Tiếng rên rỉ mềm hòa trong tiếng nước nhóp nhép, tiếng xác thịt va nhau phành phạch mất hút trong tiếng mưa ầm ầm bên ngoài, những âm thanh đó kích thích con ma kia khiến lửa dục trong hắn càng bùng cháy dữ dội.
Hai tay hắn bóp chặt vòng eo thon của Sở Kiến Mặc, côn thịt cứng ngắc cắm sâu bên trong hoa huyệt, ra ra vào vào nhanh như tia chớp.
Cơ thể rắn chắc của hắn va vào cặp mông đẫy đà trắng nõn, người Sở Kiến Mặc toát mồ hôi, lắc lư như con thuyền trên biển trong đêm giông bão.
Dâm thủy dinh dính làm ướt nắp quan tài bằng gỗ bên dưới, y chẳng thể nằm sấp một cách bình thường được, gần như là bị thao trượt đi trượt lại trên nắp quan tài, hai chân sắp nhếch lên khỏi mặt đất.
Nắp quan tài bằng gỗ sậm màu hơi lành lạnh làm Sở Kiến Mặc thoáng tỉnh táo lại, y nhớ ra đây là quan tài của Lâu Trường Sinh, y không muốn vô lễ với hắn như vậy bèn cố gắng khống chế cơ thể mình phản kháng lại dâm ma phía sau.
Hai tay y run run chống lên nắp quan tài bằng gỗ, ép chặt lòng bàn chân xuống sàn nhà, y cố đứng vững trong đợt tấn công dữ dội từ con ma phía sau.
Nhưng hắn tấn công y vừa mạnh vừa tàn nhẫn, hắn đè Sở Kiến Mặc xuống thao tiếp, quan tài trong linh đường chưa bị đóng đinh, trong lúc một người một ma quấn lấy nhau đã làm lệch nắp quan tài, dần dần hé ra một khe hở.
Nhận thấy cái nắp bên dưới nhúc nhích, tấm lưng đang cong lên của Sở Kiến Mặc cứng đờ, lửa dục nóng bỏng sắp thiêu hết lý trí chợt nguội đi, y muốn dừng lại.
Nhưng côn thịt to dài đang ra vào trong người y không do y khống chế, nó vẫn đâm rút như một cỗ máy, cơ thể y bị thúc mạnh về phía trước, cái nắp quan tài nặng nề lại dịch sang bên cạnh một chút, khe hở đó càng to hơn.
Mùi bị bít kín trong quan tài gỗ cũng bay ra ngoài.
Đó không phải mùi hôi thối gì, trái lại đó là một mùi thơm thoang thoảng.
Mùi hương đó không giống hương thơm được điều chế bán bên ngoài, nó khá phức tạp và có nhiều hương liệu hòa trộn vào với nhau, cụ thể là những hương liệu nào thì Sở Kiến Mặc không biết nhưng dù có pha trộn hỗn tạp như vậy thì mùi hương đó vẫn rất dễ ngửi, ngửi thử là biết chắc chắn chúng là những hương liệu quý giá.
Sở Kiến Mặc sững sờ vài giây, y cố nén tiếng rên trong cổ họng, thở gấp vài hơi rồi van xin: "Dừng lại...!Xin ư...!Xin ngươi...!Ưm dừng lại đi...!Chúng ta...!Đổi chỗ khác..."
Con ma kia làm như không nghe thấy, vòng hông săn chắc của hắn tiếp tục va chạm vào cặp mông trắng mềm, mông Sở Kiến Mặc đỏ bừng, thịt mềm trắng mịn như tuyết run run tạo ra gợn sóng trông thật dâm đãng, hắn thúc mạnh hơn khiến nắp quan tài lại mở ra thêm một chút.
Sở Kiến Mặc không rảnh mắng chửi con ma kia nữa, y luống cuống nhấc tay lên, muốn né khỏi nắp quan tài nhưng bây giờ trọng lượng nửa người trên của y đang đặt hết lên nắp gỗ nên y chẳng làm được gì, da thịt trắng nõn ma sát với nắp gỗ sẫm màu, khe hở đó càng lúc càng lớn.
Đúng lúc này có một tia chớp lóe lên trên bầu trời, cả linh đường sáng lóa, trong đầu Sở Kiến Mặc có gì đó lóe lên, y sửng sốt một giây rồi quay phắt lại.
"Lâu Trường Sinh? Ngươi là Lâu Trường Sinh!"
Dù tia chớp chỉ lóe lên rồi vụt tắt nhưng thị lực của Sở Kiến Mặc rất tốt, hơn nữa cả người y ghé sát vào nắp quan tài ngay chỗ khe hở nên y đã thấy rõ mọi thứ bên trong.