Hướng Sơ ngồi trên đùi Tạ Thời Quân, cổ áo hoodie lệch qua một bên, lộ ra phần vai cổ thon gầy.
Bốn tháng nay cậu gầy xọp hẳn đi, cân nặng sụt hơn năm kí liền. Hơn nữa người vốn đã hơi gầy sẵn, khung xương cũng thuộc dạng nhỏ so với nam giới, hiện giờ nom vóc dáng chẳng có tí gì giống nam thanh niên hai mươi tám tuổi, trái lại toát ra cảm giác mảnh mai đặc trưng của thiếu niên.
Áo len của Tạ Thời Quân đã bị cậu lột ra và vứt lên ghế xô pha bên cạnh vào hai phút trước, một bên ống tay áo rủ xuống đất.
Màu xanh đen, bám bụi vào chắc chắn rất dễ thấy, Hướng Sơ lơ đãng nghĩ.
Đôi tay cậu run rẩy cởi khuy áo sơ mi của Tạ Thời Quân, vừa cởi vừa nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Tác dụng của men cồn khiến cậu khó lòng suy xét, thậm chí cậu còn chẳng rõ mình đang xin lỗi vì làm bẩn áo len hay là vì chuỗi sự việc hoang đường chật vật tối nay.
“Không có gì phải xin lỗi cả.”
Tạ Thời Quân nhẹ nhàng gỡ cặp kính bị nước mắt làm nhoè của Hướng Sơ xuống, đoạn cũng gỡ cả kính của mình ra dưới ánh mắt thắc mắc của cậu. Búp ngón tay anh mơn trớn khoé mắt ửng hồng của Hướng Sơ, nói: “Chúng ta đều không mang kính, được chứ?”
Anh vừa phát hiện dưới mắt trái của Hướng Sơ có một nốt ruồi lệ, đuôi mắt hơi xếch lên, sau khi khóc ửng lên sắc đỏ phơn phớt, càng tăng thêm đôi chút hương vị khó diễn tả thành lời. Nếu nói là quyến rũ thì anh cảm thấy cách hình dung này quá tuỳ tiện, không xứng với đôi mắt này, nhưng thân là một giáo sư chuyên ngành kĩ thuật, anh thực sự đã chẳng tìm ra được từ ngữ nào thích hợp hơn nữa.
Nói tóm lại, đôi mắt xinh đẹp dường này thường ngày lại bị lớp kính mắt dày che khuất, đáng tiếc biết bao.
Hướng Sơ chỉ cảm thấy sống mũi bỗng chốc nhẹ đi, ngẩn ngơ nhìn ánh đèn muôn màu trước mắt bị cắt vụn thành những đốm sáng loà nhoà. Ngón tay cậu vẫn đang đặt trên khuy áo sơ mi của Tạ Thời Quân, vô thức buông lỏng ra.
Đây là lần đầu tiên cậu nhận thấy, rằng lúc tầm nhìn trở nên mờ mịt thế mà lại có cảm giác an toàn hơn.
Cậu không thấy rõ biểu cảm của Tạ Thời Quân, cậu biết Tạ Thời Quân cũng không thấy rõ cậu. Giữa hai người họ tựa như vắt ngang một lớp kính mờ, dẫu da thịt đương kề khít lấy nhau lại có một ảo giác cách nhau rất đỗi xa xôi.
Cảm xúc tội lỗi vẫn đang không ngừng dâng trào vừa nãy thoáng chốc biến mất, thay vào đó là cảm giác khăng khít yên tâm thoải mái lạ thường.
Lúc nới lỏng, Hướng Sơ cứ khóc mãi. Rất nhiều lần Tạ Thời Quân muốn dừng lại để vỗ về cảm xúc của cậu, động tác trên tay chậm lại, khẽ hôn lên vành tai Hướng Sơ hỏi cậu có đau không.
Song Hướng Sơ lại khóc càng dữ hơn, nức nở xin anh: “Đừng… đừng dừng lại, cho tôi đi được không, xin thầy.”
“Thầy Tạ, tôi xin thầy, tôi muốn thầy, thầy làm đau tôi đi, xin thầy…”
Động tác của Tạ Thời Quân dừng lại. Anh đột nhiên cảm thấy mình đã làm sai rồi.
Sao sự việc lại phát triển ra nông nỗi này, cậu trai trẻ trước mặt vừa khóc vừa gọi anh là thầy Tạ.
Tuy rằng Tạ Thời Quân là người tốt trong mắt rất nhiều người, nhưng anh vẫn sẽ luôn tiến hành phân tích và phán đoán kĩ lưỡng đối với mỗi một sự việc. Nếu như là chuyện tốt cho người và cũng không gây hại cho mình thì về cơ bản anh sẽ không từ chối. Đây cũng chính là lí do mà vì sao ban nãy anh đã không từ chối Hướng Sơ.
Song hiển nhiên hiện giờ trạng thái của Hướng Sơ không quá phù hợp với phán đoán của anh. Tạ Thời Quân có một dự cảm, rằng nếu như anh thật sự làm đến cùng thì kết quả nhất định sẽ rất khó coi.
Anh xin thừa nhận, lần này anh đã phán đoán sai rồi.
Tạ Thời Quân rút ngón tay ra, chỉnh quần áo ngay ngắn lại cho Hướng Sơ, để cậu ngả đầu lên vai mình, dịu dàng vỗ lưng cậu như cách anh thường dỗ dành cô công chúa nhỏ hay khóc nhè nọ ở nhà.
“Được rồi, được rồi. Không bắt nạt em nữa, sao mà khóc nhiều thế?”
Hướng Sơ choáng váng đầu óc, ý thức sớm đã sa vào hỗn loạn. Cậu dụi nước mắt nước mũi lên áo Tạ Thời Quân, nói nhăng nói cuội: “Bởi vì em là bọt biển á, bọt biển hút nước tốt lắm.”
Tạ Thời Quân thoáng ngẩn ra, ngay sau đó bật cười: “Em là cậu bé bọt biển à?”
Tạ Thời Quân thầm nghĩ, giờ thành dỗ trẻ con thiệt luôn rồi.
Nhưng cũng vừa khéo, nếu bảo Tạ Thời Quân khuyên giải cho thanh niên gặp trắc trở trong chuyện tình cảm thì quả thật là làm khó anh, cơ mà nếu đổi thành dỗ trẻ con thì trái lại là sở trường của anh.
Anh hỏi Hướng Sơ: “Anh đưa em về ngôi nhà dứa của em được không?”
Hướng Sơ nhíu mày, cố gắng nghe hiểu lời anh nói, đoạn khóc đáp: “Không được, em không có nhà dứa, sao biển Patrick cũng không cần em nữa rồi.”
Tạ Thời Quân lại hỏi: “Vậy anh mang em về nhà được không?”
Không nhận được câu trả lời, Hướng Sơ đã dựa lên vai anh ngủ thiếp đi rồi, nước mắt âm ấm men theo gò má thấm ướt cổ áo của anh.
–
Lúc Hướng Sơ mơ màng tỉnh lại, trên người đang đắp một chiếc áo khoác, chóp mũi thoang thoảng mùi hương trái cây ngọt lịm, hẳn là mùi dầu thơm trên xe.
Cậu nhìn người ngồi trên ghế lái phía trước, mất một lúc lâu mới phản ứng lại và nhận ra cậu đang ngồi trên ghế sau xe của Tạ Thời Quân, bên cạnh đặt một chiếc ghế dựa cho trẻ em, chiếc xe đang vững vàng chạy về phía trước.
Gặp phải đèn đỏ, Tạ Thời Quân dừng xe lại, ngoảnh đầu thoáng nhìn ghế sau thì phát hiện Hướng Sơ đã tỉnh dậy.
Anh mỉm cười và bảo: “Mùi tinh dầu có lẽ hơi nồng, con gái tôi chọn đó. Nếu cậu thấy khó chịu thì mở cửa sổ ra một chút, nhưng đừng mở nhiều quá, sau khi say dễ trúng gió đau đầu.”
Sự quan tâm săn sóc này khiến Hướng Sơ không nói nên lời. Bẵng đến khi Tạ Thời Quân ngoảnh đầu về, đèn đỏ chuyển xanh, chiếc xe tiếp tục di chuyển, cậu mới nặn ra một câu “cảm ơn” khô khan.
Nhớ đến chuyện khi nãy xảy ra trong phòng kara, Hướng Sơ mới muộn màng cảm thấy xấu hổ, và càng cảm thấy bản thân hèn mọn.
Vì sao cậu muốn làm như vậy?
Bởi vì cậu muốn trả thù Hứa Hoài Tinh.
Nhưng mà Hứa Hoài Tinh có quan tâm cậu làm tình với người khác không?
Không.
Vậy nên, cậu làm vậy thì có nghĩa lí gì chứ. Buông bỏ sĩ diện cầu xin một người đàn ông gần như hoàn toàn xa lạ làm tình với mình, vả lại đối phương đã có gia đình, có con cái, sao cậu lại có mặt mũi làm như vậy chứ?
Rốt cuộc là cậu đang trả thù Hứa Hoài Tinh hay đang ghê tởm chính mình?
Lúc xe chạy tới giao lộ, Tạ Thời Quân bỗng cất lời: “Phải rồi, lúc nãy cậu ngủ mất, tôi đành tìm cậu Nguyễn Du đồng nghiệp cậu hỏi địa chỉ nhà của cậu, là công viên Minh Loan phải không?”
Công viên Minh Loan.
Nghe thấy cụm từ này, Hướng Sơ vô thức phát run, dạ dày co thắt theo phản xạ.
Đó là ngôi nhà mà cậu và Hứa Hoài Tinh cùng nhau sinh sống suốt ba năm qua – một nơi nhìn thì xa hoa song thực tế đã sớm mục ruỗng, một giấc mộng chông chênh chực đổ.
Cậu cố gắng điều chỉnh nhịp thở để giọng nói mình nghe có vẻ tự nhiên: “Thầy Tạ, cảm ơn sự chăm sóc của thầy tối nay, làm phiền thầy rồi. Cho tôi xuống ở giao lộ phía trước đi ạ.”
Tạ Thời Quân ngạc nhiên ngoái đầu lại: “Cậu chắc chứ? Ở đây cách nhà cậu vẫn còn một quãng khá xa đấy.”
Hướng Sơ đáp: “Không sao, tôi muốn tự đi một lát.”
Khoảnh khắc mở cửa xe ra, cậu mới nhận ra rằng trong xe ấm áp đến dường nào. Nhưng sự ấm áp này không thuộc về cậu, cậu chỉ nên thuộc về đêm đông tuyệt vọng, cậu thầm nhủ với mình.
Sau khi chào tạm biệt Tạ Thời Quân, Hướng Sơ đứng ở tại chỗ chờ xe của anh rời đi, sau đó xoay người đi về hướng ngược lại.
Sau cơn say bước chân có hơi không vững, Hướng Sơ híp mắt gắng nhận ra biển báo giao thông phía trước.
Đêm đã về khuya, thành phố Bắc Kinh lại rất khó sở hữu giây phút yên tĩnh triệt để. Đêm đông sương mù rất dày, lại pha lẫn khói bụi dày đặc, chẳng thể nhìn rõ ánh trăng và càng chẳng thấy một ngôi sao nào.
Toà nhà Vọng Kinh SOHO phương xa vẫn rực rỡ muôn đèn, mỗi ô cửa sáng ngời nom tựa mỗi đôi mắt đang khóc đỏ hoe.
Đi thêm hai trăm mét về phía trước là ga Vọng Kinh tuyến tàu điện số 14. Hướng Sơ nhớ năm 2015, trên biển dưới đường hầm viết rằng: Thả một like cho bản thân vì đang không ngừng phấn đấu trên đường.
Năm ấy cậu và Hứa Hoài Tinh hai mươi bốn tuổi, là hai con chuồn chuồn nhỏ nhoi trong thành phố khổng lồ này. Vì để không tốn tiền, họ thường xuyên ngồi tuyến tàu số 13 lúc 10 giờ rưỡi, từ điểm đầu ngồi đến điểm cuối, rồi lại từ điểm cuối ngồi về điểm đầu.
Trên tuyến tàu điện ngầm được xây trên mặt đất, trong toa tàu vắng tanh không người ấy, họ nắm tay hôn môi, ngắm cảnh đêm rực rỡ muôn màu, đó là cách hẹn hò của họ.
Khi ấy cảm thấy mới lãng mạn làm sao, cùng người mình yêu không ngừng bôn ba phấn đấu trên đường thì còn gì lãng mạn bằng, quả thật phải tự cho mình một like.
Hướng Sơ bước lên một cây cầu đi bộ, đứng sát bên lan can nhìn dòng xe ùn ùn không ngớt dưới chân.
Ngoại trừ hẹn hò trên tàu điện, cậu và Hứa Hoài Tinh còn đứng trên cầu đi bộ hét to, hoặc ôm hôn trong đường hầm vào lúc nửa đêm, nấp trong một kẽ hở bí mật giữa lòng thành phố xô bồ và chẳng hề cố kị trao nhau tình yêu nồng cháy.
Thành phố là một hỗn hợp phức tạp vừa dịu dàng vừa tàn khốc, nó lạnh lùng vô tình song cũng hết mực bao dung. Mỗi một người bình thường rảo bước vội vã đều có cơ hội tìm được hồi âm cùng tần số với mình trong mặt gấp của bê tông cốt thép.
Hướng Sơ hít thở thật sâu, gió lạnh ùa vào xoang mũi khiến lục phủ ngũ tạng có một cảm giác như bị xé toạc ra. Cậu ho khan dữ dội, đợi đến khi ổn định lại, bèn khản giọng hét lên một tiếng: “Hứa Hoài Tinh.”
Thứ đáp trả cậu chỉ có tiếng gió rít qua bên tai.
Thành phố này hoàn trả cho cậu những lời thề non hẹn biển sứt sẹo tan nát, còn thân thiện tặng kèm tiếng cười nhạo vô tình.
Hướng Sơ tháo khăn quàng cổ, cởi áo khoác, mặc cho gió lạnh lùa vào cổ. Cậu muốn làm mình nhẹ nhàng hơn đôi chút, vậy thì bộ dạng lúc nhảy xuống có lẽ sẽ không đến nỗi quá khó coi.
–
Sau khi Hướng Sơ đi, Tạ Thời Quân lái xe chạy chưa được hai trăm mét. Trong lòng cứ mãi ngay ngáy bất an, anh đắn đo một lúc đoạn quyết định dừng xe lại bên đường, đi bộ quay lại.
Chẳng mấy chốc sau, anh trông thấy bóng dáng mong manh nọ trên cầu đi bộ.
Đêm đã khuya, trên cầu chỉ có một người, Tạ Thời Quân không thấy rõ mặt người nọ, nhưng anh dám chắc chắn rằng người nọ là Hướng Sơ.
Hướng Sơ trông có vẻ rất không ổn, chẳng có ai không dưng lại đứng ở ngay giữa cầu cả, và quan trọng nhất là, cậu đứng cách lan can rất gần, dường như có khả năng sẽ trèo qua bất cứ lúc nào.
Tạ Thời Quân chẳng buồn nghĩ ngợi, tức tốc chạy vội lên cầu.
Hướng Sơ đang cúi đầu kéo khoá kéo, mặc áo khoác và khăn quàng cậu vừa cởi ra lại như cũ.
Mới hai phút trước đây thôi, màn hình led của toà cao ốc đối diện đổi thành nền đỏ chữ trắng, đại loại là nội dung tuyên truyền năng lượng tích cực của xã hội. Ngặt nỗi Hướng Sơ đã tháo kính ra nên chỉ thấy được một mảng màu đỏ choé lờ mờ không rõ.
Cậu bỗng chợt nhớ đến đống sơn móng tay màu đỏ ở nhà, có rất nhiều lọ còn chưa bóc hộp. Còn có một lọ thật sự rất đặc biệt, màu đỏ rượu trộn nhũ kim tuyến vàng kim, cậu vẫn chưa nỡ dùng, và cả một lọ rất đắt cậu tích cóp mãi mới mua được.
Nếu như cứ thế nhảy xuống thì mấy lọ sơn móng tay đó phải làm sao?
Chẳng hay từ bao giờ, màu đỏ với Hướng Sơ đã từ căm ghét hoá thành cứu rỗi.
Cậu thất tha thất thểu lùi về sau mấy bước, cách lan can ra thật xa.
Nội dung trên màn hình led vẫn chưa đổi, vẫn là nền đỏ chữ trắng. Hướng Sơ mang kính lên, ngay lúc này đây rốt cuộc tỉnh ngộ.
Cậu chẳng làm gì sai cả, tại sao phải đi chết chứ?
Đáng lẽ cậu nên ngẩng đầu ưỡn ngực tự tin sống khoẻ, lãng quên lễ tình nhân, lãng quên tất cả những ngày kỉ niệm yêu nhau, chỉ uống rượu chúc mừng vào ngày kỉ niệm chia tay và ngày ngày nguyền rủa tên phản bội nào đó mới phải.
Tạ Thời Quân chạy tới túm lấy cổ tay của Hướng Sơ, lo lắng hỏi han: “Hướng Sơ, cậu ổn chứ?”
Hướng Sơ mất tự nhiên rút tay về, kéo khoá kéo áo khoác lên trên cùng đến tận khi bị khăn quàng cổ chặn lại.
“Thầy Tạ, thầy đừng nhìn tôi như thế. Tôi không sao, chỉ muốn đứng đây hóng gió chút thôi.”
Tạ Thời Quân cau mày, anh cảm thấy hình như Hướng Sơ còn chẳng hề nhận ra rằng mình đang khóc. Anh tiến lên một bước, chỉnh sửa lại khăn quàng cổ bị Hướng Sơ làm cho rối bời.
“Tôi đưa cậu về nhà được không?”
Hướng Sơ lùi về sau một bước: “Không cần làm phiền thầy, tôi tự…”
Tạ Thời Quân không cho cậu cơ hội nói nốt câu, anh tiếp tục hỏi: “Vậy tôi mang cậu về nhà được không?”
Đây là lần thứ hai Tạ Thời Quân hỏi Hướng Sơ hai câu hỏi này trong tối nay. Anh chẳng rõ vì cớ gì mình lại cố chấp như thế, có lẽ là bởi nguyên tắc làm việc tốt thì làm cho trót, hoặc cũng có lẽ là bởi, anh đã nhìn thấy bóng hình một người khác trên người chàng trai trẻ hồn xiêu phách lạc này.
Hướng Sơ cúi đầu, vô thức moi băng cá nhân trên ngón út tay trái, lớp keo hầu như đã chẳng còn dính nữa, lỏng lẻo treo ở đầu ngón tay cậu.
Chính lúc Tạ Thời Quân cho rằng Hướng Sơ đang dùng im lặng để thay cho lời từ chối thì anh chợt nghe cậu nói: “Thầy Tạ à, tôi thất tình rồi.”
Chẳng rõ cớ sao, khi Hướng Sơ thốt ra câu này lại cảm thấy nhẹ nhàng đến lạ. Có lẽ bởi tối nay cậu đã làm đủ trò hề trước mặt Tạ Thời Quân, thậm chí họ còn suýt làm tình trong phòng kara. Dù gì đã như thế thì cứ bất chấp hết đi.
Tạ Thời Quân không kịp trở tay trước lời bộc bạch đột ngột của cậu. Anh chỉ có thể nghĩ ra được vài câu an ủi vụng về, bèn căng da đầu nói: “Không sao. Cậu vẫn còn trẻ, người tiếp theo sẽ tốt hơn…”
“Ông chủ Cua, nhà anh có hamburger cua không?”
Hướng Sơ ngắt lời anh bằng một câu hỏi không đầu không đuôi. Cậu mỉm cười, khoé mắt hoe đỏ khẽ nhướng lên, nốt ruồi lệ nấp mình sau lớp kính, thốt nhiên toát lên một nét đẹp đẽ lạ thường.
Tạ Thời Quân kinh ngạc nhìn cậu một giây, đoạn lập tức cười rằng: “Có lẽ có.”