Hàn Phong nghe Tiểu Hoa đột nhiên nhắc đến cú tát vừa rồi, theo phản ứng đưa tay lên mặt vẫn còn hơi ửng đỏ mà chạm nhẹ vào.
Mỹ Thanh chớp chớp đôi mắt, có vẻ như 2 nữ quỷ trước mặt của mình không phải là xấu. Xem cách họ cùng với Hàn Phong nói chuyện, có lẽ là quen biết nhau.
Lúc này cô mới thở phào, tay còn đưa lên ngực vuốt vuốt tìm chút cảm giác trấn an lại tinh thần.
“Hàn đại sư, thật sự cảm tạ ngài ra tay giúp đỡ. Lúc nãy đã mạo phạm, động tay với ngài rồi!”
Thấy thái độ này của Mỹ Thanh khiến cho Tiểu Hoa ngược lại có chút hài lòng, mới chịu đứng yên.
“Mỹ nữ, à không Mỹ Thanh cậu đừng gọi tôi là đại sư, là chuyện nhỏ thôi cũng giống như là bạch vân trôi qua ấy mà!”
Hàn Phong xoay người lại, nhìn cô bằng ánh mắt như muốn toả ra ánh hào quang rực rỡ.
“Nếu muốn cảm tạ, cậu có thể cho tôi xin cách thức liên lạc…!”
Tiếng của Tiểu Kim “e hèm”, cắt ngang lời tán tỉnh của Hàn Phong.
“Tiểu sư thúc, người lại không đứng đắng như vậy sao?”
Tiểu Hoa cũng gật gù phụ hoạ theo tỷ tỷ của mình, bọn chúng đâu có thấy được vẻ mặt ngượng ngùng của Hàn Phong. Chưa gì đã bị phanh khui, đúng là mất hứng mà.
Không nói luyên thuyên nữa, cứu người vẫn là trên hết. Mặc dù đã giết Quỷ Nhân Ngẫu, nhưng phiền phức thật sự mới bắt đầu.
Cậu nhìn thân thể của Kim Ái nằm dưới mặt sàn, bộ dáng đã bình thường trở lại như cũ. Chỉ khác là nét mặt trắng bệch, gần như là không còn chút biểu hiện nào của sự sống.
Ngồi xuống, Hàn Phong đưa tay lên bắt mạch kiểm tra. Dùng cương khí đẩy vào bên trong cơ thể, dạo một lượt hết các huyệt đạo. Tam hồn thất phách vẫn còn đầy đủ, không bị thiếu.
Chỉ là hơi thở và sức đề kháng của Kim Ái dường như sẽ không còn trụ vững quá 2 canh giờ nữa. Phải sớm hành động, theo thói quen cậu sờ vào đai lưng Mã Đằng.
Lần mò một hồi, mới nhớ ra là bộ kim châm Nhị Thập Bát Tú Điểm Huyệt Đăng không mang theo bên mình. Vì kích cỡ không phù hợp để đựng vào đai lưng, nên vẫn còn nguyên bên trong tay nải đặt ở phòng ký túc xá.
“Mỹ Thanh, ở đây còn rượu trắng không?”
Nghe Hàn Phong hỏi cô không cần suy nghĩ lâu, lập tức trả lời.
“Còn, tháng trước chúng tôi có mở tiệc liên hoan, hình như là còn nửa chai để giành nấu ăn!”
Hàn Phong lắc đầu.
“Nửa chai không đủ đâu, tôi cần ít nhất là 20 cân!”
Sợ Mỹ Thanh không hiểu, cậu ta nhẩm tính trong đầu rồi mới đưa ra con số cụ thể.
“Tầm bằng 12 chai bình thường chúng ta hay uống á!”
Mỹ Thanh trợn mắt, trong lòng thầm nghĩ cậu ta tưởng ở chổ mình là nơi chưng cất rượu sao?
“Vậy phải ra ngoài tập hoá để mua thôi, nhưng tôi sợ…!”
Thấy vẻ ấp úng đó của nàng, khỏi nói cũng hiểu là cô đang lo sợ điều gì. Ai mới lần đầu vừa trải qua cảnh tượng khi nãy, điều trở nên như vậy mà thôi. Tiểu Hoa nháy mắt lên tiếng trước.
“Đừng sợ, để bà bà đây theo hộ tống nhé cháu gái!”
“Bà bà…?”
Đương nhiên Mỹ Thanh sẽ phản ứng lại với cách xưng hô này, ở đâu ra một cô bé đứng chưa tới vai của mình. Vóc dáng như một tiểu lưu ly, lại gọi mình là cháu gái. Đó chỉ là bản năng, vì lúc này cả hai tỷ muội đều hiện hình như là người thường thôi.
Tiểu Hoa không chút kiêng nể, hất cằm rồi “hừ” nhẹ lên một tiếng xong lè lưỡi tự nhiên nói thẳng.
“Đến tổ nải nải của ngươi có lẽ còn phải gọi tỷ muội chúng ta một tiếng tiền bối, xưng hô như vậy chỉ là cấp mặt mũi cho tiểu sư thúc ta mà thôi!”
Tiểu Kim liếc mắt qua, nghiêm giọng.
“Muội không được vô lễ trước mặt tiểu sư thúc!”
Hàn Phong nghe 1 người 2 quỷ đứng tranh luận vấn đề không liên quan, cậu xoa tay lên trán. Thật sự là đau đầu, hết biết đường nào mà đỡ nữa rồi.
Tu vi của Tiểu Hoa không mạnh, tuy có thể ra ngoài ánh nắng mặt trời nhưng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến hồn phách.
Mỹ Thanh theo lời dặn, tìm một cây dù rồi để tiểu lưu ly này bám vào bên trong. Cả hai cùng đi ra ngoài, dĩ nhiên Tiểu Hoa cũng phải ẩn hình đi để không ngoài ý muốn xảy ra chuyện phát sinh.
Có lẽ vì chưa có chuyện gì để làm, Tiểu Kim thoải mái chấp tay đằng sau lưng. Bay lượn khắp nơi trong phòng. Lâu lâu còn nghiêng đầu nhìn vào những quyển tập chí, ảnh trên tường. Còn cả cảnh vật bên ngoài qua khe cửa sổ tò mò hỏi Hàn Phong rất nhiều thứ liên quan đến xã hội hiện đại.
Cậu ta tất nhiên không rảnh để giải đáp, mặc kệ nó bay qua bay lại. Hàn Phong sau khi bế Kim Ái đặt ngay ngắn lại trên giường. Liền thay Định Hồn phù mới cho nàng, hiện tại chỉ có thể làm như vậy.
Vì đang ở ký túc xá nữ, ra vào có quản sinh trông chừng nên cậu không tiện chạy về phòng lấy tay nải. Đang trong lúc nói thầm trong miệng không biết làm sao, thì Tiểu Kim chớp chớp đôi mắt lên tiếng.
“Tiểu sư thúc, để tôi đi giúp người!”
Hàn Phong lắc đầu.
“Ở đây là ký túc xá, rất nhiều phòng có người ở. Dương khí như nhau, ngươi không phân biệt được đâu mới là chổ của ta!”
Tiểu Kim che miệng cười khúc khích.
“Tiểu sư thúc, người thông minh nhưng lại hồ đồ nhất thời. Chẳng phải những pháp khí của người mang theo đều nằm cùng một chổ sao?”
Đúng như vậy, điểm này Hàn Phong nhất thời không nghĩ đến. Nhờ Tiểu Kim nhắc nhở, quỷ vốn rất nhạy bén trong việc cảm nhận khí tức.
Không cần biết phòng nào, Tiểu Kim cũng có thể nhìn ra được chính xác nơi đặt pháp khí. Huống chi những thứ mình mang theo, đều là tuyệt đỉnh chí bảo sở hữu linh lực vô cùng mạnh mẽ.
“Ở đó còn có cậu bạn của sư thúc, tôi sẽ nhập thân cậu ta để mang đến cho người!”
Tiểu Kim nháy nháy mắt lém lỉnh nói, phải công nhận đây là diệu kế lưỡng toàn. Còn vì sao phải tốn tu vi để nhập thân mượn xác Tiểu Tứ thì rất dễ hiểu, quỷ chỉ có hồn phách tồn tại nên không thể chạm vào bất kì đồ vật nào ở nhân gian.
Bởi vậy, chúng có thể tự do bay lượn thậm chí còn xuyên tường vượt bão giông mà không sợ bị ảnh hưởng.
“Được rồi, nhưng cẩn thận nhớ đừng chui vào phòng của tên hoà thượng Thiền Sư!”
Hàn Phong dặn dò kỹ lưỡng, tên hoà thượng mà cậu nhắc đến là Đại Bảo. Lúc gặp nhau vì còn trong đai lưng, phong ấn khí tức trong đồng Tương Quang Đúc Mẫu Tiền nên chắc cậu ta không biết đến sự hiện diện của bọn chúng.
Chẳng may đụng mặt, với pháp lực của Đại Bảo nếu không bắt Tiểu Kim để siêu độ xuống Âm Ty thì mới thật là khó hiểu.
“Tiểu sư thúc yên tâm, tôi đi sẽ về ngay!”