tay nàng lên chẩn lại một lần, quả thật là hỉ mạch!
Thế này là thế nào?
Hắn đưa mắt hỏi nàng.
Vãn Thanh chỉ cười nói: “Không phải vì muốn chàng bất ngờ sao, lúc đó thiếp cảm thấy có thể là hỉ mạch, nên thế dùng tay đè lên mạch, khiến nhịp đập của mạch thay đổi, vì thế chàng không nhận ra!”
Phượng Cô vừa nghe, mừng rỡ nhảy dựng lên, ôm lấy Vãn Thanh, xoay vòng: “Thanh nhi, chúng ta lại có thêm một đứa con … Đây đúng là lễ vật tuyệt vời nhất mà ta được tặng…”
Vãn Thanh bị hắn xoay tròn, cười khúc khích, đưa tay đẩy hẳn: “Được rồi được rồi, mau buông thiếp xuống, đừng để động thai khí!”
Phượng Cô vừa nghe vậy, ngừng xoay ngay lập tức, nhẹ nhàng ôm Vãn Thanh đặt xuống giường, từ từ đặt một nụ hôn lên đôi môi người đẹp.
“Thanh nhi, cảm ơn nàng.
.
.”
ĐẠI CÔNG CÁO THÀNH