Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Năng


"Hôm nay anh không có chỗ nào để đi.

" Giọng anh kéo dài, trong đôi đồng tử màu hổ phách ánh lên tia sáng nhỏ vụn: "Hay là, em thu nhận anh nhé?"

"! "

**

Bảy giờ rưỡi tối, trời đã tối đen như mực, trên bầu trời đêm thi thoảng lại có pháo hoa nở rộ.


Ôn Phong Miên lấy bột mì từ trong tủ lạnh cũ kỹ ra, vừa đi đến trước bàn, ông bỗng ho dữ dội, một lúc lâu sau mới ngừng lại được.


Đang lúc ông chuẩn bị đun nước, có người gõ cửa.


Ôn Phong Miên lau tay sạch sẽ, lại ho khan vài tiếng mới đi ra ngoài: "Ai đấy?"

Trễ thế này rồi còn có ai đến nữa chứ.


Ông mở cửa, vừa nhìn ra ngoài, ông bỗng sững người.


Cô gái đứng dưới mái hiên, mái tóc đen nhánh phủ một tầng ánh trăng, mờ ảo, không chân thật.


Tuy rằng đã một năm không gặp, dung mạo vẫn như xưa.


Ôn Phong Miên khó khăn nuốt nước miếng, căn bản không dám nhận.


Giọng ông run rẩy, khó khăn lắm mới thốt ra được hai chữ: "! Câm Câm?"

"Là con.


" Doanh Tử Câm đỡ lấy tay ông, dìu ông vào nhà: "Bố cẩn thận, coi chừng ngã.

"
Cô bất động thanh sắc thử mạch đập, trong lòng đã có tính toán.


Cơ thể của Ôn Phong Miên còn kém hơn so với lúc đầu cô nghĩ.


Trọng công quanh năm suốt tháng đã đè sập ông.


Được khẳng định trả lời xong, Ôn Phong Miên nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại.


Ông run rẩy một hồi lâu mới bắt được tay cô, ngữ khí vừa gấp vừa mạnh mẽ: "Câm Câm, sao con lại trở về từ Doanh gia? Bọn họ đâu, không đi cùng con sao?"

Lại liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt càng nghiêm túc: "Nói cho ba, người bên kia có phải ức hiếp con hay không?"

Một câu rất bình thường, lại có thể dễ dàng đánh thẳng vào trái tim, làm người ta tan rã.


"Không có chuyện gì, hôm nay con mới rảnh rỗi, trở về thăm ba.

" Doanh Tử Câm đè bả vai Ôn Phong Miên, nhàn nhạt cười, "Một năm nay không đến thăm ba, là con không đúng.

"

Nếu như cô có thể sớm tỉnh lại, chuyện một năm trước sẽ không phát sinh.


Ôn Phong Miên lúc này mới yên tâm, quay đầu xoa xoa mắt, ông cố gắng bình phục hô hấp, cảm xúc còn kịch liệt dao động, thanh âm còn đang run rẩy: "Con có thể trở về, ba! đã rất vui vẻ rồi.

"

Dù sao, lúc ấy Doanh gia nói loại lời đó, ông vốn tưởng rằng đời này cũng sẽ không gặp lại.


Doanh Tử Câm đỡ ông vào nhà: "Trong nhà chỉ có một mình ba?"

"Hôm nay Thính Lan có tiết học.

" Ôn Phong Miên lại ho khan, ngừng lại, mỉm cười: "Nhưng chắc cũng sắp về rồi.

"

Câu này vừa mới nói xong, bên ngoài viện ——

"Ba, con về rồi, hôm nay con mua ít thịt, buổi tối chúng ta có thể! "

Câu nói kế tiếp sau khi nhìn thấy cô, cậu bé hoàn toàn ngừng lại.




Thiếu niên vai rộng chân dài đứng ở cửa sân, cậu ngừng vài giây, đột nhiên xoay người chạy đi.


Ôn Phong Miên sửng sốt, cất giọng gọi một câu: "Thính Lan, con chạy cái gì?"

Mà thiếu niên đã chạy không còn bóng dáng.


"Khụ khụ khụ! " Ôn Phong Miên bị chọc tức, nhịn không được lại ho khan: "Con xem xem, sao con vừa về, em con liền chạy?"

"Thân thể ba không tốt, vào nhà trước.

" Doanh Tử Câm vỗ lưng ông: "Con đi xem một chút.


"

Ôn Thính Lan là con trai ruột của Ôn Phong Miên, bởi vì khi còn bé hay đau ốm, mới có cái tên Thính Lan.


Họ không phải chị em ruột, nhưng tình cảm giữa họ còn sâu hơn cả chị em ruột.


"Câm Câm! " Ôn Phong Miên muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu, thở dài một hơi: "Cũng được.

"

Ông lại cười cười, mặt mày nho nhã: "Ba đi nấu cơm cho hai chị em con, lát nữa về là có thể ăn.

"

Doanh Tử Câm gật đầu: "Chỉ có thể nấu bánh trôi thôi.

"

Đừng có mơ chạm vào khói dầu.


Số năm dược liệu ở đây quá ngắn, cô cần điều trị cơ thể của Ôn Phong Miên từ mọi phương diện.


Ôn Phong Miên ho nhẹ một tiếng, không quá tự tại: "Ba biết rồi, con mau đi tìm Thính Lan đi.

"

Rất có tư thế đuổi người.


"Nếu như chờ con trở về, phát hiện! " Doanh Tử Câm tùy ý nhìn lướt qua phòng bếp, ngữ khí coi như ôn hòa, "Ba biết nên làm gì rồi đấy.

"

Đột nhiên cảm thấy con gái lần này trở về tựa hồ trở nên hung dữ: "! "

Ông nửa là bất đắc dĩ, nửa là buồn cười: "Được, ba nghe lời con.

"

Doanh Tử Câm gật đầu, lúc này mới rời đi.


Nhìn bóng lưng cô gái đi xa, Ôn Phong Miên nhẹ nhàng thở dài một hơi, tâm trạng rất phức tạp, quanh mắt lại có màu đỏ hiện lên.



Làm sao ông lại không nhìn ra, lần này cô trở về gầy gò không ít.


Trước kia trong nhà nghèo, nhưng ông cũng sẽ không để hai đứa nhỏ chịu khổ trên phương diện ăn uống.


Sau khi Câm Câm trở lại Doanh gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không phải lúc ấy Doanh gia đã nói, đón cô về sống những ngày tháng tốt đẹp sao?

Ôn Phong Miên nhíu mày, đè ngực lại ho khan, rất lo lắng.


**

Lúc Doanh Tử Câm tìm được Ôn Thính Lan, cậu đang đứng một mình bên bờ sông, trầm mặc nhìn pháo hoa nơi xa, hai tròng mắt đen nhánh, tĩnh lặng không gợn sóng.


Màn đêm rất nặng, gió lạnh thổi từng cơn.


Mặt sông kết một tầng băng mỏng, phản chiếu trăng tròn.


Thiếu niên như gió, bóng lưng cao ngất.


Áo trắng quần đen, khí chất thanh tao.


Chính là kiểu mà các nữ sinh trong trường học sẽ động lòng.


Doanh Tử Câm đi ra phía trước, từ trong túi lấy ra một cây kẹo mút, đưa cho cậu: "Vị đào mật.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận