Thật Tốt Vì Có Anh Bên Đời


Trong cơn hoảng loạn, mất phương hướng, cô chợt bừng tỉnh, như bắt được cọng cỏ cứu mạng, siết lấy đôi tay anh, gấp gấp hỏi:
- Con tôi..

bảo bảo nó thế nào rồi..

có phải tôi bị sảy thai rồi không? Xin anh nói cho tôi biết!
Mộ Dung Trạch nghe như xét đánh ngang tai, cơn tức tăng vọt, sắc mặt đen tối không rõ, tức đến cười khinh khi nghe thấy lời của Dương Mộng Hàm.

Anh không tài nào giữ nổi bình tĩnh được nữa, khi chính miệng vợ anh đang nói rằng cô mang thai.

Ý nghĩ thoáng qua trong anh ngay giây phút ấy, về lần đầu tiên của cô và anh, vào một đêm nọ, cả hai người đều không tỉnh táo nhưng đã gần một năm trôi qua mà phần lớn thời gian anh đều ngủ trong công ty, về nhà cũng ngủ trong phòng khách, đã không phát sinh gì khác, vậy đứa bé này..

chắc chắn không phải của anh!
- Dương Mộng Hàm! C..

cô nói gì hả, đứa bé..

là tên đó? Cô có nhớ thân phận hiện tại là vợ Mộ Dung Trạch này? Cô thật tốt không những hồng hạnh xuất tường*, còn dám mang thai nghiệt chủng của tên khác! Lại còn có mặt mũi chất vấn tôi.

Có phải tôi quá tốt với cô rồi không?
(*) Câu này xuất trong thơ 'du viên bất trị' của nhà văn Diệp Thiệu Ông khi ông đi dạo quanh phủ bất chợt thấy một cành hồng vươn ra ngoài, liền xuất khẩu thành thơ.

Không ngờ hiện giờ ví von cho người phụ nữ lén chồng ngoại tình
Mộ Dung Trạch chuyển từ đỡ lấy hai vai sang siết lấy cổ Sở Tịnh Nhiên, trầm giọng hỏi trong sự tức giận tột độ.
Mặc cho chuyện xảy ra giữa hai người, anh cũng chưa từng để cha mẹ hai bên biết chút tin tức nào.

Giây phút này đây anh không còn là một Mộ Dung Trạch ôn hòa, điềm tĩnh trong lời nói, cử chỉ, anh cũng chỉ là nam nhân bình thường cũng có hỉ nộ ái ố, có tôn nghiêm của một đàn ông.

Không thể chịu đựng được khi nghe vợ mình nói mang thai mà cái thai ấy lại không phải của Mộ Dung Trạch anh.
- B..

buông ra! Ư..

ư!
Có một giây anh thật muốn bóp chết cô, nhưng rồi thả lỏng tay quăng cô trở lại giường bệnh.
- Khụ..

khụ anh bị điên hả? Ai là Dương Mộng Hàm? Tôi mới phải hỏi, anh đang phát điên cái gì? Ai là vợ anh? Tôi là Sở T..

không đúng!
Sau khi thông khí Sở Tịnh Nhiên chợt bừng tỉnh và theo bản năng cãi lại nhưng đến khi cô định nói tên của mình ra thì lúc này cô mới phát giác ra có gì đó sai sai.
Chợt cô nhớ những lời nói bên tai trong lúc cô hôn mê:
- Từ bây giờ cô là Dương Mộng Hàm, hãy thay tôi vãn hồi cuộc hôn nhân này và sống thật tốt.
Sau khi ngây ra một lúc, Tịnh Nhiên hoàn hồn vội đẩy mạnh Mộ Dung Trạch ra khiến anh loạng choạng một lúc mới đứng vững, sau đó lại lật tung mọi hộc tủ lên, từ hộc nhỏ cho đến hộc lớn gần đó trong ánh mắt đầy hoảng hốt, xen lẫn nghi vấn:
- Tại sao không có!
Cô nghĩ, trong khi đó Mộ Dung Trạch lại nghi hoặc dõi theo, rồi lại thấy ánh mắt cô chuyển qua một cánh cửa đóng lại nằm một góc trong phòng.
- Đúng rồi nhà vệ sinh!
Cô nghĩ đến và vội chạy lại khi cô đứng trước cái gương.
- Đây không phải mình! Đó là ý nghĩ của cô lúc này, tràn ngập không thể tin điều đang diễn ra trước mắt nhưng đó lại là sự thật.
- Cô không lẽ đã chết rồi nên mới nhập vào thân xác này!
- Kh..

không thể nào!
Sợ hãi tột độ, hai tay ôm đầu, cô loạng choạng rồi ngã vào vòm ngực rộng lớn người đứng phía sau.
Cô mở cặp mắt mê mang từ từ quay lại và thốt lên:
- Anh là ai, là..

chồng tôi sao?
Người đàn ông mặc tây trang vẻ ngoài phong thần tuấn lãng lúc này khuôn mặt lại khá tiều tụy, mệt mỏi vì trên chiếc cằm đẹp đẽ ấy lại mọc lên vài sợi râu lúng phúng.
Thì ra khi thấy cô chạy vô phòng vệ sinh, Mộ Dung Trạch cũng lo lắng đuổi theo vì bất chợt anh nhớ đến cảnh tượng cô tự sát trong phòng tắm lúc ở nhà.

Mặc dù lo lắng nhưng khi nghe lời cô thốt lên, cơn nóng không chỗ phát tiết lại bùng lên, ép cô vào tấm kính rồi mở miệng, lời nói phát ra đầy trào phúng pha lẫn chút châm chọc.
- Sao đây? Bây giờ còn giả bộ không biết tôi! Cô chỉ bị thương ở cổ tay chứ không bị hỏng đầu, nếu cô lại muốn chết tôi không cản nhưng tốt nhất nên lựa chỗ khác, cách xa một chút.

Chừng nào xong rồi tôi sẽ đến nhặt xác giùm, đừng đứng trước mặt tôi mà trưng ra bộ dạng nữa sống nữa chết ấy, cô đang muốn tôi thể hiện điều gì?
Quay mặt đi, Mộ Dung Trạch điều chỉnh lại tâm tình mặc dù không muốn nói lời tuyệt tình đến thế nhưng quả thật với những chuyện cô làm, anh cũng không còn cảm thấy áy náy: - Chết tiệt, thật chướng mắt! Cô đây là lại âm mưu giở trò gì đây?
Mộ Dung Trạch đã định chỉ cần cô hồi phục lại sẽ giải thoát cho cả hai.

Dù sao kết hôn không tình yêu chỉ mang tính chất chính trị này đối với cô có thua thiệt, không công bằng nên những gì anh có thể cho được anh đã cố gắng không ngờ cô lại phản bội hôn nhân cả hai.
Cả một ngày một đêm cuối cùng cô cũng tỉnh vẻ ngoài vẫn như cũ nhưng anh lại cảm thấy có gì đó không đúng, là anh quá nhạy cảm, suy nghĩ nhiều quá chăng?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui