Vì thế Chung Mạn Hoa muốn bù đắp ở phương diện khác, thậm chí bà ta còn định bỏ dở một hợp đồng của công ty để đi mua quần áo mới với Doanh Tử Câm.
Nhưng Doanh Tử Câm trực tiếp không thấy bốn ngày, ngay cả chào hỏi cũng không có, bỏ mặc một mình bà ta ở đó.
Thiên kim tiểu thư nhà nào lại dám cho cha mẹ sắc mặt?
Chung Mạn Hoa tức giận muốn chết.
Một quý bà khác trên ghế sofa cũng nhìn sang, nhẹ nhàng liếc mắt một cái, liền thu hồi ánh mắt, bộ dáng không có chút hứng thú nào.
Chung Mạn Hoa tự nhiên chú ý tới, ngón tay nắm chặt, lạnh lùng nói: "Con ra ngoài chờ.
"
"Con vẫn luôn có một chỗ nghi hoặc.
" Doanh Tử Câm khẽ gật đầu, nhàn nhạt, "Vì sao mẹ có thể làm mẹ?"
"! "
Trong phòng khách có một lát yên tĩnh, quý bà nhịn không được nhìn cô gái nhiều hơn một chút.
Vừa nhìn, bà ta liền giật mình sửng sốt vì gương mặt kia.
Nhưng cũng chỉ giới hạn như vậy, càng nhiều hơn vẫn là xem xét.
Chung Mạn Hoa căn bản không nghĩ tới sẽ nghe được một câu như vậy, con mắt đều tức đỏ: "Con lặp lại lần nữa?"
Cô gái lại không để ý tới, giữa lông mày treo một vẻ lạnh nhạt "Không đánh bà đã coi như khách khí", cô mang sách lên lầu.
"Con! " Chung Mạn Hoa nghẹn một hơi, không lên được cũng không xuống được.
Bà ta ôm ngực, ngực buồn bực khó chịu.
Lại là như vậy, lại ở trước mặt người ngoài làm bà ta mất mặt như vậy, quả nhiên là chuyên môn khắc bà ta tới.
Bà ta thật sự là quản cũng quản không được!
Nhưng khách quý vẫn còn, Chung Mạn Hoa không thể mất phong độ, bà ta rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, miễn cưỡng cười: "Để Mục phu nhân chê cười rồi.
"
"Đây chính là người Doanh gia các người một năm trước thu dưỡng?" Mục phu nhân nhíu mày, "Mạn Hoa, sao bà lại nghĩ như vậy, đặc biệt đi tìm người ngột ngạt con gái ruột của mình?"
Hơn nữa, còn nhận nuôi một người lớn lên giống nhau.
Mặc dù gương mặt kia, mấy danh viện đế đô cũng không sánh bằng.
Nhưng dù tốt, cũng là đồ giả.
Chung Mạn Hoa cũng không giải thích: "Người đến tuổi trung niên, luôn muốn làm chút việc thiện.
"
Giờ khắc này, bà ta ngược lại may mắn ngoại nhân cũng không biết Doanh Tử Câm là con gái ruột của mình.
"Việc thiện cũng phải phân người, có vài người này không đáng để bà đi làm việc thiện cứu tế.
" Mục phu nhân thổi thổi trà, "Hơn nữa, bà cũng quá dung túng nó, nó làm sao dám nói chuyện với bà như vậy?"
Trong hào môn, con riêng đã rất không lên được mặt bàn, nhưng ít ra cũng có quan hệ huyết thống, một dưỡng nữ?
Chậc.
Mục phu nhân lắc đầu, lại mở miệng: "Tôi nói này, không phải con ruột, không thể cứ nuông chiều, nuông chiều riết rồi ngày nào đó đâm ra một cái lỗ hổng to, kết cục như thế nào?"
"Không cần để ý tới nó.
" Chung Mạn Hoa cười cười, "Bà yên tâm, tôi đã liên hệ với Chung gia, đến lúc đó Trầm Chu đến, có thể qua bên đó ở, sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
"
Chung gia cũng là một trong tứ đại hào môn của thành phố H, đương nhiên là có nội tình.
"Bà làm việc, tôi tự nhiên là yên tâm.
" Mục phu nhân quả thực cũng không nhắc lại, "Mạn Hoa, kỳ thật lần này tôi không có ý định tự mình tới, chỉ bất quá ông nhà tôi không biết vì sao, nói muốn ở lại thành phố H thêm mấy ngày.
"
"Cái này không, trong nhà trên dưới đều gấp, tôi đây là đi theo tới đón ông ấy, thuận tiện cũng tới chỗ bà nhìn xem.
"
Chung Mạn Hoa kinh ngạc: "Ông Mụcthế mà đến thành phố H?"
Cái tên Mục Hạc Khanh này, đừng nói đặt ở đế đô, cho dù là toàn bộ Hoa quốc cũng không người nào không hiểu.
Mục gia là hậu nhân tướng môn, khi Mục Hạc Khanh còn trẻ cũng từng lên chiến trường chân chính.
Cho dù lui xuống mấy chục năm, uy vọng cũng không giảm nửa phần.
"Ông ấy cả đời chinh chiến, quen thói chém chém giết giết rồi, già rồi cũng không nghỉ ngơi được.
" Mục phu nhân thở dài một hơi, "Đây không phải là nghe nói thành phố H xuất hiện đồ cổ hiếm thấy, vội vàng chạy đến.
"
Chung Mạn Hoa gật đầu: "Chẳng trách, lúc trước tôi còn nghe nói Ông Mục vì một món Nguyên Thanh Hoa Quỷ Cốc mà xuống núi, còn đích thân tới châu Âu một chuyến.
"
"Không phải sao?" Mục phu nhân nói, "Chỉ là trái tim ông ấy không tốt, lần này đi ra lại không mang theo bác sĩ, nếu phát bệnh liền hỏng bét.
"
"Có thể hiểu được, mẹ chồng tôi thân thể cũng kém, ra ngoài đều phải cẩn thận.
"
"Đúng vậy, cũng may là ông ấy gặp một vị thần y ở thành phố H, nếu không có thể đã thật sự đi rồi.
"
Mục phu nhân cảm thấy may mắn không thôi.
Nếu Mục Hạc Khanh đi, Mục gia tổn thất quá lớn.
Hơn nữa người thừa kế của Mục gia còn chưa định, Mục Hạc Khanh mới là người đứng đầu.
"Thần y?" Chung Mạn Hoa sửng sốt: "Không biết là vị nào?"
Chẳng lẽ, thành phố H có thêm nhân vật mới?
Sao bà ta chưa từng nghe qua?
"Ông ấy chưa nói.
" Mục phu nhân nhấp một ngụm trà, "Nhưng mà phỏng chừng nói chúng ta cũng không biết, chỉ là nghe Mục Thừa nói vị thần y y thuật so với vị trẻ tuổi nhất của Mộng gia! "
Bà ta ra hiệu, dừng một chút: "Còn cao hơn.
"
Chung Mạn Hoa lấy làm kinh hãi: "Giỏi như vậy?"
"Chưa gặp qua, ai cũng không rõ ràng.
" Mục phu nhân buông chén trà, đứng dậy: "Mạn Hoa, tôi đi trước, có chuyện gì gọi điện thoại.
"
Chung Mạn Hoa cũng đứng lên, đưa bà ta ra ngoài.