Dưới dục vọng cháy bỏng, thịt mềm trong tiểu huyệt rất hưng phấn, bị côn thịt to dài cứng ngắc ma sát một lúc thì chúng nó càng phấn khích hơn, nó xoắn chặt lấy côn thịt như vội vàng muốn bị cọ xát thật nhanh, thật mạnh.
Tầng tầng lớp lớp thịt mềm bên trong như có vô số giác hút mút chặt côn thịt, linh hồn cũng sắp bị nó hút đi luôn, chỗ xương cụt của Lâu Trường Sinh tê rần, động tác của hắn dần mất kết cấu, hắn thao càng lúc càng nhanh, tung hoành trong hoa huyệt mềm mại, dâm thủy văng tung tóe.
Động tác thô bạo một chút lại phù hợp với hoa huyệt ngứa ngáy cồn cào vì bị thuốc kích thích hơn, vách động mềm mịn bị cọ xát như muốn tóe lửa, khoái cảm tê dại dâng cao dữ dội như thủy triều tích dần trong cơ thể.
Ý thức của Sở Kiến Mặc dần trở nên mơ màng, cảm giác sung sướng lấn át hết thảy mọi giác quan khác, cơ thể rắn chắc đang đè lên người y làm y thấy rất an toàn, cả thân thể và tinh thần đều thả lỏng, y mặc kệ cho mình đắm chìm trong vòng xoáy tình dục, y vô thức nâng eo lên phối hợp với động tác rút ra đâm vào của hắn.
Có Sở Kiến Mặc phối hợp nên Lâu Trường Sinh càng thao y dễ dàng hơn, vòng eo săn chắc của hắn chuyển động rất nhanh, côn thịt to dài như một cái chày giã liên tục vào hoa huyệt của Sở Kiến Mặc, lần nào cũng thọc tới tận miệng tử cung làm nó co bóp kịch liệt.
Người Sở Kiến Mặc lắc lư theo từng nhịp chày, cặp chân dài trên đùi Lâu Trường Sinh đong đưa lung tung, y bấu chặt lấy cơ bắp trên lưng hắn còn hoa huyệt thì mút chặt côn thịt không chịu nhả ra một giây nào.
Bộ dạng dâm đãng của y kích thích Lâu Trường Sinh làm dục vọng của hắn dâng cao hơn, hắn bóp chặt eo y rồi nghiến chặt răng ra sức giã vào tiểu huyệt chặt khít như một cái máy.
Dưới sự tấn công vừa nhanh vừa mạnh của Lâu Trường Sinh, tiếng rên của Sở Kiến Mặc càng lúc càng to, y gồng cứng người, sau một cú giã mạnh vào hoa tâm người y chợt run lên bần bật rồi đạt đến cao trào.
Hoa huyệt non mềm xoắn chặt lấy côn thịt cứng ngắc, dâm thủy ấm áp phun ra, xối thẳng lên quy đầu nhạy cảm.
Tiểu huyệt chặt khít như một cái động tiêu hồn làm người ta hồn xiêu phách lạc, Lâu Trường Sinh bị nó mút chặt, hắn thao nhanh hơn, mạnh hơn, không thu lực lại nữa.
Sau mấy chục cú giã, côn thịt của hắn run run rồi phun tinh dịch đặc sệt vào trong người y.
Lâu Trường Sinh vẫn chưa kịp bình tĩnh lại sau cao trào thì Sở Kiến Mặc lại nhíu mày, thở gấp giục hắn: "Ưm ngứa quá! Ta còn muốn nữa! "
Hiển nhiên tác dụng của xuân dược vẫn còn.
Lăn lộn tới hơn nửa đêm, lại bắn rất nhiều lần, xuân dược trong cơ thể Sở Kiến Mặc rốt cuộc cũng tan hết.
Liên tục cao trào tiêu hao hết toàn bộ thể lực, y mệt đến mức không nhấc nổi ngón tay lên, chỉ có thể xụi lơ nằm trên giường, ngực không ngừng phập phồng, chậm rãi bình phục từ dư âm trong thân thể.
Lâu Trường Sinh nâng tay vén sợi sóc trên trán y ra sau tai, nhẹ nhàng xoa đầu rồi nghiêng người nằm xuống bên cạnh y, kéo y vào lòng mình, hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng đang không ngừng run rẩy của y.