Thất Thân Rượu

Mua quần áo xong, Triệu Tuấn dẫn y đến một nơi tùy tiện ăn cơm, liền nhanh chóng hướng đến quán bar mà đi.

Từ thời còn trẻ Triệu Tuấn còn hăng hái, cũng hết sức lông bông, nhưng là tuổi càng tăng, tính cách hắn chậm rãi trầm xuống, cũng sẽ không đi loại địa phương phong nguyệt như thế này nữa. Dù vậy, hắn đối với việc đi bar cũng đã quen thuộc hơn so với người bình thường nhiều.

Cứ vậy, hắn lái xe chạy trên mấy đường lớn đèn đuốc sáng trưng vài vòng, cuối cùng đem xe dừng vô một bãi đỗ xe dưới lòng đất.

Xuống xe Triệu Tuấn dặn dò Tần Việt: “Đi vào để sau này thông minh ra, muốn đến liền đến, khai thông đầu óc.”

Tần Việt liên tục gật đầu.

Hai người từ dưới bãi đỗ xe đi ra, đi thang máy tới thắng lầu hai. Cửa thang máy mở ra, Tần Việt liền thấy một thế giới phồn hoa đèn quang sáng rực.

Bởi vì cửa thang máy đối diện quầy bar, lão bản kiêm pha chế rượu đứng ở sau quầy bar liếc mắt một cái liền thấy Triệu Tuấn, vội vàng tiếp đón, “Tiểu tử ngươi, mấy ngày rồi không có tới. Uống cái gì?”

Triệu Tuấn cười ngồi xuống quầy bar, “Trường đảo Băng Trà.” (Chắc là tên loại rượu thôi)

“Triệu Tuấn…” Tần Việt đi đằng sau hắn rụt cổ, không biết làm sao nhìn đủ cả nam nữ đang ôm ấp nhau trong bóng đêm. Tình cảnh này cùng với tưởng tượng của y khác xa, y cảm giác cực kỳ không được tự nhiên.

“A, đây là ‘bằng hữu’ ngươi? Bộ dạng rất suất.”

Đây là lần thứ hai trong tối nay Triệu Tuấn nghe được vấn đề này, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy giống sao?”

Lão bản cười mà không nói, quay đầu nhiệt tình tiếp đón Tần Việt: “Tiểu soái ca, uống cái gì?”

“A… Này…” Tần Việt gãi gãi đầu, nhìn Triệu Tuấn xin giúp đỡ. Y này là lần đầu bị người ta kêu là soái ca, mặc dù có chút quẫn bách, nhưng trong lòng không khỏi có chút vui sướng.

Được Triệu Tuấn dẫn đi sửa đổi, Tần Việt mặc trang phục đơn giản nhẹ nhàng, tóc cũng ngắn gọn không ít, lộ ra dung mạo thanh tú đơn thuần, cư nhiên cũng được như vậy – nhìn người không chỉ nhìn mặt sao?

“Cho y một ly bia đi. Thất thần cái gì, ngồi xuống.” Câu sau này là nói Tần Việt.

“Nga.” Tần Việt dời bước đến, ngồi lên ghế dựa rất cao trước quầy bar, tiếp nhận ly bia lão bản đưa sau tiếng nước ào ạt từ bình thủy tinh rót ra. Y thật cẩn thận nếm một ngụm, phát hiện bia này cư nhiên hương vị không khác gì với quán ven đường, nhất thời nghĩ chỉ có bề ngoài nhìn cao cấp như vậy thôi.

Cũng không biết bia này bao nhiêu tiền một ly. Nghĩ vậy, Tần Việt lén lút quay qua hỏi Triệu Tuấn: “Triệu Tuấn, bia này đắt không?”

Triệu Tuấn chỉ vào bảng giá kế bên, “Tự xem.”

Này vừa nhìn thấy, Tần Việt nhịn không được lớn tiếng kêu lên: “Đắt vậy! Đủ để ta mua một tá ở siêu thị!”

Tiếng kêu của y thu hút phần đông ánh mắt, Triệu Tuấn không khỏi mày nhíu mặt nhăn, “Được rồi! Ngươi la cái gì!”

Tần Việt vội vàng che miệng lại, “Nga nga nga, ta sai rồi, thực xin lỗi.”

“A.” Ngồi ở phía bên phải Triệu Tuấn không xa một nữ nhân tóc ngắn cũng bị bọn họ kinh động, thú vị vị đánh giá hai người. Không lâu sau, nàng liền chủ động bưng ly rượu đi tới, hướng đến gần Triệu Tuấn, “Soái ca, ta có thể ngồi ở đây không?” Nàng chỉ chỉ chỗ kế bên Triệu Tuấn.

“Đương nhiên có thể, xin cứ tự nhiên.” Triệu Tuấn mỉm cười, cá mắc câu.

“Hai người các ngươi vị là cùng nhau?” Nữ tử ánh mắt quét tới quét lui hai người.

Triệu Tuấn biết đối phương đang hỏi cái gì, thế là trả lời đầy ám chỉ: “Chúng ta là cùng đến, bất quá cũng không tính cùng nhau trở về.”

Quán bar này nhìn qua thực bình thường, thực tế là chế độ hội viên, phải có bạn bè lão bản giới thiệu mới có thể vào. Dĩ nhiên quán nhất định ngăn chặn mấy giao dịch không hợp pháp. Nhưng là bởi vì bạn bè biết tính hướng của lão bản, cũng có không ít khách nhân đặc biệt hay tới nơi này uống rượu, như Triệu Tuấn.

Nữ nhân tóc ngắn hỏi vậy, chính là muốn xác nhận Triệu Tuấn với Tần Việt có phải người yêu không, để tránh chạm nghịch lôi.

Nghe được Triệu Tuấn nói vậy, nữ tử nhẹ nhàng thở ra, “Vậy thì quá khéo, ta vừa vặn cũng là cùng tỷ muội đến, hai vị có hứng thú cùng lại nói chuyện phiếm không?” Nàng cầm ly rượu chỉ chỗ cách đó không xa, nơi đang ngồi một cô gái tóc dài nhìn không rõ mặt.

“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Triệu Tuấn cấp Tần Việt cái ánh mắt, ý bảo y cùng lại đây.

“Không biết nhị vị tiểu thư xưng hô như thế nào?”

“Ta gọi là A Lam, này là tỷ muội của ta Tiểu Băng.” Không tiết lộ tên thật cho đối tượng qua đêm, đây là nguyên tắc cơ bản nhất.

“Ta gọi là A Tuấn, đây là bằng hữu của ta…”

Không đợi Triệu Tuấn nói xong, Tần Việt đã giành lời tự giới thiệu đứng lên: “Ta gọi là Tần Việt, Tần quốc Tần, Việt quốc Việt.”

Người tên A Lam kinh ngạc nhìn Tần Việt một cái, nhịn không được cười ra, “Vị bằng hữu này thực có ý tứ.”

Triệu Tuấn xấu hổ kéo kéo miệng, âm thầm đá mạnh chân Tần Việt, nghĩ tên tiểu tử này thật là khờ.

“Ôi, ngươi đá ta làm gì.” Tần Việt nhịn không được oán giận.

A Lam cười đến càng to.

Mà cô gái tóc dài tên Tiểu Băng lại chỉ một mình ngồi trong góc yên lặng uống rượu.

Triệu Tuấn hỏi: “Bằng hữu của ngươi giống như tâm tình không tốt lắm?”

“Ai vì không có tâm tình tốt lắm, nên ta mới mang nàng đi vui vẻ vui vẻ.” A Lam hướng đến gần Triệu Tuấn, bao vây hắn là bộ ngực đầy đặn có thể thấy được rõ ràng. Triệu Tuấn bất đắc dĩ nhíu nhíu mày.

Tần Việt nghe bọn họ nói chuyện, nhìn thoáng qua Tiểu Băng đang ngồi một mình, vừa nhìn thấy liền muốn lóa mắt.

A Lam dáng người nóng bỏng, trang phục cũng thực hợp thời, nhiệt tình làm cho người ta có chút chịu không nổi; nhưng Tiểu Băng thanh thoát gầy gầy, tóc dài áo choàng, một bộ váy dài trắng như tuyết, nhìn qua… Tần Việt nhất thời không có từ ngữ, không biết nên như thế nào biểu đạt, tóm lại y cảm thấy nàng và những người khác trong quán bar không giống nhau chút nào.

Lúc này Tiểu Băng cảm nhận được ánh mắt Tần Việt, cũng ngẩng đầu nhìn y một cái. Dưới ánh đèn mờ trong quán bar, khuôn mặt Tiểu Băng tinh xảo càng thêm mông lung mỹ miều, hàng mi dài vô tình chớp, nháy mắt bắt được trái tim thanh niên Tần Việt phủ đầy bụi hơn hai mươi năm trời.

Giờ khắc này Tần Việt trong lòng mênh mang, tao tình cuồn cuộn ập đến. Y nghĩ rằng: cô gái này thật băng thanh ngọc khiết, khác biệt mọi người, hồn nhiên thiên thành như vậy! Đẹp như vậy lại không tự nhận ra! A! Chẳng lẽ nàng chính  là thần tiên tỷ tỷ mục tiêu cuộc đời của mình?!

“Xú tiểu tử, nhìn cái gì! Chưa thấy qua mỹ nữ a! Nôn…”

Tần Việt còn đang phát mộng tưởng hão huyền, Tiểu Băng đột nhiên hướng y túm lấy cổ áo, thô lỗ rống lớn một câu, ngay sau đó nàng liền không coi ai ra gì tựa vào người Tần Việt nôn ra.

“Ách… Không phải đâu!” Triệu Tuấn và A Lam trợn mắt há mồm mà nhìn tình thế bất thình lình như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Tần Việt bị ói ra một thân cứng ngắc quay đầu, nhìn thần tiên tỷ tỷ mình đang mơ mộng, trong lòng như có một vạn con ngựa gào thét chạy qua!

Trời a! Đây chính là quần áo mới mua bằng một tháng tiền nhuận bút a! Chính là mỗi ngày ta phải tân tân khổ khổ mới có được a!

Tiểu Băng ói ra một hồi lâu mới xong. Nàng nghiêng đầu, mặt không chút thay đổi liếc nhìn Tần Việt một cái, đột nhiên lại hạ thấp thân mình, đem mặt mình để sát mặt Tần Việt. Hai người gần đến mức có thể cảm thụ hơi thở nhau.

Tần Việt vẫn là lần đầu gần gũi một nữ tử mặt đối mặt như vậy, tuy rằng đối phương có hương vị không dễ ngửi, cũng lập tức khẩn trương không biết nên làm thế nào. Huống chi Tiểu Băng lông mi dài như thế, ánh mắt mông lung như thế… Tần Việt cảm giác được tim mình mãnh liệt muốn nhảy lên, thậm chí kìm lòng không đậu nhắm hai mắt lại.

Tuy rằng phương thức gặp mặt này không được hay ho cho lắm, dựa theo kịch tình trong truyện, lúc này Tiểu Băng hẳn là phải báo đáp mình mới đúng. Tần Việt ngồi tưởng tượng.

Nhưng y thật không ngờ, mình cũng không phải loại nam chính trong truyện, mà là tên nhị (ngốc) bị bức khổ trong đam mỹ văn!

Thế là trong mấy cái chớp mắt của y, Tiểu Băng lại lùi xuống, để y một bên te tua khắp người hung hăng xoa xoa miệng, lại mạnh uống thêm rượu, lúc này mới vừa lòng nở nụ cười.

Nàng chống chỗ tựa sô pha đứng thẳng dậy, lại mạnh mẽ đem chân đặt lên trên sô pha, vỗ vỗ mặt Tần Việt, hung dữ nói: “Tiểu tử, kính mắt ngươi thực xấu!”

Tần Việt hóa đá.

Lúc này A Lam sau phút khiếp sợ ngắn ngủi rất nhanh tỉnh táo lại. Nàng lấy ví tiền ra, đem tiền bên trong đều nhét vào trong tay Triệu Tuấn: “Thật sự là ngượng ngùng, dơ quần áo bằng hữu ngươi. Tiền này lấy để mua quần áo mới thay đi. Chúng ta đi trước.”

Tiếp theo nàng liền đỡ Tiểu Băng, hai người nghiêng ngả lảo đảo hướng đi ra cửa.

“… Ai nha, ngươi cái nha đầu chết tiệt, đừng ói ra nữa! Soái ca đều bị ngươi dọa chạy!” Cách thật xa, Tần Việt còn có thể nghe được tiếng A Lam quở trách Tiểu Băng.

“Hiện tại làm sao đây?” Nhìn uế vật đầy người, Tần Việt trong lòng hỗn độn.

“Còn có thể làm sao đây, về nhà.” Tần Việt như vậy, tối hôm nay không có khả năng thu hoạch gì.

Nghĩ vậy, Triệu Tuấn đứng lên, rời đi trước.

Tần Việt vội vàng dùng khăn giấy trên bàn miễn cưỡng lau chỗ dơ, liền đuổi theo.

Lúc này, y đột nhiên nghĩ đến chỗ bia mình bỏ ra rất nhiều tiền còn chưa có uống hết. Tuy rằng hương vị kia cũng không ra gì, nhưng Tần Việt đồng học xưa giờ nghèo khổ mộc mạc tuyệt đối không thể lãng phí tiền mồ hôi nước mắt của mình! Mắt thấy Triệu Tuấn còn chưa đi xa, y lập tức bưng lên một ly rượu lung tung uống.

“Ôi chao, hương vị giống như không đúng.” Tần Việt chép chép miệng, lại nhìn ly rượu trong tay, hậu tri hậu giác phát hiện mình hình như lấy sai cái chén.

“Quên đi, không phải đều là rượu sao, cùng lắm là uống thêm ít nước miếng người khác.” Y nhún vai, rất nhanh chạy theo.

Nhưng là y không biết, mấy loại rượu này là không thể tùy tiện uống …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui