“Lại thêm một năm.”
Gần đây Bắc Kinh liên tục cảnh báo gió lớn, nhiệt độ không quá thấp nhưng do ảnh hưởng của gió lớn nên cảm giác quen thuộc của mùa đông giá rét trở nên nồng đậm. Nếu ở trong chung cư cao tầng thì tiếng gió rít gào thật sự có thể đánh thức người ta khỏi giấc ngủ.
Hôm nay Hướng Sơ ngủ sớm, nửa đêm mơ màng tỉnh dậy, nghe thấy tiếng gió bèn vô thức rúc vào lòng Tạ Thời Quân.
Một giây sau, sau lưng chợt được lòng bàn tay ấm áp đặt lên khẽ khàng vỗ về. Hướng Sơ mở mắt, nhận thấy Tạ Thời Quân cũng tỉnh dậy. Đồng thời, cậu sực nhớ ra bây giờ đã qua nửa đêm, sang ngày mới rồi.
Cậu ghé sát lại, chạm bờ môi lên cằm Tạ Thời Quân: “… Sinh nhật vui vẻ nhé.”
Tạ Thời Quân ôm cậu cười, âm giọng nhuốm nét buồn ngủ dịu dàng: “Cảm ơn bảo bối.”
Tiếng gió dường như lại càng thêm ầm ĩ, may mà trong phòng khí sưởi đủ đầy, chiếc ôm của người yêu vẫn ấm áp vững chãi như bao lần. Hướng Sơ rúc mặt vào hõm cổ Tạ Thời Quân, ngửi mùi hương thân thương trên cổ áo ngủ của anh, thủ thỉ: “Lại thêm một năm sắp trôi qua rồi.”
Sinh nhật của Tạ Thời Quân vào ngày cuối cùng của tháng 11, qua hết sinh nhật thì năm nay cũng chỉ còn lại một tháng cuối cùng mà thôi.
Tạ Thời Quân cúi đầu thơm lên tóc Hướng Sơ, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu, tựa đang dỗ cậu ngủ: “Ừm, lại thêm một năm.”
Lại thêm một năm hạnh phúc.Lời tác giả:
Lại thêm một năm, chúc thầy Tạ sinh nhật vui vẻ.
Mãi mãi hạnh phúc nhé.