Sở Kiến Mặc không thể theo kịp tiết tấu của hắn, ý thức của y gần như sắp bị hắn đâm cho tan nát chỉ còn biết phát ra những tiếng rên rỉ trong vô thức, y không biết mình đang nói gì nữa, chân y run lẩy bẩy, thân dưới tê rần dường như đã mất tri giác.
Từng đòn tấn công mỗi lúc càng mạnh, càng sau hơn, miệng tử cung bị đâm thọc co bóp dữ dội hơn, nó dần dần hé mở.
Cảm nhận được nơi đó đã thả lỏng, Lâu Trường Sinh đổi góc độ khác tấn công, hắn dùng quy đầu to tròn làm vũ khí đối phó với "cửa thành" đã hé mở, miệng tử cung mềm mại co bóp nhanh hơn, cuối cùng cũng đầu hàng mở ra nuốt quy đầu vào trong.
Sở Kiến Mặc đột nhiên trợn trừng mắt, nước mắt tuôn rơi, người y cong lên gồng cứng, há hốc miệng ngoi ngóp như một con cá mắc cạn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Quy đầu to bự xông vào miệng tử cung, hoa huyệt yếu ớt có cảm giác bị đâm thủng, bụng dưới của y vừa thốn vừa trướng làm y khó chịu đến mức buồn nôn.
Lâu Trường Sinh bóp chặt eo y, cơ thể hắn cũng gồng cứng lại, chỗ đó vừa nóng vừa mềm, chặt khít đến mức không thể tưởng tượng được, nó mút chặt quy đầu nhạy cảm của hắn.
Lâu Trường Sinh nghiến chặt răng, kiệt lực kiềm chế một lát nhưng không được, lửa dục quá mãnh liệt, phần hông của hắn tự chuyển động, nó thúc mạnh về phía trước, côn thịt thọc vào tử cung non mềm.
Tử cung nhỏ bé dù rất yếu ớt nhưng cực kỳ co dãn, miệng tử cung bị hắn mở ra đang ép lên lỗ chuông nhạy cảm.
Cảm giác vừa chặt vừa trơn mềm đó khiến Lâu Trường Sinh gần như mất hết lý trí, hắn không quan tâm đến người bạn đời còn đang nỗ lực thích ứng với cự long của hắn nữa mà bắt đầu kẹp chặt mông di chuyển trong tử cung nóng ấm.
Đầu Sở Kiến Mặc trống rỗng, tất cả mọi giác quan đều bị cảm giác trong tử cung lấn át hết, y còn chưa kịp thích ứng đã bị đâm cho một cú, đau đến mức phải kêu lên, hai mắt trợn ngược, nước miếng rỉ ra từ khóe miệng.
May mà biên độ hoạt động của thứ kia trong tử cung không quá lớn, để cho y có thời gian giảm xóc, sau khi bị thao tử cung một lát thì Sở Kiến Mặc mới thoát ra khỏi cảm giác ngạt thở đó, y thở dốc nặng nề, bất lực rên rỉ.
Lâu Trường Sinh nhẹ nhàng vuốt tấm lưng trắng nõn của y, thấy miệng tử cung bắt đầu thả lỏng, Lâu Trường Sinh bèn di chuyển nhanh hơn, quy đầu to tròn nghiền mạnh vào vách tử cung rồi rút ra ngoài, nó ma sát miệng tử cung chặt khít nhạy cảm rồi lại đâm vào trong nơi nóng ướt tuyệt diệu đó.
Cảm giác tê dại như bọt biển lan ra khắp nơi hòa cùng khoái cảm đang tích lũy biến thành cơn sóng thần khủng khiếp, nó đổ ập xuống quét sạch mọi tri giác và suy nghĩ của y.
Người Sở Kiến Mặc run lẩy bẩy, tử cung và hoa huyệt co bóp kịch liệt, xoắn chặt lấy côn thịt to dài bên trong.
Lâu Trường Sinh bị mút chặt đến mức thở gấp, hắn đâm càng nhanh, càng mạnh hơn, côn thịt to dài cứng ngắc ra ra vào vào nhanh như tia chớp.
"A! Ưm không! " Khoái cảm như từng đợt sóng dồn dập đổ ập vào đất liền, sóng sau to hơn sóng trước, Sở Kiến Mặc thấy y sắp phát điên rồi, y ngửa đầu, nhón chân cao lên nhưng không thể ngăn lại cảm giác này, chỉ có thể bất lực kêu rên.
Theo tiếng rên, hoa huyệt của y co bóp dữ dội, Lâu Trường Sinh cũng đã hơi mê loạn, hắn chỉ biết dùng côn thịt tấn công y không hề có kỹ thuật gì, cứ ra ra vào vào đâm thẳng vào tử cung, lặp đi lặp lại không biết mệt.
Dù đây là kiểu thô bạo, ban sơ, chỉ còn hoạt động theo bản năng của con người nhưng kiểu này cũng là kiểu hữu hiệu nhất.
Sau khi bị giã mạnh mấy chục cái, Sở Kiến Mặc không chịu nổi nữa, y hét lên, người gồng cứng, hoa huyệt co bóp dữ dội, y lên đỉnh rồi.
Một lượng dâm thủy ấm áp xối thẳng lên quy đầu, Lâu Trường Sinh không kìm nén nữa, hắn giã mạnh thêm vài cái rồi thả lỏng mã mắt, bắn vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt của Sở Kiến Mặc.
Sở Kiến Mặc kiệt sức nằm sấp trên nắp quan tài, đầu óc trắng xóa, y cảm nhận được côn thịt to dài kia đã bị rút ra nhưng hoa huyệt còn chưa khép lại thì có cái gì đó tròn tròn bị đẩy vào trong, cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Là ngọc trai, lần này là hai viên.