Thất Thân Trong Đêm Tân Hôn H FULL


Hắn cực kỳ rõ ràng, một chút độ ấm này là mấu chốt giúp mình sống lại, vì thế hắn tập trung toàn bộ sức mạnh muốn khuếch trương phạm vi nhiệt độ.

Chẳng qua dù hắn nỗ lực nhiều như thế nào thì cũng không khiến nó mảy may di chuyển, nhiệt độ kia giống như một con vật lười biếng, ăn uống no đủ rồi chỉ muốn nằm ì ra đó không muốn hoạt động.

Thời gian từng chút trôi đi, trong lòng hắn càng sốt ruột, cũng càng ngày càng lạnh lẽo, ngay lúc hắn sắp tuyệt vọng thì ngọn lửa ở ngực lại nhảy lên một chút, độ ấm bỗng nhiên mở rộng từng vòng ra ngoài.

Hắn hoảng hốt, còn chưa suy nghĩ cẩn thận đã xảy ra chuyện gì thì ngọn lửa đó bùng lên, hóa thành một dòng nhiệt chảy xuôi xung quanh cơ thể, ý thức như bị cái gì lôi kéo, xuyên qua từng lớp từng lớp bóng tối, trước mắt hắn càng ngày càng
sáng, âm thanh bên tai cũng ngày càng rõ ràng, vất vả mở mắt ra, cuối cùng hắn cũng đã tỉnh lại.



Sở Kiến Mặc sững sờ nhìn Lâu Trường Sinh, tay y vẫn giơ ra giữa không trung, lát sau y mới như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, y muốn sờ lên mặt hắn nhưng lại có chút sợ hãi và hèn nhát, tay y run rẩy, giọng y rất khẽ: "Ngươi thật sự sống lại rồi ư, chuyện này không phải là ảo giác của ta đúng không?"
Mắt Sở Kiến Mặc đỏ hoe vẫn còn vương nước mắt, trông y yếu ớt mịt mờ như một con thú non lạc đường, Lâu Trường Sinh không biết y đã chờ mình bao lâu, hắn vừa đau lòng vừa áy náy nhưng nhiệt lượng trong ngực hắn có hạn nên thân thể và tứ chi của hắn vẫn xơ cứng không thể động đậy, toàn thân chỉ có mình đôi mắt là cử động được nên hắn chỉ có thể chớp mắt.

Cách đáp lại khác thường làm lòng Sở Kiến Mặc thắt lại, y không quan tâm chút sợ sệt trong lòng nữa mà mạnh dạn đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của hắn, mặt hắn vẫn lạnh buốt như trước, y sốt ruột hỏi: "Sao vậy? Sao mặt của ngươi vẫn lạnh thế này?"
Lâu Trường Sinh không thể trả lời được, hắn nhìn y bằng ánh mắt dịu dàng và bình tĩnh, ý muốn bảo y đừng lo.

Sao Sở Kiến Mặc có thể không lo cho được, bây giờ người hắn lạnh lẽo cứng ngắc như một cái xác sống, trạng thái nửa sống nửa chết thế này ai biết có thể duy trì được bao lâu.


Nhưng vừa trải qua một phen kinh hãi và vui sướng tột độ nên lúc này Sở Kiến Mặc lại rất bình tĩnh, y không hoang mang lo sợ như lúc nãy nữa, suy nghĩ của y cực kỳ rõ ràng, y biết mình có lo lắng cũng vô dụng chi bằng tranh thủ tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì rồi nhanh chóng nghĩ cách giải quyết.

Mà cách giải quyết thì trước mắt có một cách, dù lúc nãy ngón tay Lâu Trường Sinh bị kích thích nên mới nhúc nhích hay hắn thức tỉnh thì đều vì nước mắt của y, đã vậy hay là y khóc thêm vài lần nữa thì có khi nào hắn sẽ khôi phục không?
Dù y còn chưa làm gì nhưng Lâu Trường Sinh đã biết được suy nghĩ của y, hắn liếc mắt ra hiệu y đừng làm vậy.

Vào thời khắc mấu chốt Sở Kiến Mặc rất nhạy bén, tim y đập thình thịch: "Ngươi có cách?"
Lâu Trường Sinh không ngờ y lại hiểu ý mình nhanh đến vậy, trong mắt hắn có ý cười, hắn rũ nhẹ mi xuống.

Cái đáp lại khẳng định xóa tan đi mọi hoang mang trong lòng Sở Kiến Mặc, y bình tĩnh lại, mừng rỡ nhìn hắn hỏi: "Thật sự quá tốt rồi, ta phải làm gì?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận