Năm đó cha của y cải tử thất bại nên mẹ y mất hết hy vọng, cả ngày hoảng hốt như bị mất linh hồn.
Lúc đó Sở Kiến Mặc vẫn chưa hiểu sinh ly tử biệt là gì, cũng không hiểu số mệnh, chỉ biết mấy lá bùa này có thể giúp mẹ y nhìn thấy cha y nên y lén lút đi cầu xin đạo trưởng, hỏi xem có thể đưa bùa cho mình được không.
Có lẽ là thương hại hoặc cũng có thể vì hắn đã thấy gì đó trên người y nên đạo trưởng không từ chối, hắn đưa cho y mấy lá bùa còn nguyên và nói cho y biết cách bày trận, nghi thức và chú ngữ kích hoạt lá bùa.
Cuối cùng còn tìm một cái hộp phong ấn năm lá bùa này lại, hắn nói với y nếu lá bùa phong ấn bên trên bị tổn hại thì năm lá bùa bên trong sẽ từ từ mất đi tác dụng nên y phải bảo quản cẩn thận.
Theo tuổi tác lớn dần, Sở Kiến Mặc đã biết cái chết là gì, cũng biết những lá bùa đó không thể hoàn thành mong ước của mình nhưng không biết sao y vẫn giữ chúng đến giờ, còn ghi tạc những chú ngữ mà đạo trưởng đã nói vào lòng.
Sau khi mẹ mất, trong nhà y nghèo rớt mồng tơi không còn gì cả, những lá bùa này biến thành kỷ vật duy nhất để y tưởng nhớ về cha mẹ nên y càng giữ gìn nó cẩn thận hơn.
Bây giờ gặp được Lâu Trường Sinh thì y mới biết tại sao mình lại luôn giữ gìn những lá bùa này, vì y không muốn trải qua loại nuối tiếc này thêm lần nào nữa.
Sau khi ăn cơm tối xong, Sở Kiến Mặc bỏ hộp gỗ vào ngực áo rồi đi vào sảnh chính thay ca cho Lâu Trường An.
Ánh nến leo lắt, rèm trắng bay bay, không còn màu đỏ rực nữa, bên ngoài cũng không có tiếng sấm sét đùng đùng, nơi đây chỉ là một linh đường bình thường.
Đám người hầu canh gác ở đây hôm nay đã bình tĩnh hơn nhiều, bọn họ cung kính hành lễ với y, chuẩn bị trà và điểm tâm cho y rồi mới cáo lui.
Mới qua giờ Tuất, vẫn còn sớm, sinh hồn của Lâu Trường Sinh cũng không có ở đây, vẫn chưa đến thời gian để bày trận thi pháp nên Sở Kiến Mặc vẫn bê cái ghế chạm trổ đến bên cạnh bàn thờ rồi ngồi xuống, nhưng thái độ của y thoải mái, tùy tiện hơn hôm qua nhiều.
Tên khốn Lâu Trường Sinh kia chưa chết hẳn mà hắn còn bắt nạt đùa giỡn mình nhiều lần, sao phải tận tâm canh gác linh đường cho hắn làm gì.
Sở Kiến Mặc ngồi nhìn ánh nến không biết bao lâu, y dần cảm thấy mệt mỏi bèn cầm ấm trà đang đặt trên lò nhỏ để giữ ấm lên, rót cho mình một chén trà nóng, y vừa uống trà vừa nhìn bóng đêm bên ngoài, tính thời gian xem sắp đến giờ chưa.
Nhưng chỉ mới uống một chén trà nhỏ mà Sở Kiến Mặc đã thấy sai sai, người y càng lúc càng nóng, bụng dưới nóng rực như bốc lửa, nó bùng lên lan khắp tứ chi, làm đầu óc y mê man choáng váng, tay chân như mất hết sức lực.
Chén trà này có vấn đề!
Sở Kiến Mặc đứng phắt dậy muốn ra ngoài tìm người giúp nhưng còn chưa kịp đi ra thì thấy có một bóng người mặc đồ trắng từ bên ngoài đi vào.
Dáng người gầy yếu, cái lưng còng, khuôn mặt tái nhợt như mới khỏi bệnh nặng.
Là Lâu Trường An!
"Nhị thiếu gia canh ở đây cả ngày chắc là mệt rồi, sao không nhanh về phòng nghỉ ngơi mà quay về đây làm gì?"
Vừa nói Sở Kiến Mặc vừa ngồi xuống ghế, lấy tay áo rộng che đi lặng lẽ lấy hộp gỗ trong ngực áo ra, nhẹ nhàng đá xuống dưới quan tài phía sau bàn thờ.
Sở Kiến Mặc sống ở Sở gia con cháu thịnh vượng, bị bắt nạt thường xuyên nên y đã thấy đủ loại âm mưu quỷ kế, với lại thái độ trắng trợn của Lâu nhị thiếu gia lúc ban ngày nên y lập tức đoán ngay chính hắn là kẻ đã bỏ thuốc vào trà.
Ngoài hắn ra thì không còn ai nữa, tuy bây giờ Lâu gia không có nhiều người nhưng Lâu lão phu nhân đã quản gia hơn mười năm nay vẫn còn khỏe mạnh, uy tín vẫn còn, dù đám tôi tớ có lòng khác cũng không dám làm trò ngay trong tang lễ của đứa con trai duy nhất của bà.
Vậy nên Sở Kiến Mặc cũng biết mình không thể chạy ra ngoài kêu cứu được rồi, nếu đã dám làm chuyện loạn luân tày đình này thì chắc chắn Lâu Trường An đã đuổi hết người bên ngoài đi rồi.
Hắn là thiếu gia còn sót lại của Lâu gia, là chủ nhân tương lai duy nhất nên dù đám tôi tớ có không phục trong lòng thì ngoài mặt vẫn phải nghe lời hắn.