Giọng nói Doanh Lộ Vi nghẹn ngào: "Không có gì cả.
"
Cô ta chỉ là trở về nhà cũ một chuyến mà thôi.
"Kỳ lạ thật, ngay cả bác sĩ cũng không tra ra được dị ứng nguyên, cũng không kê đơn thuốc được.
" Người đại diện nhíu mày: "Hay là tôi gọi điện thoại cho Giang Mạc Viễn, bảo anh ấy! "
"Không được!" Doanh Lộ Vi đột nhiên kích động: "Không thể để cho Mạc Viễn nhìn thấy bộ dạng này của tôi.
"
"Vậy thì! " Người đại diện đau đầu: "Được rồi, được rồi, tôi liên hệ với bác sĩ ở đế đô, chuẩn bị đến đế đô lánh nạn.
"
Doanh Lộ Vi đeo khẩu trang lên, chỉ muốn chết quách cho xong.
Người đại diện lại dặn dò: "Cô đừng có sờ lên mặt, ngứa cũng phải nhịn, mấy ngày nay cứ đeo khẩu trang vào, tuyệt đối đừng lộ mặt.
"
**
Bên kia.
Trong một gian phòng của quán lẩu xiên que.
Hương cay nồng nặc, kích thích vị giác.
Doanh Tử Câm chống cằm, chỉ vào hình ảnh nồi lẩu cay: "Chọn cái này đi.
"
Phó Vân Thâm liếc mắt nhìn, sau đó gọi một nồi lẩu nấm: "Cơ thể em không tốt, ăn ít cay thôi.
"
"! "
Anh dựa vào ghế, cười nói: "Mời anh ăn cơm, không phải nên để anh quyết định sao?"
Doanh Tử Câm xoa xoa đầu, bất đắc dĩ đồng ý: "Được rồi.
"
Vậy thì lần sau cô tự mình đến ăn.
Gọi món, bê nồi, phục vụ nhanh nhẹn.
Không bao lâu, hơi nóng b bốc lên nghi ngút, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Cô gái cầm một ly Coca đá, không biết đang suy nghĩ gì, hàng mi dài khẽ rũ xuống, đọng lại một vài giọt nước.
Mờ mờ ảo ảo, khiến người ta liên tưởng đến màn sương mù trôi nổi trên núi xa, tựa như có thể tan đi bất cứ lúc nào.
Vốn dĩ là vẻ đẹp không nên tồn tại ở nhân gian, lại bỗng nhiên giáng thế, mang đến cảm giác không chân thật.
Phó Vân Thâm nghiêng đầu gọi: "Câm Câm.
"
Doanh Tử Câm hoàn hồn: "Hửm?"
"Hình như ba ngày nữa Thanh Trí khai giảng.
" Giọng điệu người đàn ông có vẻ lười biếng: "Cần anh đưa em đến đó không?"
Nghe vậy, Doanh Tử Câm đang suy nghĩ xem nên trồng hoa trước hay nuôi heo trước: "! "
Cuộc sống dưỡng lão của cô, xem ra còn chưa kịp bắt đầu đã chết yểu rồi.
Cũng không phải cô chưa từng đi học, cô rất thích học tập những điều mới mẻ.
Trước kia khi còn ở Châu O, cô từng thảo luận về thuật luyện kim với gã kia ở đại học Norton.
Thuật luyện kim của Châu O, chính là thuật luyện đan của giới cổ y Hoa Quốc.
Mặt khác, vì muốn thuận tiện di chuyển trên Trái Đất, trong vòng ba trăm năm, cô đã nghiên cứu toán học, vật lý, sinh vật học, thiên văn học,!
Cũng từng tham gia hội thảo do các học giả hàng đầu tổ chức, học được rất nhiều kiến thức từ bọn họ.
Nhưng bây giờ lại để cho cô đi học?
Doanh Tử Câm từ trong trí nhớ tìm ra môn học mà trường trung học Thanh Trí phải học, như có điều suy nghĩ.
Ngoại trừ việc viết văn ngữ văn cô chưa từng tiếp xúc, những thứ khác hình như cũng không khó.
May mắn thay, cô có thể tiếp tục dưỡng lão, nhân tiện trải nghiệm cuộc sống học đường ở thế kỷ 21.
"Không có việc gì, em tự đi qua là được.
" Doanh Tử Câm khẽ lắc đầu: "Cũng không xa.
"
Trường trung học Thanh Trí nằm trong nhị hoàn, giao thông phát triển.
"Vậy có chuyện gì cần anh hỗ trợ, tùy thời nói.
" Phó Vân Thâm gật đầu thật sâu, "Đúng rồi, Tử Câm, thuốc kia của em! "
Lời còn chưa nói hết, trước mặt anh liền lại nhiều hơn một bình thuốc, màu trắng.
"Bản nâng cấp.
" Doanh Tử Câm ngáp một cái: "Không đủ còn.
"
Hiển nhiên Phó Vân Thâm không ngờ tới hành động này của cô, anh dừng một chút, môi hơi cong: "Tử Câm hào phóng như vậy?"
Doanh Tử Câm thản nhiên: "Cũng không phải ai cũng có.
"
Thật sự người đối tốt với cô, cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Lông mi Phó Vân Thâm giật giật, cười dịu dàng: "Cảm ơn Tử Câm.
"
Anh biết, những thuốc này tuyệt đối không đơn giản.
Ít nhất ở trong giới y tế cổ của Hoa Quốc, người có thể luyện chế ra được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một viên, đều có giá không thể mua được.
Nhưng cô không nói đã cho, còn là một bình.
Phó Vân Thâm cũng không đi hỏi, cũng không đi thăm dò.
Mỗi người đều có bí mật của mình, anh cũng không ngoại lệ.
**
Ba ngày sau.
Trường trung học Thanh Trí.
Ngoại trừ lớp mười hai đã về trường sớm, hôm nay lớp mười và lớp mười một đều khai giảng.
Bảy giờ mười lăm phút bắt đầu tự học buổi sáng, nhưng lúc sáu giờ bốn mươi, lớp anh tài năm hai đã ngồi đầy người.
Năm nay tốt nghiệp cấp ba, bọn họ chính là chuẩn cấp ba, không thể lười biếng một chút nào.
Nhưng có một vị trí còn trống.
Vị trí kia ở góc phòng học không đáng chú ý nhất, dựa vào thùng rác, trên bàn ghế tràn đầy tro bụi, còn có không ít dấu chân hỗn độn.
Lúc trực nhật sinh, cũng có vô tình hay cố ý bỏ qua nơi này.
Có mấy nam sinh nhìn bên kia, xì xào bàn tán.
"Cậu nói, cô ta không phải là không dám tới chứ?"
"Tớ thấy có khả năng, dù sao cô ta đến cũng là đến không, điểm tối đa là 750, cô ta thi 387, kéo trung bình lớp chúng ta.
"
"Đúng đấy, nếu tớ là cô ta, tớ cũng không tiện ở lại lớp anh tài.
"
Trong lớp anh tài, học sinh thế nào mới khiến người ta xem thường nhất?
Cái gì cũng không trả giá, nhưng còn có thể đạt được đồ vật người khác không chiếm được.
Chiếm tài nguyên tốt nhất, còn không tiến lên.
Lớp Anh Tài chỉ có năm mươi người, Doanh Tử Câm chiếm một vị trí, có nghĩa là người đứng thứ năm mươi không thể vào.
Ứng Phỉ Phỉ an vị trước mặt những nam sinh này.