Nhưng tất cả mọi người trong văn phòng đều nhìn sang, bao gồm cả Hạ Tuần.
Hình ảnh trôi nhanh, camera hiển thị:
6 giờ 15 phút 27 giây, Ứng Phỉ Phỉ tiến vào cổng trường.
6 giờ 20 phút 46 giây, Ứng Phỉ Phỉ đi vào lớp Anh Tài, lấy sách của Doanh Tử Câm đặt trong ngăn kéo ra, xé nát rồi ném vào thùng rác, sau đó đi ra ngoài.
6 giờ 35 phút 14 giây, Ứng Phỉ Phỉ xách một túi sữa đậu nành và một bát bún gạo vào phòng học, đổ hết vào thùng rác.
6 giờ 40 phút 34 giây, Ứng Phỉ Phỉ dọn một thùng rác rồi ném ra phía sau lớp học.
Giám sát đến đây thì đột ngột dừng lại, hình ảnh cuối cùng là gương mặt đắc ý ngông cuồng của Ứng Phỉ Phỉ.
"! "
Trong văn phòng yên tĩnh đến lạ thường, tất cả mọi người đều vô cùng sửng sốt.
Sắc mặt Ứng Phỉ Phỉ trắng bệch: "Không, đó không phải là tôi, tôi không làm gì cả! "
Doanh Tử Câm lại thật sự có camera giám sát sao?
Điều này sao có thể?
Ứng phu nhân cũng chết lặng, mặt trong nháy mắt đỏ bừng.
Hình ảnh trên màn hình, giống như một cái tát vào mặt bà ta.
Trước mắt bao người, Ứng phu nhân xấu hổ đến cực điểm, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Doanh Tử Câm tắt máy tính đi, trả lại cho cô Đặng, sau đó nói lời cảm ơn.
Đoạn này tự nhiên không phải cô lấy từ phòng giám sát, mà là cô trực tiếp xâm nhập vào phòng giám sát lấy vài đoạn.
Công nghệ mới quả nhiên hữu dụng, đỡ cho cô phải tự mình động tay.
Cô Đặng đương nhiên cũng nhận ra Ứng Phỉ Phỉ xé thứ gì, là tập đề cô đặc biệt chuẩn bị, cho dù tính tình cô có tốt đến đâu, cũng không khỏi tức giận.
Hạ Tuần sững sờ, rõ ràng không ngờ tới chân tướng sự việc lại như vậy.
Anh khẽ mím môi, nhìn Doanh Tử Câm với vẻ mặt phức tạp, không nói gì.
Chuyện cô Đặng chuẩn bị tập đề, anh biết.
Lúc này thầy Từ mới hoàn hồn, giọng nói trầm xuống: "Ứng Phỉ Phỉ, em xem em đã làm gì đi? Sao em lại xé sách của Doanh Tử Câm?"
"Em, em! " Ứng Phỉ Phỉ không còn cách nào biện minh, cô ta khóc lóc nói: "Ai bảo cô ta lúc nào cũng kéo điểm lớp chúng ta xuống?"
Cô ta cũng không phải cố ý, là Doanh Tử Câm đáng bị dạy dỗ, chẳng lẽ lại trách cô ta được sao?
"Đó cũng không phải là lý do để em làm như vậy!" Thầy Từ tức giận đến mức đầu đau như muốn nổ tung, "Các em còn có mặt nói là Doanh Tử Câm bắt nạt em? Không biết xấu hổ hay sao?"
Anh ta không thể ngờ được, trong lớp Anh Tài lại có học sinh như vậy.
Đây là loại tố chất gì thế này?
Ứng Phỉ Phỉ khóc càng thêm đau lòng, cô ta chưa từng bị giáo viên chủ nhiệm lớp nói nặng như vậy.
"Thầy Từ, cho dù Phỉ Phỉ nhà tôi có làm những chuyện này, cũng không phải là lý do để cô ta đánh người.
" Ứng phu nhân vội vàng ôm Ứng Phỉ Phỉ vào lòng, cười lạnh nói: "Nó nhất định phải xin lỗi!"
Giọng điệu của bà ta vô cùng cứng rắn: "Tóm lại, chính là nó sai.
"
Ứng phu nhân không hề sợ hãi, bởi vì bà ta nhớ lúc nãy thầy Từ có nói, phụ huynh của Doanh Tử Câm không rảnh đến.
Không rảnh, chẳng phải là sẽ không quan tâm hay sao?
Nhà họ Doanh sẽ không ra mặt đâu, có chứng cứ thì đã sao? Chẳng lẽ còn lật trời được hay sao?
Ứng Phỉ Phỉ cũng dần dần lấy lại bình tĩnh.
Đúng vậy.
Chung Tri Vãn cũng đã nói rồi, Chung Mạn Hoa không thể nào quản chuyện này.
Một đứa con nuôi, làm sao có thể so sánh với thiên kim tiểu thư chân chính của hào môn chứ?
Nghĩ đến đây, Ứng Phỉ Phỉ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là cô ta thầm mắng bản thân đã không làm việc cẩn thận hơn.
Vì đắc ý, cô ta còn cố tình hất cằm lên khiêu khích.
Thế nhưng Doanh Tử Câm không thèm liếc nhìn hai người họ lấy một cái.
Cô nghiêng đầu, giọng nói thản nhiên, không chút cảm xúc, thậm chí còn mỉm cười: "Thầy Từ, xin hỏi cố ý mưu sát bạn học, là sẽ bị phạt như thế nào ạ?"
"Ghi vào sổ đầu bài? Hay là bị đuổi học?"
Sắc mặt thầy Từ đột nhiên biến đổi: "Lại còn chuyện gì nữa đây?"
"Thầy Từ, thầy không biết đâu.
" Lần này người lên tiếng là cô Đặng, giọng nói rất lạnh lùng: "Con bé Tử Câm này sợ nhện, nghiêm trọng đến mức có thể bị ngất xỉu.
"
Cô chỉ tình cờ phát hiện ra điều này, nên đã đặc biệt dặn dò các học sinh trong lớp.
Không ngờ lại bị Ứng Phỉ Phỉ lợi dụng như vậy.
Doanh Tử Câm khựng lại, không ngờ cô Đặng lại lên tiếng giúp cô.
Trước khi cô hoàn toàn tỉnh lại, từng bị nhện cắn, suýt chút nữa mất mạng, may mà lúc đó có Ôn Thính Lan ở bên cạnh.
Tuy rằng cuối cùng không có gì đáng ngại, nhưng cô đã mắc chứng sợ nhện, đây là một loại bệnh lý tâm lý.
Sau khi cô tỉnh lại, tự nhiên sẽ không còn gặp trở ngại gì về chuyện này nữa.
Nhưng Ứng Phỉ Phỉ sẽ không biết được những điều này.
Khuôn mặt Ứng Phỉ Phỉ vừa mới hồng hào trở lại, lại "xoẹt" một cái trắng bệch: "Tôi, làm sao tôi biết được? Đây chỉ là một sự trùng hợp, tôi! "
"Im miệng!" Thầy Từ đập bàn, càng thêm tức giận: "Ứng Phỉ Phỉ, hôm nay nếu Doanh Tử Câm có mệnh hệ gì, em sẽ bị bắt đấy, em có biết không hả?"
Ứng Phỉ Phỉ ngay cả khóc cũng không khóc nổi nữa.
Bị nhiều người nhìn như vậy, Ứng phu nhân càng cảm thấy khó chịu.
Bà ta cũng không ngờ Ứng Phỉ Phỉ lại làm ra chuyện như thế này, nhưng đã vậy thì sao nào?
Chẳng lẽ con bà ta không có lỗi lầm gì sao?
6 giờ 45 phút 12 giây, Ứng Phỉ Phỉ tiến vào phòng học lần thứ tư, đặt hai con nhện vào trong ngăn kéo của Doanh Tử Câm.