Nhưng Ôn Thính Lan không nhận, ngay cả động cũng không động.
Cậu đang cười, tiếng cười rất lạnh: "Em cứ tưởng chị sẽ không bao giờ trở về, chị trở về làm gì?"
Cũng không đợi cô trả lời.
Đợi chừng mười phút, thiếu niên quay đầu, mặt mày lạnh lẽo.
Nhưng nhìn ở khoảng cách gần như vậy, ánh mắt cậu bỗng dưng thay đổi.
Cơ thể cô rõ ràng gầy hơn so với một năm trước lúc chia tay, nhờ ánh trăng, cậu có thể nhìn thấy những vết kim đâm trên cánh tay cô.
Rậm rạp chằng chịt, rất nhiều, đếm không hết.
Vốn dĩ không rõ ràng, nhưng bởi vì làn da cô trắng bệch bệnh tật, ngược lại càng hiện rõ ràng.
Nhìn thấy mà giật mình.
Cơ thể Ôn Thính Lan cứng đờ, cậu kinh ngạc nhìn những vết kim, vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Chị, chị! bị bệnh sao?"
Một năm nay chị không về, hóa ra là vì bị bệnh?
Doanh Tử Câm không trả lời, một lần nữa lấy kẹo mút ra, nhướng mày: "Không giận nữa?"
Cậu em trai này của cô vì một chuyện nào đó, từng mắc chứng rối loạn nhân cách rất nghiêm trọng, từ chối giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Mười tuổi sau mới có chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng tạo thành tính tình lạnh lùng, nội tâm của cậu.
Khoảng thời gian đầu, ngay cả Ôn Phong Miên cũng không có cách nào tiếp cận cậu.
Một năm nay cô bặt vô âm tín, tạo thành tổn thương không nhỏ với cậu.
Quan Hải Thính Lan dựa vào gió mà bay, bay thẳng lên chín vạn dặm.
Ôn Thính Lan, cái tên này gửi gắm kỳ vọng rất lớn của Ôn Phong Miên.
"Chuyện gì xảy ra?" Ôn Thính Lan vẫn không nhận, đôi mắt cậu tối sầm: "Chị, Doanh gia đối xử với chị không tốt? Bọn họ đã làm gì?"
"Không có việc gì, tốt lắm.
" Doanh Tử Câm đá đá hòn đá trên mặt đất, nhàn nhạt cười, "Em học tập cho giỏi, chuyện khác không cần xen vào.
"
Ôn Thính Lan từ nhỏ đã là thiên tài, nhưng bởi vì thể yếu, mười ba tuổi mới bắt đầu đi học, dù vậy, cậu cũng nhảy cóc vài cấp.
Nhỏ hơn cô một tuổi, năm nay đã học lớp 12, tháng sáu sẽ phải tham gia kỳ thi đại học.
Nghe nói như thế, Ôn Thính Lan mím chặt môi, cánh tay cậu run rẩy, nhận lấy cây kẹo mút kia.
Xé giấy gói kẹo, bỏ vào trong miệng, cắn nát.
Rất ngọt, giống như trước kia, nhưng trong lòng cậu không hiểu sao lại nghẹn ngào.
Cho dù đã lâu như vậy, cậu vĩnh viễn cũng sẽ không quên, sắc mặt đáng ghê tởm của những người kia một năm trước.
"Ôn Tử Câm là cái gì? Tử Câm là con gái Doanh gia chúng tôi, tất nhiên phải họ Doanh, các người đừng có nhận bừa.
"
"Nếu để cho học sinh Thanh Trí biết cô ta có một người ba và em trai là nông dân, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào về cô ta?"
"Đây là mười vạn, quên mất các người có một đứa con gái đi, sau này nó cũng sẽ không gặp lại các người, các người chỉ biết kéo chân nó, hiểu chưa?"
Sau đó, chị gái cậu quả thực một năm cũng chưa từng trở về, ngay cả điện thoại cũng không có.
Cậu đợi rồi lại đợi, đợi đến lúc từ bỏ.
Cậu cứ tưởng sau khi chị đi Thượng Hải, đã quên mất họ.
Hiện tại xem ra, rõ ràng là Doanh gia đã làm gì đó, hơn nữa chị cũng sống không tốt.
Ôn Thính Lan lại mím môi, thấp giọng: "Chị, xin lỗi, em không nên oán trách chị.
"
Cậu biết bản thân có bệnh tâm lý, tính khí không tốt, nhưng cậu không khống chế được.
Thiếu niên cúi đầu, ngón tay nắm chặt.
Cậu đang cố gắng sửa đổi.
Cậu rất muốn trở thành người bình thường.
"Không trách em.
" Doanh Tử Câm hai tay đút túi: "Trở về đi, ba chắc đang chờ.
"
Trong lòng vừa giải tỏa được tâm kết, cơ thể căng thẳng của Ôn Thính Lan cũng thả lỏng, giống như mười mấy năm trước đây, nói chuyện phiếm: "Chiều nay thật ra em không đi học, xin nghỉ rồi.
"
Doanh Tử Câm khẽ gật đầu: "Chạy đến chợ trong thành mua thịt sao?"
"Vâng.
" Ôn Thính Lan trầm mặc, nhàn nhạt nói: "Cơ thể ba càng ngày càng kém, em muốn bồi bổ cho ba.
"
Lúc bình thường, cho dù có thịt ăn, Ôn Phong Miên cũng sẽ không động một miếng.
Doanh Tử Câm suy tư một chút: "Vậy em đã nghĩ ra thi trường đại học nào chưa?"
"Dạ có.
" Nhắc tới chuyện này, trong đôi mắt đen nhánh của thiếu niên hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, còn sáng hơn cả trăng sao, "Chị, em muốn thi đại học Đế Đô.
"
Đại học Đế Đô, trường đại học đứng đầu Hoa Quốc, biết bao nhiêu học sinh đều muốn vào.
Doanh Tử Câm không bất ngờ với câu trả lời này, với năng lực của Ôn Thính Lan, cho dù không có đủ điều kiện học tập, cũng có thể dễ dàng thi đậu.
Ôn Thính Lan lại nói: "Nhưng mà, thật ra em muốn vào nhất vẫn là đại học Norton, nhưng không có thư giới thiệu do hiệu trưởng đích thân viết, căn bản không vào được.
"
Doanh Tử Câm khựng lại: "Đại học gì cơ?"
"Đại học Norton.
" Ôn Thính Lan cho rằng cô không biết, vì vậy lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm từ khóa trên bách khoa toàn thư cho cô xem, "Là cái này, xếp hạng nhất trên bảng xếp hạng đại học thế giới QS, chưa từng thay đổi.
"
Doanh Tử Câm nhìn màn hình, im lặng.
Cô luôn cảm thấy lần này trở về, có rất nhiều điểm kỳ lạ.
Gia tộc Laurent mở ngân hàng trên toàn cầu cũng thôi đi, dù sao người keo kiệt thì kiếm tiền nhanh.
Sao một tên điên chỉ nghiên cứu về thần học, lại có thể đưa một trường đại học lên vị trí số một thế giới được?