Lâu Trường An đi vào trong, hắn chắp tay sau lưng, bước chân ngông nghênh tự đắc: "Đại tẩu, tẩu đã bái đường thành thân với đại ca thì đã thành người Lâu gia rồi, đừng khách sáo với đệ làm gì, cứ gọi đệ là Trường An thôi.
"
Hắn đi đến chỗ cách chỗ y không xa rồi dừng lại: "Tẩu mới gả vào Lâu gia đã phải túc trực bên linh cữu của đại ca, đệ lo một mình tẩu không quen nên mới lại đây xem sao.
"
Sở Kiến Mặc thấy người mình ngày càng vô lực, hơi thở cũng nóng hẳn lên, y lặng lẽ liếc nhìn sắc trời bên ngoài rồi bóp chặt ngón tay, cố kìm sự run rẩy trong giọng nói của mình.
"Ngươi bảo ta đừng khách sáo thì ngươi cũng nên như vậy, nếu ta đã gả cho đại ca ngươi thì túc trực bên linh cữu của hắn là chuyện đương nhiên, không có gì mà quen hay không quen cả.
"
Nhìn mỹ nhân dưới ánh nến, càng nhìn càng thấy đẹp, Lâu Trường An đứng đó nhìn gương mặt Sở Kiến Mặc ửng đỏ dưới ánh nến mờ, trông như một đóa hoa đào đang nở rộ, kiều diễm đẹp đẽ vô ngần, hắn thở gấp, thứ dưới háng cứng đến mức thấy đau.
Đại ca tốt số thật, đã chết rồi mà còn lấy được một thê tử xinh đẹp ngần này để thủ tiết cho mình.
Đây là suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu hắn, hiển nhiên sự ghen ghét của hắn với Lâu Trường Sinh đã khảm vào trong xương cốt, không thể thay đổi được.
Hắn tham lam nhìn mỹ nhân chằm chằm, tuy Lâu Trường An chỉ muốn tiến lên xé toạc quần áo của y ra rồi đè y xuống làm xằng làm bậy nhưng thấy nét mặt bình tĩnh và ánh mắt sắc bén của Sở Kiến Mặc thì hắn lại không dám tiến lên.
Hắn sợ y đột nhiên phản kháng, không muốn cá chết lưới rách nên hắn bèn khách sáo vài câu: "Không phải khách sáo đâu, đại ca đã qua đời, đệ là đệ đệ duy nhất của huynh ấy nên thay huynh ấy chăm sóc đại tẩu cũng là chuyện nên làm mà.
"
Lâu Trường Sinh cố kìm dục vọng đang kêu gào trong thân thể mình xuống, hắn nghĩ, không vội, dù sao y đã trúng thuốc rồi đợi lát nữa dược hiệu phát tác thì y sẽ mềm nhũn, mình muốn chơi thế nào thì chơi.
Chờ đến khi hắn chơi cho y sướng thì sau này y sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời hắn ở Lâu gia thôi.
Thân thể dưới lớp quần áo rộng thùng thình của Sở Kiến Mặc run rẩy, hơi thở của y đã bất ổn: "Ta chỉ góp chút sức mọn! Vì hắn, làm gì cần! Chăm sóc.
"
Thấy dược hiệu bắt đầu phát tác, Lâu Trường An thở phào nhẹ nhõm, bả vai hắn giãn ra, thấy miếng thịt sắp vào miệng nên hắn không sốt ruột nữa, hắn chắp tay ung dung nhìn y, giọng điệu ngả ngớn hạ lưu: "Đệ thấy bây giờ đại tẩu rất cần được chăm sóc, người tẩu khó chịu lắm đúng không, hay là để đệ xem thử giúp tẩu nhé?"
Mấy chữ cuối hắn kéo dài giọng, âm cuối nâng lên, ám chỉ cực kỳ rõ ràng.
Hắn quyết định vạch mặt nhau rồi, không thèm diễn kịch nữa.
Sở Kiến Mặc lại liếc ra ngoài, vẫn chưa đến giờ Hợi (*), đêm còn chưa khuya, chỉ e Lâu Trường Sinh chưa thể đến được, Sở Kiến Mặc nắm chặt tay, y hít một hơi sâu, ghìm cái cảm giác rạo rực đó xuống, trong đầu suy nghĩ phải làm sao để kéo dài thời gian.
(*) Giờ Hợi: 21h - 23h
Liếc thấy cái quan tài to đùng đặt sau bàn thờ, y chợt nghĩ đến chắc người Lâu gia cũng biết về sinh hồn, thế nên y ra vẻ phẫn nộ, nửa thử nửa dọa nói: "Ngươi dám vô lễ với ta như vậy, không sợ lỡ như đại ca ngươi sống lại dạy dỗ ngươi ư?"
Y là người Sở gia, nguyên nhân chết của Lâu Trường Sinh và cha y có chút tương tự nên dùng cách này để uy hiếp thì cũng không tính là bất ngờ.