Sở Kiến Mặc bị dục vọng dữ dội tra tấn nên người y đã mềm nhũn, chẳng còn bao nhiêu sức, huống chi tư thế này cũng không tiện để hoạt động nên y ôm cổ Lâu Trường Sinh tự làm một lát thì hết sức, xụi lơ trong lòng hắn, vừa thở dốc vừa run.
Nhưng tình dục tra tấn người ta vẫn không biến mất, y vừa dừng lại thì trong hoa huyệt non mềm chợt ngứa phát điên như có vô số con kiến đang bò bên trong, ngứa đến mức y thít chặt hoa huyệt lại mút lấy côn thịt cứng ngắc bên trong, y nắm chặt tay áo của mình, đốt ngón gồng cứng đến mức trắng bệch rồi ậm ừ như rên như khóc.
Lâu Trường Sinh bất động không phải vì muốn tra tấn y, thấy y khó chịu hắn vuốt mông y an ủi, hắn ghé sát tai y rồi mút nhẹ vành tai nhạy cảm: "Khó chịu lắm hả? Em muốn ta làm gì? Nói ra đi, ta sẽ thỏa mãn mong muốn của em.
"
Tuy loại xuân dược này sẽ làm người ta hứng tình, trở nên dâm đãng đói khát nhưng sẽ không làm người trúng thuốc mất hết ý thức, vậy nên Sở Kiến Mặc vẫn còn khá tỉnh táo, nghe vậy vai y run lên nhưng không nói gì.
Y đang sợ, sợ mình sẽ thất vọng.
Lâu Trường Sinh hiểu sự sợ hãi của y, hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt y, khẽ khàng vuốt ve tấm lưng mịn màng, giọng hắn vừa dịu dàng vừa kiên định, tràn đầy cảm giác đáng tin: "Đừng sợ, chỉ cần em nói thì chắc chắn ta sẽ thực hiện mong muốn của em.
"
Tiểu huyệt non mềm co bóp kịch liệt, mút chặt côn thịt to lớn, sâu bên trong càng lúc càng ngứa, rõ ràng y đã bị lấp đầy nhưng bên trong vẫn có cảm giác trống rỗng khó tả làm y rất sốt ruột, chỉ muốn được xoa dịu mà thôi.
Chỉ cần nói ra, tim y đập thình thịch, chỉ cần mình cầu xin thì sẽ được thỏa mãn mọi mong muốn.
Dục vọng cộng với một chút tin tưởng thúc giục y mở miệng, y hé môi nhưng lại không thể phát ra âm thanh gì.
Mở miệng cầu xin người khác thì dễ nhưng một khi quen ỷ lại vào người khác thì sau này y phải làm sao.
Thấy Sở Kiến Mặc nhíu mày khó xử, Lâu Trường Sinh chợt cảm thấy hắn hơi quá đáng, sao phải vội vã thế làm gì, hắn biết phòng tuyến tâm lý đã hình thành trong thời gian dài rất khó đánh vỡ trong một sớm một chiều.
Lâu Trường Sinh thở dài, hắn từ bỏ ý định ban nãy, tay hắn bóp chặt cặp mông đẫy đà, gồng chặt eo rồi đột ngột thúc mạnh về phía trước, côn thịt cứng ngắc chọc thẳng vào hoa tâm rồi nghiền mạnh vào nó.
Lần này trúng ngay hồng tâm, chỗ ngứa nhất bị cọ mạnh làm dịu cảm giác trống rỗng trong y, ở đó dâng lên một cảm giác thỏa mãn lớn lao, người Sở Kiến Mặc run lên phát ra tiếng rên rỉ ngân vang đầy thỏa mãn.
Lâu Trường Sinh không muốn làm khó y nên không bày trò gì nữa, sau khi đâm vào chỗ sâu nhất hắn nhanh chóng lùi lại rồi tiếp tục thọc sâu vào, xông qua tầng tầng lớp lớp thịt mềm, hoàn toàn đi vào tử cung tuyệt diệu.
Thân côn thịt to dài quấn đầy gân xanh, theo nhịp chuyển động những đường gân trên côn thịt cứng ma sát với vách hang mềm mại như gãi hết mọi chỗ ngứa ngáy bên trong, cái sướng lan khắp cơ thể, ngón chân Sở Kiến Mặc quắp lại, y ngửa đầu, hai mắt mê ly cắn nhẹ môi dưới, từng tiếng rên rỉ phát ra hòa cùng tiếng xác thịt va đập vào nhau.
Thấy bộ dạng mê loạn trụy lạc của y, lòng Lâu Trường Sinh nóng lên, hắn bỏ qua hết mọi kỹ xảo chỉ gồng eo ra sức thao Sở Kiến Mặc, Côn thịt rút phắt ra rồi lại thọc mạnh vào, vừa nhanh vừa mạnh như giã gạo, quy đầu to như cái chày cứ liên tục giã vào miệng tử cung nhạy cảm nhất.
"A! Không! Ta không được rồi! " Vì bị bỏ thuốc nên Sở Kiến Mặc đã cực kỳ nhạy cảm mà còn bị thao dữ dội như thế nên chẳng bao lâu sau y chợt cong lưng lên, mu bàn chân gồng cứng, bên trong co bóp kịch liệt rồi phun dâm thủy xối xả.