Ngay khi người của bá mẫu tìm được ngoại thất, ta liền tới gặp cô ta ngay sau đó.
"Chủ mẫu của nhà họ Thẩm đã biết về ngươi rồi, đứa bé trong bụng ngươi..."
Người phụ nữ sợ hãi, lập tức quỳ xuống trước mặt ta: "Xin phu nhân chỉ cho tiểu nữ một con đường sống."
"Ngươi nên làm lớn chuyện, may ra mới còn một chút đường sống."
Ngoại thất sững sờ, tay vô thức vuốt lên bụng, trong mắt đầy quyết tâm.
Vài ngày sau, khắp nơi trong kinh thành đều xôn xao bàn tán về một sự kiện.
Một người phụ nữ toàn thân đầy m.á.u đã chặn trước xe ngựa của Công chúa.
"Xin Công chúa cứu mạng! Dân phụ có nỗi oan, xin Công chúa minh xét!"
Vốn nổi tiếng nhân từ, Công chúa không thể làm ngơ.
Sau khi cứu người phụ nữ kia, Công chúa sai người điều tra thì biết rằng đó là một thợ thêu nổi tiếng ở kinh thành, thêu thùa rất giỏi.
Kết quả là một vị quan lớn đã để mắt tới nàng, hứa hẹn sẽ nạp làm thiếp và để nàng mang thai đứa con của ông ta.
Nhưng phu nhân của vị quan ấy ghen tuông, không cho người thợ thêu bước chân vào nhà, để mặc mẹ con nàng sống lưu lạc, tự sinh tự diệt.
Chẳng mấy chốc, một chiếc kiệu đã đưa người phụ nữ ấy vào nhà họ Thẩm, trở thành thiếp thất chính thức.
Vụ việc náo loạn này khiến bá mẫu chỉ còn biết cung phụng nàng ta như tổ tông, không dám để nàng ta bị thương tổn, càng không dám để đứa bé gặp bất cứ bất trắc nào.
Mong ước của bá mẫu là lặng lẽ xử lý nàng ta đã hoàn toàn tan vỡ.
Khi bá phụ biết chuyện, ông nổi cơn thịnh nộ.
Việc ngoại thất bị chủ mẫu bức ép đến mức này khiến ông mất mặt trên triều đình.
Thậm chí, ngay cả đường huynh cũng bị liên lụy, những cuộc hôn nhân được sắp đặt với vài gia đình trước đó đều bị trì hoãn vô thời hạn.
Người ta bắt đầu đồn rằng nhà họ Thẩm không yên ổn, chủ mẫu là người hẹp hòi, không thể dung người.
Đến lúc này, họ lại nhớ đến ta.
Nhà họ Thẩm sai người đến mời ta về, nhưng ta từ chối thẳng.
Bá mẫu chặn đường ta ngay giữa phố, đôi mắt đỏ hoe đầy vẻ oan ức.
"Tịch nhi, con không nhận ra bá mẫu nữa sao?
"Những năm qua, bá mẫu có bạc đãi con sao? Sao con lại đối xử với ta thế này?
"Bây giờ con đã gả đi, ngay cả người nhà cũng không nhận sao? Tại sao nhiều lần mời con về mà con lại khó khăn đến vậy?"
Bà ta khóc lóc thảm thiết, không đứng thẳng nổi.
"Ôi chao, phu nhân nhà họ Thẩm thật tội nghiệp, nghe nói đối xử với nhị tiểu thư như con ruột, sao giờ gả đi rồi lại quay lưng không nhận người thân?"
"Đừng nói nữa, trên đời này kẻ vô tình vô nghĩa đâu có thiếu.
Cũng may mà phụ mẫu cô ta có tiếng là đức độ."
"Người như vậy mà bảo không dung ngoại thất thì ta không tin, chắc chắn có hiểu lầm gì đó."
"…"
Mọi người xung quanh tụ tập lại, chỉ trỏ, bàn tán.
Ta bặm môi, bất ngờ quỳ sụp xuống đất.
"Bá mẫu đã nuôi con, cho con ăn cơm lớn lên, Tịch nhi thật sự rất biết ơn.”
"Người đã tính sai của hồi môn mà mẫu thân con để lại cho con, con đến nhà chỉ để đòi lại chứ không phải gây khó dễ, chỉ mong an ủi linh hồn mẫu thân con trên trời.”
"Bá mẫu ơi, con chẳng cần gì cả, viện của con đã nhường cho đường tỷ rồi, hôn sự với Cố Thế tử cũng nhường rồi, y phục đẹp con cũng không tranh giành.
Xin người tha cho con."
Ta khóc lóc thảm thiết hơn cả bà ta, run rẩy lấy ra một cây trâm, hai tay dâng lên.
"Cây trâm này bá mẫu tặng con năm xưa, Tịch nhi vẫn luôn giữ gìn cẩn thận.
Đây là món quà duy nhất bá mẫu tặng, nếu người muốn lấy lại, con xin dâng trả."
Đó là một cây trâm bạc xỉn màu, đầy dấu vết của thời gian, chẳng đáng bao nhiêu.
Nhưng lúc này, ta lại nâng niu nó như một bảo vật vô giá.
"Trời ơi! Còn có người trơ trẽn đến mức này ư, đến của hồi môn của cháu mình cũng nuốt trọn, ta không tin đây là tính toán nhầm."
"Cây trâm bạc này, đừng nói là của các phu nhân nhà quyền quý, ngay cả dân thường như ta cũng có vài cây đẹp hơn.
Vừa nãy đúng là chúng ta đã nhìn lầm bà ta."
Những người vừa bênh vực bá mẫu, giờ đây cũng khiến bà ta muối mặt không biết giấu vào đâu.
Chuyện tráo đổi hôn sự, ai ai cũng đều hay biết.
Bà ta cược rằng ta sẽ như kiếp trước, biết giữ thể diện, không làm những chuyện mất mặt như thế này.
Nhưng ta lại không để bà ta toại nguyện.
“Chỉ là một gia đình nhỏ nhoi mà việc trong nhà lại bị đem ra ồn ào ngoài đường, thật không biết phụ mẫu ngươi dạy dỗ ngươi thế nào.”Mẹ chồng đặt mạnh chén trà xuống bàn.
Ta cúi chào, rồi từ tốn đáp: "Mẫu thân, người quên rồi sao? Phụ mẫu con đều đã qua đời, Hoàng hậu nương nương từng nói, về sau coi con như nửa đứa con gái của bà.
Nếu nói về giáo dưỡng, có lẽ mẫu thân có thể hỏi các ma ma già bên cạnh Hoàng hậu.".