Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Năng


Ứng Phỉ Phỉ hả hê: "Tri Vãn, tớ thấy rồi, cô ta chỉ được 25 điểm, quá mất mặt, thảo nào không muốn ai biết.

"

Chung Tri Vãn không đáp, trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó.

"Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu chữa bài.

" Cô Đặng cầm phấn viết lên bảng: "Lát nữa cô sẽ gọi bất kỳ ai lên trả lời, nếu không trả lời được! "

Cả lớp than trời.

Đến cả Chung Tri Vãn còn chỉ được 123 điểm, đủ biết đề khó đến mức nào.

Doanh Tử Câm nhìn lướt qua bài thi của mình, như có điều suy nghĩ.

Xem ra trước khi cô tỉnh lại đúng là một học sinh kém cỏi.

Cô Đặng giảng bài không nhanh, cũng rất quan tâm đến những học sinh yếu kém, nhưng cô không cho phép học sinh lơ là trong giờ.

Cô ném một viên phấn về phía Lục Phóng: "Lục Phóng, em lên đây giải thích câu 64 phần đọc hiểu.

"

Lục Phóng nhìn câu hỏi, nhận ra mình đã làm sai.

Hơn nữa cậu ta còn không hiểu gì trong phần đáp án, ngây người ra một lúc rồi toát mồ hôi hột.

Ứng Phỉ Phỉ thấy thế, lên tiếng: "Cô Đặng, câu này đến Tri Vãn còn không làm được, chắc chắn rất khó, nhưng em thấy Doanh Tử Câm làm đúng, hay là để cô ấy lên bảng đi ạ.

"

Chung Tri Vãn cũng giơ tay, mỉm cười: "Thưa cô, em cũng muốn biết Doanh Tử Câm làm bài này thế nào, mời Doanh Tử Câm lên bảng giảng giải được không ạ?"

Chung Tri Vãn vừa lên tiếng, không ít người trong lớp hùa theo.

"Đúng đấy cô.

"

"Chúng em cũng rất tò mò.

"

Độ khó của câu này vượt xa yêu cầu, cả lớp không ai làm được.

Cô Đặng nhíu mày định nói thì thấy Doanh Tử Câm từ từ đứng dậy.

Cô cầm bài thi, liếc nhìn rồi cất giọng tùy ý.

Lục Phóng và Ứng Phỉ Phỉ đang định mỉa mai thì nghe thấy một chuỗi tiếng Anh giọng Anh chuẩn không cần chỉnh: "! "

Chung Tri Vãn vội vàng quay đầu lại.

Doanh Tử Câm giải thích xong câu hỏi trong vòng 30 giây: "Tóm lại, câu 64 chọn D.

"

Cô Đặng rất vui mừng: "Trả lời rất tốt, chính xác.

Em ngồi xuống đi.

"

Doanh Tử Câm ngồi xuống, xoay bút.

Khắp người cô toát ra khí chất "lũ gà mờ".

Cả lớp: "! "

Ứng Phỉ Phỉ không thể tin nổi: "Tri Vãn, không ngờ cô ta biết thật.

"

Chẳng lẽ là may mắn?

Nụ cười của Chung Tri Vãn tắt ngúm: "Ai biết được.

"

Đúng lúc này, cô Đặng hỏi lại: "Chung Tri Vãn, em hiểu chưa?"

Chung Tri Vãn đỏ mặt, cúi đầu: "Em hiểu rồi ạ.

"

"Các em thật khiến cô thất vọng.

" Cô Đặng thở dài: "Theo cô học lâu như vậy mà còn không bằng Doanh Tử Câm mới đến, về nhà tự học lại cho cô.

"

Cả lớp im lặng, không ai dám hó hé.

Tiết học nhanh chóng kết thúc.

Tan học, cô Đặng gọi Doanh Tử Câm ở lại.

"Nghỉ đông em có luyện tập tiếng Anh khẩu ngữ không?"

Doanh Tử Câm nhướng mày: "Dạ có.

"

"Rất tốt, đây là một khởi đầu thuận lợi, nhưng nền tảng của em hơi yếu, những câu hỏi khó quá em sẽ không làm được.

" Cô Đặng nói: "Cô cho em mượn một số sách bài tập cơ bản, trưa nay em rảnh ghé văn phòng lấy nhé?"

Doanh Tử Câm không từ chối ý tốt này dù không cần đến chúng: "Dạ vâng.

"

"Cố gắng lên nhé.

" Trước khi Doanh Tử Câm đi, cô Đặng vỗ vai cô: "Đừng bận tâm đến những lời người khác nói.

"

**

Giữa trưa, mọi người trong lớp đều ra ngoài ăn cơm.

Doanh Tử Câm cắn một miếng cà chua, cúi đầu xem tin nhắn Wechat.

Danh bạ Wechat của cô vắng tanh, người nhắn tin cho cô chỉ có Phó Vân Thâm và Ôn Thính Lan.

Mà Phó Vân Thâm gần đây rất hay cưng chiều cô như trẻ con, ví dụ như tin nhắn hôm nay.

[Cưng à, trưa nay có ăn cơm ngoan không?]

[Không, ăn cà chua thôi.

]

Cô khá kén ăn.

Mười giây sau, Phó Vân Thâm gửi tới một tin nhắn thoại.

Giọng anh rất hay, trầm ấm, như những nốt nhạc nhảy nhót trên chóp tim.

[Bé con, mới xa có một lúc mà đã không nghe lời rồi, phải ăn cơm cho đàng hoàng chứ.

]

[Vâng.

]

[Thôi được rồi, xem ra anh phải giám sát em kỹ hơn mới được, tối nay gặp, xem cưng có gầy đi không.

]

Doanh Tử Câm nhìn chằm chằm vào tin nhắn, xoa xoa đầu rồi cất điện thoại vào túi.

Ăn xong miếng cà chua cuối cùng, cô đứng dậy đi đến văn phòng tổ tiếng Anh.

Sau khi gõ cửa, cô bước vào.

Trong văn phòng ngoài cô Đặng ra còn có một người đàn ông trẻ tuổi.

Cửa vừa đóng lại, cô Đặng quay sang nói với anh ta: "Thầy Hạ, hôm nay con bé này khiến tôi bất ngờ đấy, tiếng Anh của con bé ấy hay quá.

"

Đó không phải là tiếng Anh thông thường mà là Queen's English - tiếng Anh của Hoàng gia Anh chính thống.

Thật khó tin.

Hạ Tuấn nghe vậy, thản nhiên hỏi lại: "Giỏi thì có tác dụng gì?"

Anh ta từng dạy thay cô Đặng vài buổi ở lớp Anh tài nên biết rõ Doanh Tử Câm là người thế nào.

Lười biếng, không cố gắng.

Anh ta ghét nhất là loại học sinh này.

Sau khi biết Doanh Tử Câm dựa vào quan hệ của nhà họ Doanh để vào lớp Anh tài, Hạ Tuấn càng khinh thường cô.

Anh ta không có chút hảo cảm nào với cô.

Còn tiếng Anh?

Đó là kỹ năng cơ bản nhất của học sinh Thanh Trí.

Cô Đặng sững người, chợt nhớ ra một chuyện.

Lúc đó cô phải sang châu Âu giao lưu học thuật một tuần nên đã nhờ Hạ Tuấn dạy thay.

Lúc trở về, cô nghe học sinh lớp Anh tài và lớp quốc tế nói Hạ Tuấn hỏi câu dễ nhất mà Doanh Tử Câm cũng không trả lời được, kiểu như nghe không hiểu gì.

Thậm chí đôi khi cô còn ngủ gật trong giờ.

Lúc dạy học, Hạ Tuấn không nói gì, nhưng ai cũng nhìn ra anh ta đang tức giận.

Cô Đặng thở dài, định nói gì đó rồi thôi: "Thật ra con bé ấy cũng tội nghiệp! "

Dạy học sinh, cô luôn áp dụng phương pháp phù hợp với từng người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui