Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Minh Lan đang tập trung tinh thần vẽ, nhờ vào ánh mặt trời mà vẽ râu trên đầu mấy con dế sống động như thật. Đan Quất bưng trà lên, thấy dáng vẻ không dám nháy mắt của Minh Lan thì vô cùng đau lòng, nói: “Cô chủ nghỉ ngơi một chút đi, đừng tham vẽ mà hại mắt.”

Trên trán Minh Lan lấm tấm mồ hôi, không dám cựa quậy, nói: “Chính là sợ hại mắt nên mới kiên nhẫn làm vào ban ngày.” Vẽ xong nét cuối cùng, Minh Lan mới thở phào nhẹ nhõm, đặt bút xuống: “Vẽ xong rồi, chị với Yến Thảo cắt giống mẫu thế này đi.”

Đan Quất sờ chén trà thử nhiệt độ, đặt chén trà vào trong tay Minh Lan rồi mới đi đến trước bàn nhìn, cười nói: “Cô chủ vẽ đẹp lắm, con dế với con ve bé bằng cái móng tay mà cứ như thật.”

Tiểu Đào ở sao gian đang chỉnh lại quần áo nghe vậy thì buông việc trong tay, đi ra than phiền: “Còn chẳng bằng bắt mấy con còn sống cho nó nhẹ nhàng, cô chủ, từ nay về sau, hễ là chuyện có thể đơn giản thì người đừng làm phức tạp, ôm đồm lại mệt thân. Chả trách người ta vẫn nói, người sợ nổi danh lợn sợ……..” Nó hoảng hốt nhận thấy mình lỡ lời, vội vàng che miệng lại.

Minh Lan chỉ vào Tiểu Đào lắc đầu thở dài, Đan Quất cũng bật cười, lập tức nghiêm mặt nói: “Đều lớn cả rồi, còn nói vớ nói vẩn cái gì thế, nếu đổi lại là chủ nhân khác ở đây, nhất định là lột da của em đấy!”

Tiểu Đào xấu hổ cúi đầu, nói: “Lần sau em không dám nữa.” Lại lách người đi về sửa soạn.

Lúc này, có tiếng mành trúc vọng lại, Lục Chi cười đi vào, lại còn khách khí nghiêng người đỡ mành trúc, lộ ra khuôn mặt mập mạp của một hầu già bước vào.

“Chào cô Sáu.” Hầu già này một mặc áo bối tử đối khâm đỏ tươi thêu hoa chìm, bên trong mặc áo dài lụa hoa màu xanh thẫm, trong ngực còn ôm hộp gấm dài, nhún người hành lễ với Minh Lan. Bà này là thị tỳ của Vương thị,trước khi vợ Lưu Côn tới thì được Vương thị vô cùng tín nhiệm, nay lại lui về một phương, chính là do trong lúc đấu đá với dì Lâm không đủ trợ lực.

Minh Lan cười nói: “Tiền ma ma khách khí quá. Lục Chi, mau dọn chỗ bày trà.” Mặt khác, liếc mắt với Đan Quất, Đan Quất hiểu ý, lập tức đi vào buồng trong.

Tiền ma ma mỉm cười ngồi xuống, nghiêng người về phía Minh Lan, nói: “Hôm nay tôi dẫn mấy thợ may thêu đến, để đo người bọn hầu gái trong viện cô chủ, chuẩn bị may quần áo hè thu.”

“Mấy việc nhỏ này sao lại phải phiền ma ma đích thân đến.” Minh Lan chỉ vào bánh hoa hồng nhân hạt thông trước mặt, bảo Lục Chi đưa đến trước mặt Tiền ma ma, “Món này là Phòng ma ma dạy ta làm, nguyên liệu phức tạp, công đoạn cũng nhiều, ta thấy vừa ngọt lại vừa mềm, lão phu nhân cũng rất thích, ma ma nếm thử xem.”

Tiền ma ma cầm một miếng nhỏ lên, cho vào miệng, chỉ cảm thấy vị ngọt thanh thuần, mềm dẻo. Lục Chi lại ân cần đưa một chén trà xanh Vân Lam mới pha lên, Tiền ma ma nhấp một ngụm, càng cảm thấy hương vị ngập tràn trong miệng, khen không ngớt lời.

“Nếu ma ma thích thì đem một ít điểm tâm với trà này về, rảnh rỗi giết thời gian thôi.” Minh Lan dịu dàng nói.

Trong lòng Tiền ma ma thấy thích, lúc nói cũng không quá kiên quyết: “Cái này sao được, đã ăn lại còn gói mang về.”

Miệng lưỡi Lục Chi là dẻo nhất, vội vã khẽ lay tay Tiền ma ma, nũng nịu nói: “Ma ma, đừng khách khí với cô chủ nhà chúng cháu mà, nếu ma ma thấy ngại, thì về sau lén làm thêm hai bộ quần áo cho chị em bọn cháu là được mà.”

Minh Lan mỉm cười nói: “Nhìn con bé kia kìa, có khác gì quỷ tham lam đâu chứ, ma ma đừng để ý đến nó.”

Lúc này Đan Quất từ buồng trong đi ra, trong tay còn cầm cái bọc nhỏ, đưa đến tay Tiền ma ma, Minh Lan quay về phía bà dịu dàng nói: “Nghe nói mấy ngày trước ma ma cảm phong hàn, người ta nói rét tháng ba là ghê nhất, ma ma cũng có tuổi rồi, thường ngày vất vả, càng phải cẩn thận chăm sóc sức khỏe, đây là ít vải nhung nâu bông lau còn thừa lại lần trước làm áo khoác ngắn cho lão phu nhân, ghép lại cũng được một cái áo trấn thủ (dạng gile tay cộc đó), ma ma nếu không chê thì cầm lấy mặc ở bên trong đi, ấm mà thoáng.”

Tiền ma ma vội nhận lấy, không ngừng nói cảm ơn, rồi thở dài: “Ai cũng bảo cô Sáu là người hiền hậu nhất, nha hoàn khắp viện đều nuôi cho vừa béo lại vừa trắng, ai da….. Vẫn là Cửu Nhi nhà Lưu ma ma có phúc, không giống con bé kia nhà tôi, không có phúc vào được nơi này.”

Minh Lan cũng không tiếp lời, chỉ cười nói vài câu nhã nhặn. Mọi người trò chuyện một lúc, Tiền ma ma đưa hộp gấm kia cho Lục Chi, nói: “Trong này có mấy nhánh hoa lụa [‘], phu nhân bảo đem tới cho cô chủ.” Minh Lan vội hỏi: “Chị Tư với chị Năm cũng có?” Tiền ma ma nói: “Đã có rồi.” Minh Lan thoải mái nói: “Vậy thì tốt.”

( cung hoa nhi là ngày xưa lúc đón tân nương, cha mẹ vợ thường cài bông hoa làm bằng giấy bạ choặc là lụa mỏng lên mũ chú rể, cái bông đấy gọi là cung hoa nhi.)

Lúc này mới mở hộp gấm, chỉ thấy bên trong có màu phấn hồng, màu xanh lá, màu xanh lam như bầu trời sau cơn mưa, hoa hồng cùng hải đường đỏ có năm nhánh hoa lụa, lụa mỏng làm cánh, tơ nhung làm nhị, màu sắc tươi tắn, hình dáng tinh xảo.

Tiền ma ma tới gần, nói nhỏ: “Cái này là tôi giữ lại từ trước cho cô chủ, không phải là đồ thừa còn sót lại đâu.”

Minh Lan khen: “Hoa lụa này đẹp quá, cảm ơn ma ma, cái này từ đâu mà có?”

Tiền ma ma buông chén trà, cười rồi giải thích: “Mấy ngày trước yết bảng, cậu chủ nhà quận chúa Bình Ninh nằm trong mấy người đứng đầu nhị giáp, hôm qua phủ Tề quốc công mở mấy bàn tiệc, phu nhân nhận lời mời đến dự, nên có mấy cái này, phân cho các cô trong nhà.”

Vẻ mặt Minh Lan không thay đổi, cũng cười nói: “Chuyện này rất đáng chúc mừng, phu nhân vốn thân với quận chúa, nhất định là cũng vui mừng. Chả trách sáng nay lúc ta đi thỉnh an, mặt phu nhân còn ửng hồng, không biết hôm qua uống mấy chén?”

“Đúng vậy.” Tiền ma ma vỗ tay cười nói: “Hôm đó tôi cũng đi theo, tận mắt nhìn thấy, quận chúa nương nương kia đối với phu nhân nhà ta thân thiết nồng nhiệt, giống như chị em bình thường, còn ở trong phòng trò chuyện một lúc lâu.”

Ánh mắt Minh Lan khẽ đưa, nói tiếp lời thân thiết: “Đêm qua ta nghe nói tối muộn chị Tư mới từ phòng phu nhân trở về, sợ là phu nhân say lắm, chắc là chị Tư một mình chăm sóc đi? Aiz nha, ta lại không biết gì, thật là bất hiếu.” Vẻ âu lo ngập tràn khuôn mặt.

Tiền ma ma vội xua tay: “Không có gì đáng ngại, phu nhân uống canh giải rượu xong thì đỡ rồi, nhưng mà phu nhân rất vui, nên gọi cô Tư đến trò chuyện.” Minh Lan tựa như trút được gánh nặng, mỉm cười: “Vậy thì ta yên tâm rồi.”

Trước khi Tiền ma ma rời đi, có đi đến bên tai Minh Lan thủ thỉ: “Hôm qua trên tiệc rượu, phu nhân còn cùng Vĩnh Xương hầu phu nhân trò chuyện nửa ngày, tôi loáng thoáng nghe thấy, hình như có đề cập tới cô chủ trong phủ.”

Minh Lan thầm giật mình.

Tiễn Tiền ma ma đi rồi, qua một lúc lâu, Lục Chi mới bĩu môi đi vào, oán trách: “Yến Thảo kia đúng là vô dụng, ngay cả mấy con ranh con kia cũng không quản được, mặc cho tụi nó tính kế ngược… Hiện giờ Tiền ma ma cũng không được phu nhân trọng dụng, cô chủ việc gì phải như vậy?”

Minh Lan lẳng lặng nhìn nó một chút. Lục Chi lập tức ngậm miệng, cúi đầu đứng đó, Đan Quất đi đến véo mũi nó một trận: “Không được ăn nói linh tinh, cô chủ đều có đạo lý của mình, em bây giờ cứ ngoan ngoãn làm việc là được.”

“Cây cỏ hay khúc gỗ cũng đều có chỗ dùng.” Minh Lan chậm rãi nói: “Người không được để mắt tới cũng có chỗ hữu dụng.” Nói xong nhìn về phía Lục Chi, nói: “Tính Yến Thảo mềm mỏng,nhưng dù sao nó cũng vào phủ sớm hơn em, là người làm việc chín chắn, em đừng có khinh nó.”

Lục Chi hoảng hốt đáp lời, che gót chân nắm ngón tay, không cả dám thở mạnh, Minh Lan lại từ tốn nói: “Phàm là người đối đãi thật lòng với ta, thì cuối cùng ta cũng sẽ ghi nhớ điểm tốt của họ, Yến Thảo… Chung quy lớn tuổi hơn so với em, em cũng nên bớt mồm miệng kiềm chế tính tình mới đúng.”

Lục Chi thầm nghiền ngẫm câu chữ ở trong lòng nửa khắc, hình như ngộ ra điều gì, đôi mắt sáng lên, ngẩng đầu nói: “Cô chủ, Lục Chi đã hiểu.”

Đợi sau khi mấy cô bé lui ra ngoài, Minh Lan trầm tư một lát, lấy giấy viết thư đặt ở trên bàn, trải cho phẳng, thoáng suy tư rồi bắt đầu đặt bút viết.

Đêm đó, Thịnh Hoành ở chỗ dì Hương dùng cơm, vì mấy ngày liền xã giao nhiều nên cảm thấy mệt mỏi, vốn tính toán ngủ lại đây, ai ngờ lại bị Vương thị dứt khoát gọi về. Tới nhà chính rồi, thấy bà vợ cả ngồi ngay ngắn ở mép giường lò, mặt mũi đỏ ửng, chân mày còn có mấy phần vui mừng, Thịnh Hoành quyết định bàn với nàng ta về vấn đề “mưa móc cùng chén trà”, không thể tối nào cũng ngủ với nàng ta, cũng phải quan tâm tới cảm xúc của quần chúng nhân nhân chứ. Ai ngờ ông còn chưa mở miệng, Vương thị đã chạy vội ra đóng cửa phòng, kể lại như vũ bão, dọa cho ông sợ ngây người.

“Nàng nói cái gì? Gả con cho Tề Hành? Quận chúa thật sự nói như vậy?” Thịnh Hoành ngây người một lúc lâu, mới giật mình nói, “Vậy…… nhà mẹ đẻ nàng thì thế nào? Như Nhi không phải muốn kết thân với nhà anh vợ sao? Chỉ thiếu hạ lễ thôi.”

Vương thị do dự, nhưng nhớ tới vẻ mặt chị dâu lúc nhìn thấy Như Lan tương đối không hài lòng, nói thẳng: “Đây không phải là còn chưa đưa lễ sao? Sẽ làm chậm trễ con gái chúng ta tìm tấm chồng tốt đó.”

“Tề Hành tốt lắm sao?” Là đàn ông, Thịnh Hoành nghĩ đến đầu tiên chính là nhan sắc của Lục Du Du trong Tề phủ kia.

(Lục Du chắc các bạn đọc ngôn tình đều biết, nhà thơ nổi tiếng của Trung Quốc, rất đẹp trai và thơ hay nhưng nổi tiếng nhất là ông này bạc nhược, nghe lời mẹ bỏ vợ là nàng Đường Uyển tài năng xinh đẹp, có gì xin mời GG caca nhoa.)

Vương thị hạ giọng, sốt ruột nói: “Thiếp cẩn thận tính toán, là cửa hôn nhân tốt đó. Bất luận cái tước vị kia có phần của Hành Nhi hay không, bây giờ cậu ta còn có công danh, tương lai cũng có tiền đồ, lại có công phủ dựa vào, cho dù thế nào cũng tốt! Còn có, Tương Dương hầu không con, tước vị kia của ông ta là phải truyền cho con cháu, nhưng trừ bỏ sản nghiệp tổ tiên ở bên ngoài thì sản nghiệp mấy chục năm nay của Tương Dương hầu này cũng nhiều lắm, đều đã lần lượt cấp cho quận chúa, à, còn có Tề đại nhân, cái chuyện buôn muối kia béo bở đến mức nào chứ, lão gia chắc còn rõ hơn thiếp, ông ấy làm đô kiểm sử đã nhiều năm, bạc kia còn không chất thành núi sao? Tương lai những cái này còn không phải đều là của Hành Nhi sao! Cuộc sống như thế còn có thể kém à?”

Thịnh Hoành bị ánh hoàng kim từ đôi mắt Vương thị bức cho chói mắt choáng váng, cứ như có vô số bạc tuôn từ trong mắt Vương thị ra, Vương thị trong đầu rất rõ ràng, nói rành mạch: “Năm trước Tề phủ có chuyện dọa người như vậy, thể diện của Hành NHi có vẻ không ổn lắm, không tiện đề nghị kết thông gia ngay lập tức, quận chúa vừa lén nói với thiếp.”

Vương thị lại hạ thấp giọng xuống, thần bí nói: “Quận chúa nói, thân thể của Hoàng Thượng…… chỉ hai tháng, đến lúc đó những người như chúng ta với họ đều phải thủ tang một năm, qua một hai năm, ai còn nhớ rõ cái chuyện bẩn thỉu be bét của tiên đế chứ! Dù sao thì Như Lan còn một năm nữa mới cập kê, chúng ta cứ từ từ xem xét đã.”

Thịnh Hoành từ từ tỉnh táo lại, cẩn thận suy nghĩ một hồi, nói: “Lúc này ân khoa yết bảng, Thánh Thượng lại chậm trễ chưa thi đình, nói là chờ sau khi Bát vương gia vào kinh sẽ đi luận danh, rõ ràng là đẩy những người xuất sắc trong bảng này ra, để lại cho tân Hoàng Thượng dùng,…. Hành Nhi thật sự là có chút tiền đồ, hôn sự này cũng không hẳn là không thể?… Chỉ là, chỗ anh vợ thì làm sao bây giờ?”

Vương thị lưỡng lự nói: “ Nếu Hoàng Thượng …. anh cả cũng làm quan, cũng phải giữ đạo hiếu, để xem lại xem.”

Thịnh Hoành ngẫm nghĩ, gật đầu.

Vương thị thấy chồng cho phép tự mình quyết định, càng đắc ý, lại quăng ngay một quả bom nữa xuống: “Hôm qua uống rượu, thiếp còn gặp phu nhân Vĩnh Xương hầu.”

Thịnh Hoành ừ một tiếng, ngáp một cái tựa vào đầu giường, cởi áo ngoài cho Vương thị cất, Vương thị một bên thì sắp xếp quần áo, một bên cười nói: “Lương phu nhân tỏ ý với thiếp, nàng nhìn trúng Minh Lan nhà chúng ta!”

“Cái gì?! Chuyện khi nào?” Thịnh Hoành hết cả buồn ngủ, giật nảy người, đầu lại hỗn loạn, mới quát khẽ, “Lão phu nhân mới đi được hai tháng nàng đã dám tính kế lên đầu Minh Lan? Không phải bà đã chọn nhà họ Hạ sao!”

“Nhìn chàng hoảng sợ kìa, chẳng lẽ thiếp còn có thể hãm hại bé Minh sao? Cứ nghe thiếp nói đã.” Vương thị dùng sức đè chồng xuống, vui sướng tràn ngập khuôn mặt, nói: “Ngày Thực Nhi làm đầy tháng ấy, yến tiệc ở quý phủ nhà thông gia, Lương phu nhân liếc mắt một cái đã vừa ý Minh Lan, cũng không ngại Minh Lan là con vợ lẽ, khen nhân phẩm và tướng mạo của con gái tốt. Vĩnh Xương hầu Lương gia, đó là nhà nào chứ, cậu nhà đó tuy là có hơi nhiều tuổi, nhưng cũng là con dòng chính, hiện tại đang nhắm tới chuyện bổ sung vào vị trí phó chỉ huy sứ đang khuyết ở ngũ thành binh mã ti, đã có chức thất phẩm doanh vệ ở trong Cấm vệ quân rồi. Thế nào? Cửa hôn sự này không để bé Minh thiệt thòi chứ, so với họ Hạ tốt hơn nhiều!”

Thịnh Hoành rất muốn giữ vững quyết định của lão phu nhân, nhưng nghĩ tới căn cơ cùng thế lực của nhà họ Lương thì lại do dự.

Vương thị nhìn nét mặt dao động của chồng mình, lại thêm một ít củi cho lửa cháy bùng, nói: “Chàng cứ ngẫm xem, tướng mạo con bé Minh đẹp như thế, phối với họ Hạ chẳng phải là thiệt thòi sao? Nếu có thể kết thân cùng Tề gia Lương gia, tương lai Bách Nhi cũng có chỗ mà nhờ vả.” Thật ra quan trọng hơn chính là, Minh Lan không có anh em ruột thịt, ngoại trừ con mình, còn có thể dựa vào nhà mẹ đẻ nào chứ.

Thịnh Hoành bị thuyết phục, khẽ cắn răng, hỏi: “Cậu nhà kia nhân phẩm thế nào? Nếu lão phu nhân không muốn, nói cái gì cũng vô ích.”

Vương thị biết việc đã thành một nửa, nên ngữ khí chậm lại, ra vẻ tủi thân nói: “Xem lão gia nói kìa, cứ như là thiếp bán con cầu vinh không bằng. Bé Minh mấy năm nay ở trước mặt thiếp cũng coi như ngoan ngoãn hiếu thuận, anh em yêu thương, chị em hòa thuận, lại thương Toàn Nhi, thiếp tất nhiên là phải suy nghĩ cho con bé rồi. Cậu kia tên là Lương Hàm, nhân phẩm ra sao thì lão gia tự mình đi hỏi thăm đi, miễn cho sau này để người ta nói thiếp không ra gì.”

Nói xong thì chu miệng, vẻ mặt không vui, chẳng nói câu nào. Thịnh Hoành vội dỗ ngọt, lại ôm vào lòng thủ thỉ mấy câu bên tai, nói đến khi Vương thị vui vẻ trở lại.

“Như vậy đi.” Vương thị trình bày toàn vộ tính toán của mình ra, “Lão gia cứ từ từ hỏi thăm, cũng nghĩ lý do từ chối cho tốt, đợi lão phu nhân trở về thì từ từ khuyên nhủ. Tính tình lão phu nhân ngài cũng biết đấy, nếu nhân phẩm của Lương Hàm kia có thể qua ải, chắc hẳn lão phu nhân cũng sẽ không cắn chặt họ Hạ kia không buông.”

Thịnh Hoành mặc dù động tâm với việc hôn nhân nhà họ Lương, nhưng nghĩ tới phải thuyết phục lão phu nhân thì không khỏi cảm thấy đau đầu, những năm gần đây gần như mọi chuyện ông đều nghe theo lão phu nhân, chưa từng trái ý, lúc này lại….. Ông nhịn không được nói: “Chúng ta tới kinh thành lâu như vậy rồi, lại không có ai nhìn trúng Mặc Lan sao?”

Nếu người nhà họ Lương vừa ý chính là Mặc Lan, thế chẳng phải là vẹn cả đôi đường, ông cũng không phải đau đầu.

Vương thị đang xấu hổ cởi đai lưng của Thịnh Hoành, nghe thấy thế, lập tức thay đổi sắc mặt, nhịn không được hừ vài tiếng: “Lão gia! Lời này ngài không thích nghe, con bé Mặc cái tốt không học, lại cứ học cái dáng vẻ của vị kia, cha con nhà người ta có lẽ thích, nhưng các phu nhân lại không thiết nhất là cái loại bộ dạng như vậy.”

Lần này Thịnh Hoành thật sự không phản bác, chỉ có thể thở dài. Vương thị nghiêng nghiêng nhìn thấy sườn mặt của Thịnh Hoành, cười khẩy trong lòng, lại thiên vị thiếp thất, năm rộng tháng dài, yêu thương cũng sẽ nhạt phai, chỉ có danh phận cùng con nối dõi mới là bền vững. Cho đến bây giờ, nàng ta mới ngộ ra đạo lý này.

Cũng không biết vì sao, vui sướng qua đi, trong lòng lại là một khoảng tịch mịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui