Không còn sợ hãi nữa, suy nghĩ của Sở Kiến Mặc rõ ràng hơn nhiều, y cúi thấp đầu, tay siết chặt như đang tức giận lắm, sau đó nhân lúc con ma kia không đề phòng y đập mạnh vào vách trái của kiệu hoa, mong những người bên ngoài nghe tiếng rồi giúp đỡ y.
Thua keo này ta bày keo khác, có phải bây giờ y đang lẻ loi trơ trọi giữa đồng không mông quạnh đâu, xung quanh y có cả đống người cơ mà, sao phải một mình chịu đựng chuyện này chứ?
"Rầm!"
Một tiếng động lớn chợt vang lên giữa rừng cây âm u, làm đội đón dâu vốn đang sợ hãi giật mình kêu lên, ngay cả đám thổi kèn đánh trống cũng ngừng lại, mọi người vội quay đầu về phía phát ra âm thanh.
Phát hiện nơi phát ra âm thanh là trong kiệu, cả đám rủa thầm, thở phào nhẹ nhõm rồi không quan tâm nữa.
Chẳng bao lâu sau tiếng kèn trống inh ỏi lại vang lên, chiếc kiệu lại lắc lư đi tiếp.
Từ lúc bắt đầu tiếng động trong kiệu cứ vang lên mãi không ngừng, phải đến khi ra khỏi trấn đi vào quan đạo thì mới yên tĩnh, nãy giờ không có âm thanh gì nữa, mọi người còn tưởng là tân nương đã chấp nhận số phận, giờ thì xem ra vẫn chưa từ bỏ ý định phản kháng đâu.
Nhưng không muốn, không cam tâm thì có ích gì, có ai cãi được lệnh của cha mẹ đâu.
Nghe tiếng nhạc lại vang lên, không có ai đáp lại, lòng Sở Kiến Mặc trầm xuống.
Y không chờ mong gì nữa bèn muốn tháo khăn bịt miệng ra để kêu cứu.
Nhưng con ma đằng sau đã nhận ra ý đồ của y, nó giơ tay lên tóm lấy cổ tay Sở Kiến Mặc.
Trên cổ tay trắng nõn hiện lên vết lõm như có cái gì đang bấu vào thịt.
Cái tay đó lạnh buốt nhưng không đáng sợ như tưởng tượng, trái lại nó có cảm giác mềm mại của da thịt con người, thậm chí y còn cảm nhận được đường chỉ tay, nếu nhìn thấy được và ấm áp thì chẳng khác nào người sống.
Sở Kiến Mặc để ý cảm giác trên cổ tay quá nên mất tập trung, đến khi tỉnh táo lại thì hai tay của y đã bị con ma kia giữ chặt trước ngực y.
Lồng ngực rắn chắc đang áp sát với lưng y hóp vào một chút, hình như con ma kia vừa thở dài, những ngón tay lạnh buốt vuốt ve tay y, đồng thời hôn lên tai y cách lớp khăn trùm đầu.
Dù hắn không nói gì nhưng Sở Kiến Mặc lại hiểu được ý của hắn.
Hắn nói, đừng sợ.
Ha, đạo đức giả.
Là người hay ma cũng được, bị một kẻ xa lạ xâm phạm thì sao có thể không sợ được?
Sở Kiến Mặc ra sức giãy giụa, con ma kia bóp chặt cổ tay y hơn làm da y đỏ ửng lên, thịt lõm sâu xuống hiện lên mấy dấu tay.
Hắn dùng một tay khống chế y, tay còn lại thì mò xuống bụng dưới luồn vào vạt áo của Sở Kiến Mặc, những ngón tay vô hình rất linh hoạt, chỉ vài động tác đã cởi được nút thắt của áo ngoài và áo trong của Sở Kiến Mặc ra, lồng ngực trắng nõn của y lộ ra ngoài.
Lúc nãy hai núm vú màu hồng nhạt vừa bị chà đạp một phen nên giờ đã đỏ bừng, đầu vú cứng ngắc như hai hạt đậu đỏ, vì lạnh nên run khe khẽ.
Lồng ngực đằng sau phập phồng mãnh liệt, hình như con ma kia đang thở gấp, sau đó hắn giơ tay lên bóp vú y, bàn tay lạnh buốt chạm vào bầu vú mềm mịn rồi nắn bóp liên tục.
Ngón tay lạnh buốt cứ vờn quanh quầng vú, thịt vú mềm mại bị bàn tay cứng rắn vô hình xoa bóp tạo ra từng vết lõm.
Dù bàn tay đang bóp vú y rất lạnh nhưng nó xoa bóp rất mạnh, quầng vú non mềm bị ma sát đến mức nóng bừng cả lên, cảm giác tê dại cứ lan tràn khắp cơ thể làm Sở Kiến Mặc thở gấp.
Y không biết ngoài đau đớn và đói khát ra thì còn có cảm giác thế này, đó là một cảm giác thoải mái khó miêu tả, nhưng cũng vì thế mà nó càng đáng sợ hơn vì cảm giác đó sẽ khiến cho con người ta mê muội.
Sở Kiến Mặc hít sâu, y nghiến chặt răng gồng cứng tấm lưng đã mềm nhũn rồi lại bắt đầu giãy giụa, những gì đã trải qua từ nhỏ nói cho y biết phải cách xa tất cả những thứ làm mình mê muội.
Nhưng điểm yếu của y đang nằm trong tay người khác thì làm sao y có thể trốn được.