Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Cố Đình Diệp nhìn ánh nến: “Em chướng mắt anh Thẩm, có phải không?”

Minh Lan liếc mắt: “Thẩm quốc cữu chẳng những thân là rường cột xã tắc, vận số còn tốt. Thăng quan phát tài bà vợ lại chết, bao nhiêu người mong ngóng may mắn như thế đều chẳng được, em nào dám chướng mắt.”

Cố Đình Diệp quay lại nhìn nàng, Minh Lan lấy cây trâm ngắn bên tóc mai xuống, nhẹ nhàng khơi bấc đèn.

Hắn nói: “Rất nhiều phiền toái hiện giờ đều do anh ấy mềm lòng do dự, nhận định của em cũng đúng thôi. Nhưng mà… Em chưa từng gặp anh Thẩm của trước kia.” 

Minh Lan khựng lại, đặt trâm bạc xuống: “Trước kia là lúc nào?”

“Từ khi chưa vào kinh phong tước.”

Ngọn lửa mỡ dê bé tròn dần ngời sáng, ánh mắt Cố Đình Diệp lại đầy ủ dột: “Lúc mới vào đất Thục, người tôi quen biết đầu tiên là anh Thẩm. Khi ấy, anh Thẩm là thống lĩnh thị vệ vương phủ, cộng với bốn vị Đoạn, Chung, Cảnh, Lưu được xưng tụng là ngũ hổ đất Thục, vang danh Tây Nam. Dù anh ấy trẻ tuổi nhất nhưng lại đứng đầu ngũ hổ.”

“Anh em của vương phi nương nương, tất nhiên dũng mãnh.” Minh Lan châm chọc.

Cố Đình Diệp không chấp, chỉ kể lể: “Nếu hồi đó em gặp anh ấy, đảm bảo không ngờ hôm nay lại trở nên do dự thiếu quyết đoán như vậy, nhà họ Trâu khi ấy cũng không dám xằng bậy như hiện giờ. Khi đó, Trâu phu nhân còn sống.”

Minh Lan lặng thinh hồi lâu: “…Đó chắc hẳn là người phụ nữ tài giỏi.”

Cố Đình Diệp đồng tình, tiếp tục: “Trâu phu nhân chân thành rộng lượng, còn hiểu biết hơn cả đàn ông tầm thường. Không chỉ quyết đoán gia sự, cho dù vương phi nương nương cũng một mực nghe lời. Khi đó anh Thẩm dũng mãnh quả cảm, hoạt bát sòng phẳng. Tầm cao có thể phụ tá vương gia mưu tính biên cương, tầm thấp đối xử nhân hậu khoan dung với anh em. Con cháu họ Trâu dù không giỏi giang, nhưng biết an phận thủ thường, hoặc đọc sách, hoặc nhận việc nhỏ, sống phụ thuộc vào họ Thẩm.”

“Có vị sư tử Hà Đông trấn giữ, tất nhiên yêu ma quỷ quái thế nào đều không vào nổi.” Minh Lan yếu ớt chế giễu.

Cố Đình Diệp bật cười.

Nhớ lại hai lần đầu tiên gặp nàng, nàng vẫn là cô bé cột tóc trái đào hai bên, miệng lưỡi lại đanh đá sắc sảo, chẳng hề dịu dàng tí nào. Rõ là người chua ngoa, nhưng hắn lại rất thích, không ra chiều đoan trang kệch cỡm, mà hoạt bát thẳng thắn. Dù dù là dáng vẻ nàng chống nạnh, đanh mặt, trách móc người khác, hắn cũng cảm thấy ngốc nghếch dễ thương như búp bê sứ trắng trẻo mập mạp.

Hắn bất giác mềm giọng: “Anh Thẩm và chị Trâu lấy nhau hơn mười năm mà vẫn gắn bó keo sơn như vợ chồng mới cưới, không muốn chia lìa chỉ trong chốc lát. Hồi còn quấy quả ở nhà họ, tôi tận mắt thấy, một ánh mắt, một vẻ mặt của anh Thẩm, chị Trâu chẳng cần hỏi cũng biết chồng muốn gì. Chị Trâu chau mày, nghiêng đầu, anh Thẩm lập tức biết vợ nghĩ gì. Lúc chúng tôi trò chuyện, bọn họ thường xuyên đồng thanh trả lời, mỉm cười tỏ tường, vợ chồng họ chuyện gì cũng san sẻ cho nhau… Đó mới thật sự là tâm linh tương thông, vợ chồng tình thâm. Tôi… chưa từng tưởng, vợ chồng có thể ân ái đến thế.”

Minh Lan lắng nghe giọng nói hắn là lạ, bèn ngước lên nhìn, biết hắn lại nhớ đến người cha đã mất và bà Tần lớn – tình yêu của bọn họ gần như là mối nghiệt duyên làm tổn thương tất cả mọi người, ngược lại, tình cảm vợ chồng Thẩm Trâu lại tích cực, sáng sủa, hữu ích cho tất cả mọi người.

“Năm ấy, kinh thành xảy ra biến loạn, Tam vương gia giả mạo chiếu chỉ bị ban chết, nghịch vương hỏng việc toi mạng…”

Minh Lan không kìm nén nổi xen ngang: “Đất phong của hoàng thượng tít tại vùng Thục, xa xôi cách trở, các vị lại nắm tin nhanh như thế, xem ra, đương kim sớm có hùng tâm.”

Cố Đình Diệp liếc nàng: “Tin tức là tôi đưa đi, bằng đường thủy nên mới nhanh thế.”


Minh Lan bất ngờ “a” lên.

Tin tức truyền tới, các vị phụ tá vương phủ bèn bảo, Lục vương gia bị giáng chức, Ngũ vương gia tàn bạo, xưa nay không được tiên đế yêu thích, các hoàng tử xếp đằng trước đều đã qua đời, ngôi vua chỉ e sẽ đến lượt thánh thượng. Nhưng Công Tôn tiên sinh lại nói, hiện giờ cục diện mờ mịt, tiên đế nhắm vào ai còn không rõ. Không có chiếu chỉ phiên vương không được dời đi đất phong, nếu có dị động, lại thêm kẻ ý đồ chia rẽ, chuyện tốt lại thành chuyện xấu. Mấy anh em chúng tôi không dám thảnh thơi, hoặc đề phòng, hoặc chỉnh đốn quân đội, ai nấy đều như dây cung kéo căng, chực chờ tin tức từ kinh thành.”

Minh Lan hỏi: “Vậy… Lúc đó Hầu gia, đang làm gì?”

“Tôi âm thầm canh giữ ở ngoài kinh. Chẳng bao lâu sau, tiên đế sắc phong mẹ đẻ thánh thượng làm hoàng hậu, tôi biết đại sự đã định, việc lớn trọng đại, bèn đích thân xuôi nam báo tin, gấp rút lên đường, vượt dòng nước xiết nguy hiểm, vượt sơn đạo dốc đứng cheo leo. Trên đường đi chết chìm mấy thuyền anh em, chết hơn mười con ngựa tốt. Chỉ mất mười ngày đã đến nơi.”

Minh Lan gian nan nuốt nước bọt: “Vậy… Trước kia theo chàng? Là Tào bang ư.” Chẳng trách hai năm nay phòng thu chi lần lượt chi tiền cho mấy hộ gia đình, có lẽ là Xa Tam Nương sai người đến lấy.

Cố Đình Diệp lộ vẻ sầu thảm, gật đầu – bọn họ đều là anh em tốt bên hắn biết bao năm.

“Khi ý chỉ triệu kiến vào kinh của tiên đế đến đất Thục, quả nhiên khắp nơi rục rịch làm loạn. Lưu Chính Kiệt ba ngày bắt giết bốn, năm nhóm thích khách, anh em họ Đoạn bảo vệ hoàng hậu và các vị tiểu hoàng tử, nửa vương phủ máu chảy thành sông. Song lúc đó, hoàng thượng đã lên đường. Tôi và anh Thẩm chia quân làm hai, một sáng một tối. Anh ấy làm thống lĩnh thị vệ trong vương phủ mười mấy năm, rất nhiều người biết mặt, bèn dẫn binh mã thị vệ đi ngoài sáng. Còn tôi và lão Cảnh che chở hoàng thượng âm thầm tránh đường cái, đi đường khác.” Hắn cau mày thật chặt, tựa hồ hồi tưởng lại năm tháng chấn động lòng người: “Đường anh Thẩm đi, chẳng biết đã chạm trán bao nhiêu lần cướp giết, ngoài mặt là trộm cướp, kỳ thực chính là quân đội cấu kết mưu nghịch. Anh Thẩm gần như mất mạng đến nơi, cậu Chung mất em Hai và đứa cháu. Nhanh đến giáp ranh Trực Lệ, bên chúng tôi cũng sắp không đỡ nổi, lão Cảnh liều chết bọc hậu, suýt thì tàn phế một tay một chân, còn đánh mất tính mạng của hai anh em nhà Chung phu nhân. Tôi bảo vệ hoàng thượng mở một đường máu, tận đến lúc nhìn thấy cổng thành, Đề đốc cửu môn dẫn binh ra ngoài đón, mới coi như bình an.” Minh Lan nghe mà sợ nổi da gà, lòng bàn tay thấm mồ hôi lạnh. Vẫn nhớ hồi đó cả kinh thành chờ đợi thái tử, đợi mòn đợi mỏi, vài tháng sau Bát vương gia mới tới, lúc đó bản thân mình còn chê giao thông cổ đại thật lạc hậu, nào ngờ trắc trở nhiều như thế. Chẳng trách hoàng đế tin tưởng bọn họ đến vậy, lòng trung thành đổi bằng máu thịt thế này, quả nhiên không phải quyền quý kinh thành khóc lóc một hồi hoặc biểu lộ trung tâm vài lần có thể sánh bằng. Thế gia quyền quý rễ sâu lá tốt sâu như đầm nước, thế lực rắc rối khó gỡ, ai biết trong lòng trong đầu họ nghĩ gì, còn nhóm Cố Đình Diệp mới thật sự đặt tính mạng bản thân và gia đình lên người hoàng thượng. Tâm phúc là gì? Ngày xưa Sở Bá vương Hạng Vũ quét ngang thiên hạ, tín nhiệm nhất vẫn là con em Giang Đông của hắn. Lý Tự Thành mấy lần hàng phục mấy lần làm phản, trung tâm nhất vẫn là đám người ban đầu cùng khởi sự, chỉ cần nhóm anh em này còn ở bên, hắn đầu hàng bao nhiêu lần thất bại bao nhiêu lần, đều có thể thua keo này, bày keo khác (đám người này sau đó phần lớn đều bị chôn trong đất đá). Chả trách dù lão Cảnh mắc bao nhiêu sai lầm, Cố Đình Diệp suốt ngày kiện cáo chuyện nhà, Thẩm Tòng Hưng ngày ngày rối rắm, hoàng đế vẫn cần đến họ. Chỉ cần làm việc được, hoàn thành nhiệm vụ được, hơn nữa tuyệt đối trung thành, còn lại đều là chuyện nhỏ không đáng kể. “Hay cho ngôi cao cửu ngũ chí tôn, chẳng biết nhiễm bao nhiêu máu người!” Minh Lan khẽ khàng. Cố Đình Diệp lắc đầu, thở dài, tiếp tục nói: “Lúc chúng ta đi trước, hoàng hậu và các vị tiểu hoàng tử mắc bệnh…” Minh Lan hoài nghi: “Bệnh gì?”

Cố Đình Diệp đáp: “Không biết là mắc bệnh thật hay bị đầu độc. Tóm lại, lúc đó cả vương phủ đều hoảng sợ, dù hai vị Đoạn Lưu có thể chống đỡ cường địch, bắt giết thích khách, nhưng bó tay hết cách với chuyện trong nhà. Thế là, Trâu phu nhân đành phải tự mình vào vương phủ chăm sóc, lúc đó, chị ấy đã mang thai.”

“Sau đó, hoàng hậu nương nương và các vị tiểu hoàng tử đều khoẻ lại, nhưng Trâu phu nhân thì…?” Minh Lan run giọng.

Cố Đình Diệp lộ vẻ tiếc nuối: “Đến khi anh Thẩm trở về, chỉ kịp thấy chị Trâu lần cuối.”

“…Chả trách hoàng hậu nương nương coi trọng dì Trâu.”

“Anh Thẩm bệnh nặng suýt thì đi theo.” Cố Đình Diệp nhỏ giọng: “Từ khi chị Trâu mất, anh ấy càng ngày càng làm việc rối loạn.”

Hai vợ chồng yên lặng hồi lâu, Minh Lan chợt cười lên: “Chuyện trên đời này thật thú vị. Nếu lúc đó hoàng hậu nương nương không khoẻ lại, có lẽ hiện giờ mối lo của họ Trâu liền biến thành họ Thẩm. Vị Trâu phu nhân này đích thực một lòng vì nhà chồng.”

Cố Đình Diệp trầm mặc, chậm rãi: “Công Tôn tiên sinh từng bảo, em là người phụ nữ rạch ròi hiếm thấy.” Hiện thực thường thường bất đắc dĩ và xấu xí như vậy.

Minh Lan cay đắng: “Có một số việc càng rạch ròi, trong lòng càng trống trải.”

Cố Đình Diệp ngắm nàng giây lát, đoạn tiếp: “Việc người ngoài đã xong, giờ đến việc chúng ta.”

Minh Lan hờ hững: “Được. Chẳng hay hầu gia định bắt đầu từ đâu.”

“Từ hôm tiệc đầy tháng phủ Tề quốc công hôm ấy.”

Minh Lan kìm nén hoảng hốt, nghe Cố Đình Diệp nói: “Hôm đó từ khi trở về, tôi luôn không vui. Em vẫn suy đoán, cho rằng nguyên nhân vì cái tên hai đứa trẻ họ Tề đúng không?”


Đối diện đôi mắt đen thâm trầm của hắn, Minh Lan không thể chống chế, gật đầu.

“Trước giờ em luôn thông minh, gặp chuyện không loạn, tại sao lại bối rối vì việc này như thế?” Cố Đình Diệp lẳng lặng: “Vì chột dạ đấy thôi.”

Minh Lan không thể biện bạch, cúi đầu im lặng.

Cố Đình Diệp lại nói: “Em thậm chí không cần hỏi lại Tiểu Lộc Tử đúng không, em có biết sau đó thế nào không? Hôm ấy, tôi chờ mãi ở chỗ gác cổng không thấy bèn đi vào tìm, nghe thấy em nói chuyện với Tề Hành.”

Minh Lan rối bời, toan phản bác, nhưng không thốt nên lời.

Cố Đình Diệp quan sát kỹ vẻ mặt nàng, lạnh nhạt: “Xem xem, em lại chột dạ rồi. Bạn thuở ấu thơ, trò chuyện vài câu có hề gì, huống hồ…” Hắn nhoẻn cười: “Cũng chẳng phải lời ngọt ngào gì cho cam.”

“Vậy chàng còn giận em cái gì?”

Câu này Minh Lan nghẹn rất lâu, đã không phải vì cái tên, cũng không phải vì nàng nói chuyện với Tề Hành, vậy thì, rốt cuộc tại sao hắn lại nổi điên.

“Em chưa bao giờ nói chuyện với tôi bằng ngữ điệu như thế.” Cố Đình Diệp bình tĩnh: “Em luôn đoan trang thủ lễ, ngay cả với Thái phu nhân cũng vậy. Trừ Tề Hành, em chưa từng lên giọng với ai.”

Minh Lan vẫn nhớ mình đã mắng Tề Hành hai câu rất khó nghe, chẳng lẽ hắn ghen ghét vì thế? Nàng kinh ngạc, buột miệng: “Tại sao? Em, em đâu có sống dựa vào hắn…”

“Bởi vì em phải sống dựa vào tôi, nên mới cung kính cẩn thận như thế?”

Minh Lan hoảng hốt: “Không, không phải…” Nôn nóng đến độ đỏ bừng mặt: “Hầu gia cắt câu lấy nghĩa!”

Cố Đình Diệp nghiêm mặt, đột nhiên đứng phắt dậy, thân hình cao lớn dạo một vòng trong phòng, dừng trước mặt Minh Lan: “Tấm lòng Tề Hành dành cho em, tôi biết từ lâu. Dù hắn thật sự lấy tên em đặt cho con hắn thì đã sao? Kẻ khác nghĩ thế nào, liên quan gì tới chúng ta? Tôi quan tâm là trong lòng em nghĩ thế nào. Em… Có phải em…”

Kế tiếp, hắn khó mở miệng nổi. Nực cười thay, hắn dũng mãnh gan dạ bao năm, lúc này lại sợ hãi.

“Không. Em biết hầu gia muốn hỏi gì, em cũng từng tự vấn lương tâm rất nhiều lần.” Minh Lan ngước lên dõi ra cửa sổ, tựa hồ trầm ngâm suy tư, tiếp lời: “…Không, từ trước đến nay em chưa từng có tình yêu nam nữ với Tề Hành.”

“Quả quyết như vậy?” Hồi lâu sau, Cố Đình Diệp mới hỏi.

Minh Lan thản nhiên: “Từ xưa, nếu đã biết em và Tề Hành khó thành một đôi, đã vậy, cần gì phải lằng nhằng. Em không phải thiếu nữ dịu dàng đa tình trong tiểu thuyết, em nhất định không để chuyện không nên xảy ra trở thành hiện thực.”

Cố Đình Diệp cười lạnh: “Phu nhân sáng suốt. Uổng phí Tề Hành say mê cuồng dại, nếu để hắn nghe thấy những lời này…”


“Em còn từng nói với hắn những lời càng khó nghe hơn.” Minh Lan dứt khoát.

Cố Đình Diệp trợn trừng, Minh Lan thẳng thắn nhìn lại, hai người đối mặt chốc lát, Cố Đình Diệp dời mắt trước.

Minh Lan ngẩng cao đầu nói: “Vì có người thích em mà em nhất định phải thích lại hả? Hừ! Cuộc đời này làm gì có chuyện đơn giản thế!” Chuyện này nàng giấu trong lòng mười mấy năm, giờ nàng bất chấp xổ toẹt.

“Em sáu tuổi mất mẹ, chị em trong nhà, mẹ cả yêu chiều chị Năm, cha thích chị Tư, nếu không nhờ bà nội thương xót, còn chẳng biết em sẽ ra sao. Người như em, làm sao có thể đi sai bước nhầm tí tẹo!”

Minh Lan càng nói càng bực, bỗng nhiên đứng dậy, thẳng lưng bên cửa sổ: “Bình Ninh quận chúa ngay cả con gái vợ cả họ Thịnh còn ngứa mắt nữa là em! Tề Hành biết rõ như vậy còn muốn em phải làm sao? Bày tỏ nỗi lòng trước hoa dưới trăng, hay là lén lút qua lại? Một ngày nào đó hắn lấy thục nữ danh môn, còn em phải âm thầm khổ sở, buồn bã cả đời?!”

Mơ tưởng! Nàng tuyệt đối sẽ không đau lòng vì người và duyên phận không đáng giá!

Cố Đình Diệp trầm mặc hồi lâu mới thốt: “Trước kia, tôi nghe nói Tề Hành và quận chúa tranh cãi rất nhiều lần về chuyện chọn vợ.”

“Thì sao?” Minh Lan sắc bén phản bác: “Lúc ở Đăng Châu, bà nội dẫn em về nông thôn nghỉ hè, em đã thấy cái lồng dùng để chìm sông, đã gặp con gái bị dòng tộc nhốt lại. Nếu Tề Hành thật sự có bản lĩnh, đừng khiến em phải lo lắng hãi hùng, cố gắng mà rước bằng được em. Nếu không, hắn đừng có để lộ chuyện, chỉ một câu “lén lút qua lại” sẽ làm em bị mất mạng!”

Nói đến đó, nàng lau má, thấm ướt cả tay.

Cố Đình Diệp sợ hãi vì nỗi xót xa sâu sắc trong mắt nàng.

Minh Lan nén lệ, gằn từng chữ: “Cố hầu gia, trên đời này đàn ông và phụ nữ là bất đồng, không phải đàn ông bỏ ra bao nhiêu tình nghĩa cũng bắt phụ nữ phải đáp lại y hệt. Chàng có hoang đường mười mấy năm, sau đó lãng tử hồi đầu, công thành danh toại. Còn em, chỉ cần dẫm nhầm một bước, đời này coi như xong! Nếu vậy bà nội mất công dưỡng dục em phải đối mặt người đời thế nào đây!”

Lồng ngực phập phồng, nàng cười lạnh: “Vì thế, hầu gia cứ yên tâm. Thanh mai trúc mã thân đến thế nào thì cũng bị lo lắng e dè lấn hết rồi. Em sợ còn chẳng kịp, lấy đâu ra tinh lực tơ tưởng tình yêu nam nữ. Trò chơi quý giá thế này, đứa con thứ nho nhỏ như em không hầu nổi!”

Cố Đình Diệp đau khổ chua xót, thậm chí không dám ngẩng lên nhìn nàng, ngả lưng xuống ghế dựa.

Minh Lan ngồi trở lại trên sập, đè chặt đôi mắt ướt át, cố gắng chịu đựng: “Ban nãy chàng kể chuyện Trâu phu nhân, em hiểu ý chàng. Nhưng em không tán thành hành vi của chị ấy, chẳng lẽ hoàng hậu mất thì quốc cữu gia sẽ nguy hiểm đến tính mạng ư! Huống chi hoàng hậu ở hiền gặp lành, biết đâu vẫn chống cự được. Nếu yêu một người, nên tự bảo vệ mình vì hắn!”

Từ góc độ đạo đức, Trâu phu nhân cược cả tính mạng để chăm sóc hoàng hậu, là bởi máu mủ tình thâm. Từ góc độ hiện thực, Bát vương gia sắp lên ngôi, Trâu phu nhiên có lẽ liều mạng giữ vững vinh hoa phú quý của họ Thẩm và mong ngóng cháu trai mình thuận lợi nối ngôi.

“Trâu phu nhân lấy tính mạng đổi lấy vinh quang cho họ Thẩm. Em muốn hỏi quốc cữu một câu, đến cùng có đáng chăng?!” Đôi mắt to đầy ngập nước mắt, tựa như trăng sáng dưới nước, buốt lạnh đâm thẳng vào đáy lòng hắn: “Hầu gia khỏi cần tưởng em có học theo Trâu phu nhân hay không, thử tự vấn lương tâm trước, nếu chàng là Thẩm quốc cữu, liệu có muốn lấy mạng em ra đổi tiền đồ hay không?”

“Tôi làm sao lại thế!” Cố Đình Diệp nổi giận gầm lên, nện mạnh xuống ghế nằm, “rầm”, khóm hoa hải đường phần đầu ghế gỗ hoa lê vỡ vụn.

Trong phòng lâm vào yên lặng, đôi bên chẳng nói chẳng rằng, cánh mũi hắn thở phì phò.

Minh Lan xót xa nhìn hắn: “Thoáng trông dáng liễu xanh đầu ngõ. Hối để chồng theo mộng tước hầu.* Nếu là em, chỉ mong vợ chồng bình thản sống qua ngày. Hiện giờ không có Trâu phu nhân, Thẩm quốc cữu chẳng lẽ lại vui sướng?”

*Trích bài “Nỗi oán chốn khuê phòng” của Vương Xương Linh.

Cố Đình Diệp ngây ngẩn nhìn Minh Lan: “Tôi… không cố ý trách em, chỉ là mỗi lần nhắc tới Tề Hành, em luôn vô cớ chột dạ…”


Minh Lan tựa hồ bị chạm đến tận cùng, cái hốc trong lòng như bị phơi bày ra ngoài ánh sáng. Nàng chống tay xuống bàn, cất giọng đau buồn: “…Em chột dạ, bởi vì, khi có người đối xử thật lòng thật dạ với em, em lại chỉ nghĩ cho chính mình.”

Cố Đình Diệp đột nhiên ngẩng đầu lên.

Minh Lan rơm rớm nước mắt: “Hắn đối xử với em rất tốt, không bận tâm tới được mất, thể diện, không vì em là con thứ mà khinh thường, một mực đối xử đơn thuần chân thành. Hắn thật sự muốn lấy em, tổn hao tâm sức. Nhưng em… Em chỉ biết tự giữ lấy thân. Em chỉ lo bản thân yên ổn, chưa bao giờ thương xót luyến tiếc hắn.”

Nước mắt lã chã rơi xuống gương mặt xinh xắn, nàng thút thít: “Chàng nghi ngờ đúng lắm. Đời này, từ trước đến giờ em chỉ yêu chính mình.”

Cố Đình Diệp nhìn đôi mắt to đau buồn của nàng, hoảng hốt, không hiểu nàng đang xin lỗi Tề Hành hay là chính mình đây.

Hắn đứng dậy, giơ tay muốn lau nước mắt trên mặt nàng, đột nhiên loạng choạng chực ngã.

Trong lòng lạnh tê tái.

Minh Lan ngẩng lên, nước mắt như mưa, xót xa: “Em xin lỗi, chàng thật lòng với em, em lại vô tình.”

Phải, nàng chính là người như vậy. Hắn còn cách nào đây.

Cố Đình Diệp hận chính mình quen thói tìm tòi đến cùng, thà cứ lơ mơ, bao đôi vợ chồng chẳng phải đều đầu bạc răng long như vậy sao. Nàng nói rất rõ ràng, nàng vĩnh viễn không thể dốc ruột dốc gan giống như Trâu phu nhân. Hắn làm thế nào được?

Hắn gần ba mươi tuổi, thuở thiếu thời bướng bỉnh tùy hứng, không muốn một mình chịu đựng sỉ nhục. Sau đó giao du giang hồ, bước lên triều đình, hắn đều chưa từng vô lực như vậy. Cho đến hôm nay, hắn mới biết bản thân lại mềm yếu đến thế.

Không nỡ rời, không nỡ bỏ, không cam lòng. Giọt lệ nàng như lưỡi dao sắc, tựa hồ yếu đuối, lại bén ngọt, từng tiếng nghẹn ngào nức nở như kim đâm vào chỗ mềm mại nhất trong lòng.

Hắn chợt đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng, trở lại thư phòng. Tùy tiện rút một quyển sách khỏi giá, bực bội lật vài tờ, Cố Toàn ở ngoài cửa ló đầu ra thăm dò, đoạn bước vào nhẹ nhàng kêu: “Hầu gia, Công Tôn tiên sinh có việc tìm ngài.”

Cố Đình Diệp ngồi dưới ánh đèn lờ mờ, chẳng hề nhúc nhích: “Tiên sinh bảo có chuyện gì?”

Cố Toàn nói: “Tiên sinh không kể chi tiết. Chỉ bảo đặt văn thư ở bên trái giá sách, hầu gia về nhớ xem.” Hắn ngắm nghía chủ nhân, dè dặt: “Hình như hầu gia lại có thêm việc để làm.”

Cố Đình Diệp nghiêng người, lấy quyển văn thư bằng lụa mỏng xuống, xem vội, yên lặng hồi lâu mới thốt: “Cậu ra ngoài viện bảo tiên sinh, tôi biết việc này rồi. Sáng sớm mai tôi đến tìm ông ấy.”

Cố Toàn cúi đầu, khom người lui ra, nhẹ nhàng kéo then cửa.

Chẳng biết lâu hay chóng, đến khi nửa ngọn nến đốt đến tận đế đèn san hô, trong phòng chìm vào bóng tối, người ngợm cứng đờ, hắn mới từ từ đứng dậy. Hắn không vào chái phòng, mà hoang mang đi về Gia Hi cư.

Màn rủ quanh giường bốn trụ to, tầng tầng lớp lớp mỏng manh, là màu xanh nước hồ mà Minh Lan thích, từ đậm tới nhạt, tựa hồ liễu rủ ven hồ Giang Nam. Bên ngoài mưa rả rích, ban đêm lạnh thêm một chút.

Minh Lan mặc nguyên quần áo cuộn người trong góc giường, làn tóc mềm dày tản lên trên gối, rủ như thác nước buông bên giường, hàng mi dài còn vương hơi nước, giống đứa tfrẻ đau lòng tủi thân, tay trái cuộn thành nắm đấm nhỏ đặt bên má.

Lòng hắn tựa hồ thít chặt lại.

Đêm hôm đó, hắn sai người thu dọn hết chăn đệm ở chái phòng, chuyển hết đồ về nhà chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận