Thất Tinh Hành Tẩu

Vài ngày trôi qua rất nhanh, buổi sáng hôm nay Hàn Phong đi cùng với Thẩm tẩu đến trường học, trực tiếp đi vào phòng Hiệu Trưởng gặp ban lãnh đạo.

Đứng từ trên cao nhìn xuống, diện tích bao quát cực kì rộng. Chia ra hai dãy, một bên là phòng học còn bên kia là ký túc xá dành cho sinh viên đăng kí tạm trú.

Kiểu xây dựng dường như đã rất lâu, hiện rõ vết tích của thời gian. Được sửa chữa lại không biết là bao nhiêu lần, càng làm nổi bật vẻ cổ điển của trường học.

Thẩm tẩu tự nhiên mở cửa dẫn Hàn Phong đi vào bên trong, một người đàn ông chắc độ gần 50 tuổi. Ăn mặc đồ vest rất lịch sự, đang ngồi trên ghế xem hồ sơ.

"La hiệu trưởng, ngày mới tốt lành!"

Nghe giọng nói của Thẩm tẩu, ông ta mới kéo chiếc kính cận của mình xuống. Nhìn một hồi liền nhận ra, lập tức đứng dậy bắt tay chào hỏi.

"Thẩm phu nhân, xin chào!"

Nói xong ông ta đi ra phía bàn trà, đưa tay ra hiệu tỏ ý mời bọn họ ngồi xuống.

"Đây là Hàn Phong, là sư đệ của lão già nhà tôi!"

Thẩm tẩu vào thẳng vấn đề không cần vòng vo, có lẽ vị hiệu trưởng trước mặt đã biết rõ về tình huống này.

Hàn Phong từ lúc bước vào trong phòng, vẫn giữ nguyên sự im lặng, dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào ông ta. Bất ngờ cậu lên tiếng.

"Vô lượng thiên tôn!"

Lý do mà Hàn Phong làm như vậy rất đơn giản, vị hiệu trưởng này có khí tức của pháp sư. Không những như vậy, còn cao hơn cả Thẩm sư huynh.

Thẩm tẩu cũng vừa nói rõ thân phận, chắc chắn lão ta là người quen biết. Xung quanh không có một ai ngoài 3 người bọn họ, chẳng cần phải che giấu.

Lão dùng ngón cái và ngón giữa của tay phải chạm vào nhau, tay trái đỡ lấy mà lên tiếng trả lời.

"Ngũ pháp đạo tâm bái tam thanh!"

Thì ra là đệ tử Ngũ Thiên Môn, hỏi sao lại phách lối như vậy, thủ pháp kết ấn vừa rồi chính là lễ mà bề trên dành cho hậu bối. Ngụ ý rất rõ, trong mắt của lão chỉ xem Hàn Phong là thế hệ sau.

"Sư đệ của Thẩm đạo hữu, là ngoại môn phái Thất Tinh!"

Vừa nói lão vừa rót trà vào ly, gương mặt hống hách đó thật khiến cho Hàn Phong muốn gõ một cái vào đầu để lão biến thành tên ngốc luôn.

"Ta thuộc bối phận chữ Tịnh, Ngũ Thiên và Thất Tinh có chút quan hệ, gọi ta là sư thúc được rồi!"

Năm đó tổ sư sáng lập Ngũ Thiên Môn tên Vương Chiến Đông, vốn là một vị quan cửu phẩm nhỏ nhoi ở trong triều dưới quyền cai trị của vua Triệu Phương Hoàng.

Ông nhận chức tại Thiên Nam Lĩnh, cai quản bá tánh một vùng phía Bắc cách kinh thành 800 dặm.

Khi đó có Hạn Thi quấy phá, khiến cho hạn hán kéo dài, đất đai khô cằn. Làm đủ mọi cách, cũng chẳng thể xoay chuyển được cục diện.

Đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng, ông gặp một vị đạo sĩ đi hành tẩu. Người đó nói rằng có cách thu phục được con Hạn Thi, nếu trong 3 ngày không làm xong. Tùy ý ngài xử tội, cứ như vậy hai người đã đánh cược.

Bất ngờ là chưa tới thời hạn, trời đã đổ cơn mưa rất to. Chấm dứt nạn thiên tai kéo dài 5 năm, lão đạo sĩ đó lại không chịu nhận đại lễ hầu bao. Từ chối luôn cả vàng bạc châu báu, chỉ cười ha hả để lại một câu rồi đột nhiên biến mất.

"Nếu cho ta chọn giữa 5 chén gạo trắng tinh và 5 vạn tiền đồng. Thì tay ta tất nhiên sẽ chọn thứ nhẹ nhàng để cầm, nhưng suy nghĩ lại tiếc rẻ sức nặng của ánh hào quang!"

Từ đó về sau, ngài chìm đắm vào học thức của đạo gia. Suốt 4 năm suy nghĩ, một lòng truy nguyên tìm ra đạo của mình.

Đến khi 43 tuổi, trong lúc ngài đi dạo ở hồ Thủy Nguyệt dưới chân núi Hàm Khê, Thiên Nam Lĩnh lại thấy một hiện tượng kỳ lạ.

Có 5 con cá vàng bơi vòng quanh theo sát bên chân, làm thế nào cũng không đuổi chúng đi chổ khác được. Đột nhiên ngài lại khai ngộ, tìm ra hướng đi của đạo.

Vì suốt hành trình đó luôn liên quan đến số 5, ngài lấy đạo hào là Nhân Thần Tử. Truyền đạo khắp nơi, người dân gọi là đạo Ngũ Hoàng Ngư. Tức là đạo 5 con cá vàng, về sau khai tông lập giáo, tránh đụng chạm tên của chúa thượng, nên đổi thành Ngũ Thiên Môn.

Trong một đêm lại mơ thấy vị đạo sĩ ban đầu giúp ngài vào con đường tu đạo, chính là Đạo Trần. Một trong Tam Đạo Chân Quân sáng lập Thất Tinh Môn.

Lúc đó cả ba người đã vũ hoá thăng tiên, đạo sĩ mà Nhân Thần Tử gặp thực chất chỉ là một sợi thần niệm của tổ sư Đạo Trần.

Truyền thừa hơn ngàn năm, Ngũ Thiên Môn lại hơn Thất Tinh Môn 2 thế hệ trưởng giáo.

Tất nhiên đó chỉ tính ở ngoại môn, còn về nội môn là truyền thừa đạo thống. So về lai lịch thì lão ta phải gọi Bạch Hào Tử là sư thúc tổ, còn Hàn Phong là sư thúc.

"La hiệu trưởng, ông chắc chắn muốn dùng xưng hô đạo môn để gọi chứ?"

Hàn Phong nhếch môi cười đắc ý, chỉ là giữ mặt mũi cho Thẩm tẩu. Không cố tình phô trương thân thế, ấy vậy mà lão ta lại mỉm cười.

"Hàn Phong sư điệt, hạnh ngộ!"

Con bà nó chứ, đúng là thùng rỗng kêu to mà. Hàn Phong đã tỏ ý rõ ràng như vậy còn không hiểu, tức chết đi mất.

"Trên đỉnh Thất Tinh, có 1 loại hoa trân quý. Toả sắc tứ phương, chỉ trách người xem đôi mắt đã mờ, không nhận ra giá trị thật của nó!"

Lão ta nghe xong liền ngơ ngác, hỏi lại.

"Đúng là có 1 loại hoa rất đẹp, nhưng 15 năm trước đã bị rụng xuống. Làm gì còn loại hoa nào nữa?"

Ý của lão là nhắc đến Lục Phong, cũng là nội môn đệ tử, nhưng 15 năm trước đã bị trục xuất khỏi sư môn.

"Con bà nó chứ!"

Vừa tức giận vừa cảm thấy hổ thẹn, cái bóng của sư huynh Lục Phong quá lớn, cứ hễ nhắc đến nội môn ai ai cũng nghĩ là hắn.

Hàn Phong lúc này không kềm chế lại tâm trạng được nữa, trực tiếp tháo Mã Thủy Đằng Song Tố Nguyên Đai ra đặt mạnh xuống dưới mặt bàn.

Vì chiếc đai lưng cậu đã vẽ Bế Tinh phù, đeo lên mình tất nhiên không thể thoát ra hết cương khí pháp sư lẫn linh lực pháp khí trên người.

Hàn Phong bắt ấn, dùng cương khí tạo thành hình một con phượng hoàng có 9 chiếc lông đuôi toả sáng, chỉ có pháp sư mới nhìn thấy được.

"Phượng..Phượng Hoàng Sồ Cửu Thiên Pháp Kết!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui