Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

“Chuyện này,… vì sao lại nói thế?” Im lặng ba giây đồng hồ, Minh Lan mới phục hồi tinh thần lại.

Như Lan hậm hực vứt khăn lên giường, cắn môi nói: “Nói là Cố… tỏ ý muốn
kết hôn với anh rể cả.” Minh Lan bị câu cú của Như Lan chọc cười: “Anh
ta nói chuyện muốn kết hôn với anh rể, cháu Trang còn nhỏ, thế thì để
anh rể gả cho anh ta là được rồi, ha ha ha…a!” Tiếng cười im bặt, Minh
Lan bị đập một cái đau, khoát tay nói: “Được rồi, em không nói đùa nữa,
chị Năm nói đi.” Ai biết Như Lan không nói tiếp, vành mắt chị ta đỏ lên
rưng rưng muốn khóc nói: “Em cũng biết, chị với anh Kính…. bây giờ chị
phải làm thế nào bây giờ?! Chị cả vừa nói chuyện này ra, chị liền nói
không muốn, mẹ mắng chị một trận, chị khóc chạy đi.” Minh Lan cực kỳ
tiếc hận, chuyện đại sự cả đời mình, sao có thể hành động theo cảm tính, tốt xấu gì cũng phải nghe rõ đầu đuôi câu chuyện mới khóc cũng không
muộn. Nhưng nhìn Như Lan đang ấm ức nàng lại khuyên nhủ: “Chị Năm cũng
đừng quá buồn, chị cả với phu nhân lẽ nào lại hại chị? Anh …” ho khan
một cái, “Cậu Văn cho dù tốt cũng không thể bằng Cố Đình Diệp, chưa biết chừng đây là mối hôn nhân tốt đấy.”

Như Lan càng tức giận, hết giậm chân rồi đập giường mấy cái. Hỉ Thước
bưng lên chậu đồng đựng nước nóng hổi, vừa nhìn thấy cảnh này sáng suốt
giữ im lặng. Minh Lan vén tay áo lên, tự tay vắt khăn đem đến cho Như
Lan: “Chị Năm, việc đã đến nước này, chị gọi em đến có ích gì? Em cũng
không có cách nào.”

“Ai bảo em nghĩ biện pháp?” Như Lan nhận khăn ấm, đặt lên mắt xoa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Minh Lan nói, “Em nhanh đi Thọ An đường, nghe một
chút xem mọi người nói gì? Liên quan đến Cố…” Như Lan đỏ mặt, không chịu nói hết.

Minh Lan trợn mắt, liên tục xua tay: “Không được, việc kết hôn của chị
gái em đi làm gì? Chị muốn biết gì trực tiếp hỏi là được rồi!”

Như Lan cắn môi trắng bệch, trừng mắt nhìn thẳng Minh Lan. Hỉ Thước nhìn không nổi nữa, đi tới bên cạnh Minh Lan nhẹ nhàng khuyên: “Cô đi giúp
cô chủ em một chuyến, vừa rồi cô chủ em giận lên, cãi cô Cả vài câu làm
phu nhân với cô Cả tức giận quá,lại đến nữa thì xấu hổ quá, huống chi cô chủ em bây giờ đang vô cùng lo lắng, không thể chờ được! Cô Sáu à, mấy
năm gần đây không phải cô chủ xem cô là bạn tri âm tốt nhất à!”

Minh Lan rất muốn hô to ‘nào có’?! Gương mặt Như Lan dữ tợn muốn xông
đến, ngón tay khớp trắng bệch bấm chặt vào cánh tay nàng. Minh Lan bị
làm phiền không có cách nào, huống hồ bản thân cũng có chút tò mò, liền
đáp mình đi.

Cũng may viện của mấy cô gái cách Thọ An đường không xa, Minh Lan ba
chân bốn cẳng chạy đi. Tiểu Đào còn phải kéo nàng lại một cái. Lúc đi
đến Thọ An đường chỉ thấy Thúy Bình với Thúy Mai đứng ở cửa, Minh Lan
thoáng chậm lại, chỉnh lại quần áo, chậm rãi bước vào thấy chính đường

không một bóng người. Minh Lan vòng qua bức bình phong, đi thẳng vào
trong thấy lão phu nhân, Vương thị với Hoa Lan ba người già nhỡ trẻ, ở
trên giường nói chuyện. Mấy người vừa thấy Minh Lan đến liền lập tức
dừng nói nhìn nàng. Minh Lan hành lễ xong nhắm mắt đối mặt với ánh mắt
mọi người, ha ha cười khúc khích vài tiếng: “Con không biết gì ạ, là chị Năm bảo con đến nghe chuyện, con biết con không nên tới, nếu không… con quay về thôi.”

Nhìn nàng giữ chặt góc áo, nói năng lộn xộn, vẻ mặt lúng túng, Hoa Lan
bật cười, quay đầu nhìn lão phu nhân dò ý. Lão phu nhân nhìn Minh Lan
một chút, Vương thị lại mở miệng trước: “Cũng tốt, cái Sáu cũng nghe đi, Như nhi trước giờ vẫn thân với con, cũng hay nghe lời khuyên của con,
lão phu nhân người nói xem?”

Lão phu nhân đương nhiên không để ý nhưng vẫn giả vờ giả vịt suy nghĩ
rồi mới gật gù, Minh Lan cẩn thận từng ly từng tí bưng ghế con ngồi bên
cạnh, im lặng vểnh tai lên, làm người dự thính đúng tiêu chuẩn.

Hoa Lan quay đầu lại cười: “Vừa rồi cháu gái nói đến chỗ nào nhỉ? Đúng
rồi, bọn họ nói chuyện tới một canh giờ, nói ra cậu hai Cố cùng cha của
cháu Thực cũng coi như nửa bạn thân. Cậu hai Cố nói, dệt hoa trên gấm
dễ, đưa than ngày tuyết khó, lúc trước lúc cậu ta chán nản bỏ nhà ra đi, cháu rể của bà cũng chưa từng nhìn cậu ta với con mắt khác. Cậu ta nhìn không vừa mắt những nhà muốn đến kết thân nhưng tin con người của Văn
Thiệu. Bây giờ cậu ta muốn nhờ tìm việc hôn nhân, cháu chỉ có một cô em
chồng đã định hôn, Văn Thiệu liền nghĩ đến nhà chúng ta. Đêm qua chàng
nói với cậu hai Cố về em gái, cậu ta cũng đồng ý.” Vương thị biểu hiện
kỳ lạ, vừa mừng như điên lại vừa lo lắng, giống như bị một khối thịt heo từ trên trời rơi xuống đập trúng trán, rất muốn ăn tảng mỡ dày này
nhưng lại sợ thịt heo này đè lên lò xo của bẫy chuột. Lão phu nhân nhận
ra Vương thị chần chừ, cân nhắc một chút chọn từ ngữ rồi hỏi: “Việc hôn
nhân này là chúng ta trèo cao, nhưng mà nhắc đến danh tiếng của tướng
quân Cố, không nói những cái khác, ta từ trước đã nghe cậu ta bên ngoài
có tình nhân, còn có cả con trai con gái, rất được yêu chiều. Em gái
cháu gả sang đấy chẳng phải là chịu khổ sao? Còn có, việc kết thân từ
xưa đều là cha mẹ nói, cậu ta sao lại tự mình đi nói? Thế nào cũng phải
để thái phu nhân của phủ Ninh Viễn hầu ra mặt chứ.” Lão phu nhân gần đây ngày nào cũng đau đầu chuyện kết hôn của Minh Lan, giờ nghĩ đến việc
cưới hỏi là vô cùng thông thạo. Vương thị nghe xong liên tục gật đầu, bà ta cũng đang nghĩ đến chuyện này. Lão phu nhân vẻ mặt phức tạp, nhìn
Vương thị không thể che giấu hưng phấn, thực ra còn nhiều tin đồn khác,
bà không tiện nói ra. Hoa Lan nhìn lão phu nhân, do dự một lúc đưa tay
giữ chặt trên lò sưởi tay, nghiêng lưng nói khẽ: “Chuyện này kể từ đầu
rất dài, hôm qua cháu nghe cháu rể bà nói mới biết, hóa ra thái phu nhân phủ Ninh Viễn hầu không phải mẹ ruột của cậu hai Cố!” Mọi người đều
ngạc nhiên, lão phu nhân hỏi vội: “Tướng quân Cố là con vợ lẽ?” Vấn đề
này rất quan trọng, trực tiếp quyết định giá trị của cậu hai Cố, tuy
rằng bên trong giống nhau nhưng phiên bản có bao bì đóng gói đẹp với
đóng gói sơ sài vẫn khác nhau.

“Cũng không phải, cậu ta thật sự là con vợ cả.” Hoa Lan vội vã thêm lời

“Nói đến cháu cũng không tin, phủ Ninh Viễn hầu giấu cũng kín quá. Lão
hầu gia quá cố cưới tổng cộng ba vị phu nhân, người thứ nhất là con gái
nhà Đông Xương hầu họ Tần, sau khi cưới lão hầu gia mang cả nhà đi trấn
giữ ở Xuyên Điền. Không được mấy năm sau Tần phu nhân mất, Lão hầu gia
tái giá lấy cô nhà họ Bạch, sinh ra cậu hai Cố, vị phu nhân này không
lâu sau cũng qua đời. Sau đấy lão hầu gia lại tái giá, lần này là em gái ruột của Tần phu nhân, chính là thái phu nhân bây giờ. Lại thêm một vài năm, lão hầu gia phụng chỉ trở về kinh thành, thời gian trôi qua cũng
không ai nhắc đến chuyện này, lại đều là họ Tần, bên ngoài còn tưởng là
lão hầu gia chỉ có một vị phu nhân họ Tần. Đông Xương hầu phủ cũng không nói ra, chỉ có mấy nhà thân thiết mới biết chuyện. Mãi đến gần đây, vì
có không ít người muốn kết thân với cậu hai Cố bèn hỏi thăm kỹ càng,
chuyện này mới dần dần được tiết lộ.”

Minh Lan há mồm, nàng hơi nghi ngờ một chút, Cố Đình Diệp nói như vậy là có ý gì?

Hoa Lan một phen uổng phí nước bọt rồi, Vương thị chỉ muốn biết Cố Đình
Diệp có phải là người đáng tin cậy không, Hoa Lan lại nói đến một đống
chuyện xưa linh tinh. Lão phu nhân nghe được chuyện bên trong, từ trên
giường ngồi thẳng lên hứng thú hỏi: “Nói như vậy tin tức Cố tướng quân
với phủ Ninh Viễn hầu không thân thiết là thật? Có điều không phải vì
cha con thù ghét nhau mà là Cố tướng quân với mẹ kế không hòa thuận?”

Hoa Lan sáng mắt lên, cảm thấy bà nội mình đúng là hiểu biết. Chị
nghiêng người về lão phu nhân cười nói “Không sai, bà nội nghĩ mà xem,
nếu là mẹ hiền con hiếu, cậu hai Cố tại sao lại phải rời nhà đến mấy năm không về, vì sao sau khi có phủ Tướng quân rồi chỉ về phủ Ninh Viễn hầu có một lần? Nhà nào cũng là cha đánh phạt con trai, mẹ ở một bên khuyên bảo. Nhìn cậu Năm nhà Hàn quốc công xem, chân chính đủ hết ngũ độc, bao con hát đánh bài, so với cậu hai Cố năm xưa còn quá đáng hơn. Có phu
nhân quốc công che chở giấu diếm không phải vẫn đang khỏe mạnh sao?!
Hiện tại cháu mới biết, cuối cùng vẫn không phải mẹ ruột! Sai lầm một
chút cũng hét to lên, lại thổi gió bên gối, lão Hầu gia còn không trị
nghiêm.”

Đầu óc Vương thị thẳng tắp, quan tâm nhất vẫn là chuyện nhân tình, há
mồm nói: “Cái kia, nếu tin đồn đều là giả, vậy tình nhân bên ngoài, con
trai con gái thế nào?”

Hoa Lan vẻ mặt cứng ngắc, ngượng ngùng nói: “Cậu ta bên ngoài đúng là có người, có con trai con gái, cậu ta đều nói hết với Văn Thiệu, có điều…” Hoa Lan thấy nét mặt tức giận của Vương thị, mau mau nói: “Cậu hai Cố
có nói, ả kia mưu tính nhiều, sớm đã bị cậu ta đưa về thôn trang, cũng
không đi gặp nữa. Bây giờ con cũng không tính là con lẽ, vào gia phả hay không cũng chưa biết.” Lão phu nhân vẫn như cũ cau mày, chậm rãi nói:
“Dù như thế thì vẫn có vướng mắc, cuối cùng vẫn là con trưởng dòng thứ.” Bà quay đầu nói với Vương thị: “Việc hôn nhân này con phải nghĩ kỹ,
dòng dõi phủ Ninh Viễn hầu vốn cao, bây giờ thanh thế Cố tướng quân như
vậy đúng là vô cùng phú quý hiển hách. Nhưng mà con bé Như là ở trên
người con rơi xuống, sống cũng không chỉ để bên ngoài nhìn, ở trong chăn mới biết chăn có rận, nếu việc không ổn nhà cũng ta lại bị cái danh
‘không cần con gái, ham muốn phú quý’. Tuyển con rể vẫn nên nhìn nhân

phẩm.” Minh Lan cúi đầu không nói gì, đời trước nàng có nghe một câu: ‘
Không có gì gọi là chung thủy cả, chẳng qua là chưa đủ để bị hấp dẫn mà
thôi ’. Lão phu nhân nói câu này là ủng hộ người trung thực, nàng cũng
không cho rằng Hạ Hoằng Văn tốt đến mức trên trời dưới đất không thấy,
có điều làm thầy thuốc suốt ngày cắm đầu vào vị thuốc với sách y dược
vẫn tốt hơn là quan lớn cao quý động một tí là lại tiệc tùng linh đình.

Vương thị ra sức vặn vẹo xoắn xuýt cái khăn lộ vẻ do dự. Hoa Lan thấy
lão phu nhân giống như không muốn, Vương thị có chút dao động, trong
lòng nóng nảy, giận dỗi nói: “Ôi mọi người không tin người bên ngoài,
chả nhẽ cháu rể còn không tin? Mẹ chồng cháu vừa nghe đến chuyện này đấm ngực giậm chân hối hận một trận, chẳng qua là cô em chồng cháu không có cách nào thay đổi việc hôn nhân. Bà ta còn bảo Văn Thiệu giới thiệu em
họ Tú Mai cho cậu hai Cố, bố chồng cháu biết còn chửi cho một trận, ha
ha ha, cũng mệt cho bà ta phải nghĩ ngợi. Đừng nói là dượng Chương đã
mất rồi, dượng dù có khỏe mạnh cũng chỉ là quan nhỏ Ngũ phẩm. Văn Thiệu
tự mình suy nghĩ một lúc, nói là cậu hai Cố cũng coi như lãng tử quay
đầu, vẫn có thể kết thân được. Không tin mẹ đi nhìn thử, người ta thật
sự là thành tâm. Nếu như cậu ta tốt đẹp yên lành làm gì đến lượt nhà
chúng ta? Bao nhiêu nhà quyền quý tiếc danh tiếng không muốn mạo hiểm,
những nhà muốn kết thân đều là tiểu nhân muốn dựa thế. Cậu hai Cố không
muốn thái phu nhân nhà họ Cố quyết định chuyện hôn nhân của mình mới đi
đến chỗ con rể mẹ.”

Hoa Lan có giọng nói vô cùng tốt, giọng điệu du dương trầm bổng, câu nào câu nấy có tình có lý, giữa lúc chị ta đang nói đến văng nước bọt tung
tóe, nhìn một bên lại thấy Minh Lan ngồi vẻ mặt không hiểu rõ, liền
thuận miệng hỏi sao vậy.

Minh Lan liếc nhìn sắc mặt lão phu nhân, nhỏ giọng nói: “Không phải nói
là tái giá sao, tại sao Cố… Tướng quân vẫn được coi trọng vậy? Làm vợ kế cũng không dễ dàng, còn phải hành lễ của lẽ trước mặt bài vị vợ quá
cố.” Nhìn Giả Trân tái giá với Vưu phu nhân, Giả Xá tái giá Hình phu
nhân thì biết, cuộc sống của họ trôi qua cũng không tốt lắm, ngay cả mấy người hầu có thể diện chút cũng không để mấy bà vào mắt.

Hoa Lan đang vất vả thuyết phục Vương thị, thấy Minh Lan đến quấy rối
tức giận liếc nàng nói: “Em là trẻ con không biết gì, người không vợ
cũng chia ra năm bảy loại, cái loại 70 80 tuổi rồi vợ chết lại có con
trai trưởng rồi đương nhiên là không cưới được ai tốt, như cậu hai Cố
trẻ tuổi oai hùng lại chưa có con trưởng. Em gái gả qua đó chỉ cần sinh
con trai thì không khác gì vợ cả, còn ai nói được cái gì?” Nói xong Hoa
Lan còn lấy tay chỉ chỉ trán Minh Lan. Minh Lan rụt cổ không nói thêm,
tốt xấu gì cũng coi như nàng đã giúp Như Lan đấu tranh. Hoa Lan lại
khuyên nhủ thêm một hồi, càng về sau Vương thị càng nghiêng về hướng
muốn kết thân, chỉ nói là muốn thương lượng với Thịnh Hoành. Nói xong
Hoa Lan liền cáo từ, Vương thị đứng dậy tiễn con gái, hai mẹ con sóng
vai nói chuyện. Minh Lan đứng ở cửa Thọ An đường, nhìn bóng Hoa Lan với
Vương thị đi khuất mới quay đầu nhìn về tháp lão phu nhân đang ngồi. Nói đi nói lại một hồi, lão phu nhân cảm thấy mệt mỏi tựa vào đầu giường
khép mắt nghỉ ngơi. Minh Lan rón rén qua định đắp chăn cho lão phu nhân, ai biết lão phu nhân đột nhiên mở mắt làm Minh Lan sợ nhảy lên.

“Cái Như bên đấy, con nên khuyên nhiều chút.” Lão phu nhân chậm rãi nói.


Minh Lan hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu vào bên người lão phu nhân “Hôn sự
này sẽ quyết định sao? Không phải là chờ đến lúc có kết quả kỳ thi mùa
xuân, lúc đấy sẽ có bao nhiêu thanh niên trẻ tuổi tuấn kiệt cho chị Như
chọn làm chồng.”

Lão phu nhân nhét lò sưởi tay vào tay Minh Lan, chính mình nắm tay nhỏ
của MInh Lan, khóe miệng nhếch lên tia châm chọc: “Gả con gái cho nhà
cao cửa rộng là mong muốn cả đời của chị ta, nếu không có chuyện của con bé Mặc thì còn nói được, giờ tự nhiên có một vị con rể dòng dõi tiền đồ còn tốt hơn, phu nhân con làm sao chịu buông tha.”

Minh Lan cẩn thân suy nghĩ thấy đúng, Vương thị với dì Lâm đấu với nhau
cả đời, phút cuối của cuối lại có đứa con vợ lẽ gả cho nhà chồng có tước vị dòng dõi cao hơn so với con gái mình, cơn giận này làm sao nuốt
trôi, nếu là không có cơ hội thì thôi đi, giờ Cố Đình Diệp tự mình đến
cửa cầu hôn, đoán là Vương thị bây giờ càng nghĩ càng đắc ý. Đáng thương cho anh Kính, anh thật là xui xẻo, chắc phải thất vọng rồi.

“Cũng không biết cha sẽ nói gì?” Minh Lan nhìn nóc nhà suy nghĩ xa xôi.

Lão phu nhân cười gằn giọng mũi, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Vậy càng không phải nói, đàn ông so với phụ nữ vốn là suy nghĩ không giống nhau, huống chi
cha con…” nghĩ đến không nên trước mặt cháu gái nói xấu cha ruột, lão
phu nhân im lặng. Thực ra lão phu nhân không nói Minh Lan cũng có thể
hiểu hết, đối với Thịnh Hoành, sai lầm của Cố Đình Diệp cũng không có gì là ghê gớm, chẳng qua là tuổi trẻ lông bông một thời gian, tuy rằng tu
thân tề gia không thành công, nhưng mà gia đình người ta xuất phát điểm
cao, nhảy qua hai cái trực tiếp đi trị quốc bình thiên hạ được rồi.

Trước lợi ích của gia tộc, phản đối của Như Lan sợ là không có sức mạnh
gì, huống chi chị ta cũng chả có lí do gì để phản đối mạnh mẽ. Ở trong
mắt của mọi người, chuyện cũ của Cố Đình Diệp đã qua, người chưa vợ đã
có một con trưởng dòng lẽ cũng là bình thường, nói đến vấn đề vợ lẽ thì
có phu nhân nhà quan to quý tộc nào mà không trải qua. Nghĩ đến chuyện
“người một lòng đến già” chắc chỉ có bà cháu nhà Minh Lan là số ít khác
người đi.

Lão phu nhân mệt mỏi ánh mắt giống như muốn ngủ, Minh Lan lót cho bà cái gối nhung cho bà nằm thoải mái chút, lúc bà sắp ngủ lại nghe bà nói mơ
hồ: “Khuê nữ của chúng nó, người khác nói cũng không để tâm… Chưa hiểu
sự đời… Thanh niên phóng đãng như vậy, mới tốt lên có mấy ngày, mọi
người lại coi như bảo bối… Ta nhìn không lọt mắt…”

Minh Lan đứng ở bên giường sững sờ một lúc, nàng cảm thấy mình nên thay
ân nhân cứu mạng biện hộ mấy câu, thực ra Cố Đình Diệp cũng không đến
mức hỏng bét, ít ra người ta thấy việc nghĩa cũng hăng hái rút đao tương trợ, tên bắn rất chính xác, đánh người rất có lực, gương mặt lúc để râu quai nón cũng ra vành ra vẻ.

Được rồi, đổi là nàng cũng chưa chắc tình nguyện. Loại quan lớn hiển quý thế này tính thách thức cũng quá lớn, trong phòng dù không có đến thập
nhị thoa (trích từ Hồng Lâu Mộng có Kim Lăng Thập Nhị thoa là mười hai
cô gái phủ Ninh và phủ Vinh) xinh đẹp thì cũng đủ bốn mùa hoa tươi, lại
nhớ đến Tương Dương hầu ông ngoại của Tề Hành, ông lão kia nếp nhăn ở
khóe mắt cũng có thể kẹp chết con ruồi, đã nuôi dưỡng một phòng vợ lẽ
hầu gái, vẫn còn nghe tin đồn vừa có người mới.

Ôi, cha mẹ có lòng cầu tiến, làm con rất có áp lực, từ xưa đến nay đều giống nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận