Thật Xin Lỗi, Cút Rồi

Chương 13: Thị trấn Kỳ Lân.
Có giấy thông hành, thủ vệ quả nhiên không còn ngăn cản Hề Hề nữa, rất sảng khoái để nàng vào thành. Sau khi vào thành, Hề Hề phát hiện thành nhỏ này quả nhiên không giống bình thường, những người đi lại trên đường đều là những kỳ nhân dị sĩ, còn có đủ loại động vật, có những con vật thông thường như trâu, dê, lợn, ngựa, cũng có những con vật tương đối hung dữ như hổ, báo, sư tử, trăn, nhưng trật tự lại tương đối tốt, người cùng động vật ở chung cũng tương đối hài hòa. Chỉ là, trước mặt nàng có một người trên cổ đeo đầy vòng, tay dắt một con báo đốm, cứ đi được tám bước lại lắc lắc ba cái rồi mới đi tiếp, trên cổ con báo kia cũng đeo một tấm bảng gỗ, khi đi qua Nhị Nha, nó còn bắn một ánh mắt vô cùng tình tứ với Nhị Nha, bị Nhị Nha đáp lại bằng ánh mắt khinh bỉ.
Ngoài ra còn có một người toàn thân quấn vải các màu như bánh chưng, chỉ hở ra đôi mắt, vải cũng không buộc lại, bay lung tung xung quanh như cầu vồng, vậy mà người kia đi trên đường lớn không chút trở ngại, thậm chí còn thân thiết bắt chuyện với những người bán hàng rong. Còn có một người đội một cái mũ hình bông hoa màu xanh lam giống như bị lộn ngược lại, bên trên cắm đầy hoa tươi, gần như che khuất gương mặt người này, vấn đề là trên người người này còn quấn một con rắn rất lớn…
Trên đường người đến người đi, lợn kêu trâu chạy, thỉnh thoảng còn có vài loài thú dũ đi tới đi lui, nhưng kỳ lạ chính là không có con nào gây rối, giống như bọn chúng ở chung hòa hợp như thế là một chuyện rất tự nhiên.
Hề Hề nhìn đến choáng váng, nhất thời đứng ngây người giữa đường, ngốc nghếch nhìn cảnh tượng kỳ dị xung quanh.
Một bé trai tám tuổi vui vẻ chạy tới chỉ vào Nhị Nha, hỏi Hề Hề: “Mộc tỷ tỷ, ta có thể chơi với nó được không?”
Hề Hề tỉnh táo lại, nhìn thằng bé đen sì thiếu mất hai cái răng cửa kia, gật đầu thật mạnh: “Có thể, Nhị Nha rất hiền lành. Nhưng ta không phải họ Mộc, ta họ Tiêu*.” Đứa bé trai kia nghe vậy đầu tiên nghi ngờ nhìn gương mặt đờ đẫn của Hề Hề một lát, sau đó cũng vứt béng nghi ngờ ra sau đầu, sờ tới sờ lui, cọ lên cọ xuống trên người Nhị Nha, một chút cũng không sợ, còn cố gắng leo lên người nó. Tuy Nhị Nha có chút mất kiên nhẫn với tên nhóc này, nhưng dù sao nó cũng là một cô nương báo rất lương thiện, nên nó nhẫn nhịn, không cử động, đứng im mặc kệ tên nhóc kia chơi đùa. Cuối cùng lại là chính Hề Hề không nhịn được nữa, dùng sức bế tên nhóc kia lên ngồi lên lưng Nhị Nha.
* Ý của thằng bé là gương mặt Hề Hề không có biểu cảm gì, lại đứng đờ người ra giữa đường nên thằng bé đoán chắc họ của Hề Hề phải là Mộc (khúc cây, khúc gỗ). Con cái nhà ai dạy hay dữ, nhìn mặt đặt tên =))
Lùng sục trong đám người một lát không nhìn thấy bóng dáng Độc Cô Ngạn, Hề Hề quay đầu hỏi Đại Mao: “Đại Mao, A Ngạn ở gần đây à?” Đại Mao vỗ vỗ cánh, biểu thị sự khẳng định. Hề Hề vươn cổ cả nửa ngày vẫn không tìm thấy bộ y phục trắng như tuyết kia.
“Tỷ tỷ, tỷ cũng tới tham gia đại hội chiêu thân à?” Thằng bé ngồi trên lưng Nhị Nha, hả hê một lúc lâu sau mới yên tĩnh lại, sau đó lại quay ra nghiên cứu Đại mao một lúc, sau đấy mới có hứng thú với Hề Hề, thằng bé nhìn mặt nàng chằm chằm, khuôn mặt nhỏ bé đen nhánh tràn đầy hiếu kỳ.
“Đại hội chiêu thân gì cơ?” Hề Hề làm một vẻ mặt kinh ngạc, chỉ là, trong mắt tên nhóc kia, nàng vẫn là vẻ đần độn, như khúc gỗ, thoạt nhìn không có chút thông minh. Vì vậy, thằng nhóc tỏ ra rất tự tin trước mặt nàng.
“Thiếu gia và tiểu thư nhà huyện thái gia hôm nay muốn quăng tú cầu tuyển thân, phải báo danh trước mới được đi, mọi người đều đi báo danh rồi, ca ca và tỷ tỷ của ta cũng sẽ đi.”
“Đại hội chiêu thân là cái gì?” Hề Hề chưa từng nghe nói đến loại chuyện thế này, nhất thời rất hứng thú.
“Tỷ không biết cái này sao? Đây là truyền thống của thị trấn Kỳ Lân chúng ta! Trong nhà ai có đại ca ca hoặc đại tỷ tỷ tới tuổi thành thân, nếu chưa đính hôn có thể cùng nhau xin Huyện lệnh tổ chức đại hội chiêu thân, những người có ý định có thể đi báo danh, khi đó, những ca ca hoặc tỷ tỷ muốn chiêu thân sẽ đứng trên tháp Kỳ Lân ném tú cầu, chọn người vừa ý để thành thân. Một năm tổ chức rất nhiều lần, hôm nay là ngày đại thiếu gia và tiểu thư nhà Huyện lệnh cùng nhau chiêu thân, bọn họ đều là đại mỹ nhân, vì vậy người tới báo danh nhất định rất nhiều.” Tên nhóc kia nói rất rành mạch, mồm miệng coi như nhanh nhảu.
“Có vui không?” Hề Hề cảm thấy rất mới lạ.
“Đương nhiên rất vui rồi!” Tên nhóc đen sì vô cùng đắc ý nói: “Ca ca và tỷ tỷ của ta đều đã báo danh rồi! Ngoại trừ huyện lệnh công tử, ca ca ta là mỹ nam số một số hai của trấn Kỳ Lân đó nha! Tỷ Tỷ của ta cũng là một đại mỹ nhân, bọn họ nhất định sẽ được chọn.”
“Tất cả mọi người đều đi sao?” Hề Hề chỉ quan tâm nàng có gặp được Độc Cô Ngạn hay không.
“Chỉ cần đại ca ca, đại tỷ tỷ chưa thành thân đều có thể báo danh. Cho dù không được chọn, gia đình tổ chức chiêu thân cũng sẽ bày tiệc chiêu đãi, vì vậy tất cả mọi người đều sẽ đi.” Tên nhóc đen sì tỏ vẻ tiếc nuối: “Tiếc là phải nhiều năm nữa ta mới lớn…” Không sao, nhị tiểu thư nhà huyện lệnh cùng tuổi với hắn, chờ hắn trưởng thành, nàng cũng đã tới tuổi chiêu thân rồi!
Hề Hề khích lệ vỗ hai thằng bé: “Tiểu Hắc, cố lên!”
Đáp lại là cái nhìn bất mãn cộng thêm tiếng kêu của thằng bé: “Tỷ tỷ, người ta tên là Tiểu Bạch mà!”
Hề Hề nhìn thằng nhóc, đôi mắt dần dần mở lớn, toàn thân trên dưới thằng nhóc rõ ràng ngoại trừ tròng mắt và hàm răng tương đối trắng còn…
Được Tiểu Bạch dẫn tới trước cửa huyện nha báo danh, Hề Hề bị một hàng người thật dài trước mặt làm cho giật mình. Thật nhiều người! Nàng khum tay để lên trán, kiễng chân tìm kiếm phía trước một lát, không thấy Độc Cô Ngạn, nàng không khỏi có chút thất vọng. Lúc này, có hai nha dịch khiêng một cái sọt đi tới, một người trong bọn họ hỏi Hề Hề: “Xin hỏi cô nương từng có hôn phối hay chưa?”
Hề Hề nghe được từ hiểu từ không, đành phải ngẩn người lắc đầu. Nha dịch kia liền từ trong sọt lấy ra một quả lê đưa cho nàng rồi nói: “Vậy mời cô nương cầm quả lê này xếp hàng.” Sau đó bọn họ lại tiếp tục khiêng sọt đi về trước.
Hề Hề cúi đầu nhìn quả lê trong tay, quay đầu hỏi Tiểu Bạch: “Cái này có ăn được không?” Nàng hơi khát rồi.
Tiểu Bạch nhướng mày: “Đương nhiên không được ăn, ăn rồi, tỷ sẽ không báo danh được nữa.” Cái này là căn cứ để báo danh đấy!
Hề Hề đành tiếc nuối nhìn về phía quả lê nuốt nước miếng.
Tiểu Bạch kéo nàng xếp hàng khoảng nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới đầu hàng, chỉ thấy phía trước có một cái bàn, sau bàn là một nha dịch cao lớn, thô kệch, hắn đang nắm một cái bút múa máy trên một quyển sách nhỏ, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ hét: “Tiếp theo.”
Tiểu Bạch đẩy Hề Hề, nàng tiến lên một bước, nha dịch kia ngẩng đầu lên nói: “Tên, tuổi, quê quán, nói rõ ràng.”
“À, ta là Tiêu Hề Hề, năm nay mười bảy tuổi, không có kê quan (mào gà, bạn ấy không biết từ quê quán nên nghe không hiểu =]]).” Nàng còn đang ngu ngơ, vì sao lại hỏi đến mào gà nhỉ…
Nha dịch kia viết xoèn xoẹt vài chữ lên danh sách, ghi rằng: tên: Tiếu Hi Hi
(nghĩa là cười hì hì, đồng âm với Tiêu Hề Hề); tuổi: mười bảy; quê quán: không có… Hề Hề còn chưa kịp nhắc nhở hắn tên nàng không phải viết như thế thì nha dịch kia đã nghiêm khắc hỏi: “Vì sao cô lại không có quê quán được?”
Hề Hề suy nghĩ một lát rồi mới cẩn thận trả lời: “Nhà ta không nuôi gà…”
Nha dịch kia lập tức sa sầm mặt, một lúc sau mới khó khăn mở miệng: “Ta hỏi cô, nhà cô ở đâu…” Cô nương ngốc từ đâu chạy tới đây vậy? Bề ngoài cũng đáng yêu nhưng đầu óc chẳng sáng sủa chút nào.
Hề Hề chợt hiểu ra, nhà thì cứ nói là nhà đi, còn mào gà cái gì không biết! Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Núi Xuyên Vân.” Nha dịch kia lại hạ vài nét bút, sau đó đưa cho nàng một bông hoa lụa màu đỏ, bảo nàng lát nữa đeo vào để tham dự đại hội chiêu thân, sau đó lại hét gọi người kế tiếp. Hề Hề đi hai bước rồi lại quay đầu hỏi hắn: “Quả lê kia đã có thể ăn chưa?” Nha dịch kia không nói gì, chỉ gật đầu, Hề Hề liền vừa đi vừa gặm lê.
Tiểu Bạch liếc mắt nhìn nàng: “Tỷ như thế này Chu thiếu gia sẽ không vừa ý tỷ đâu.” Tuy diện mạo của nàng rất dễ nhìn, chỉ kém tỷ tỷ hắn một chút, nhưng lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác, bề ngoài tuyệt đối không thông minh, còn tham ăn nữa…
“Không sao, ta đến tìm A Ngạn thôi.” Thuận tiện xem xem đại hội chiêu thân này có gì thú vị không.
“A Ngạn là ai?” Tiểu Bạch tò mò hỏi.
“A Ngạn là tướng công của ta.” Hề Hề bình thản nói.
“Cái gì?” Tiểu Bạch ré lên: “Tỷ đã thành thân rồi?”
“Còn chưa.” Hề Hề kỳ quái liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, nàng có nói nàng đã thành thân đâu.
“Tỷ… Tỷ… Tỷ vừa mới nói tướng công đấy thôi…” Đôi mắt Tiểu Bạch trừng to đến mức sắp chuột rút.
“A Ngạn là tướng công tương lai của ta, chúng ta còn chưa thành thân. Huynh ấy bỏ ta lại, ta đuổi theo huynh ấy đến đây.” Hề Hề gãi gãi mặt, nghiêm trang nói với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch im lặng một lúc lâu, cuối cùng thu lại ánh mắt khó tin, thở dài như ông cụ non, vỗ vỗ cánh tay nàng một cách kỳ quái: “Quên đi, trời đất chỗ nào chẳng có cây cỏ, cớ gì phải khăng khăng giữ lấy một cây? Sau này nhất định sẽ có người hợp với tỷ.” Nhất định là tỷ ấy quá ngu ngốc nên tướng công đã đính hôn kia mới không cần tỷ ấy nữa, oa, thật đáng thương.
Hề Hề nhìn vẻ mặt thương hại của Tiểu Bạch, căn bản không hiểu thằng nhóc đang nói cái gì.
Tiểu Bạch kích động kéo Hề Hề chạy về phía trước: “Tiêu tỷ tỷ, đi thôi, ta chiếm vị trí tốt nhất trên tháp Kỳ Lân cho tỷ, tuy Chu thiếu gia nhất định sẽ chọn tỷ tỷ của ta, nhưng cho tỷ nhìn thấy thiếu gia cũng tốt.” Hề Hề mặc kệ thằng bé kéo đi. Dọc đường nhìn những thanh niên mặc trang phục đủ màu đều đi về cùng một hướng, trang phục rất… có cá tính.
“Vì sao hắn lại biến thành như thế kia?” Hề Hề chỉ vào một người cả gương mặt đều sơn màu xanh, hỏi Tiểu Bạch.
“À, tiểu thư nhà huyện lệnh thích màu xanh, hơn nữa cả nhà huyện lệnh đều thích động vật, thú cưng của huyện lệnh đại nhân là một con heo không có lỗ tai, thú cưng của phu nhân là một con chuột có hai cái đuôi, thú cưng của tiểu thư là một con thằn lằn màu xanh lục, còn của thiếu gia là một con chim màu sắc rực rỡ.” Đều thật hữu hình nha.
“Nhưng thú cưng của tỷ là thú vị nhất.” Tiểu Bạch nhìn Nhị Nha và Đại Mao đang nhảy nhảy từng bước ở bên cạnh, hâm mộ nói.
Hề Hề thản nhiên nhận lấy lời khen ngợi của thằng bé.
Tới được tháp Kỳ Lân trong truyền thuyết, cuối cùng nàng cũng hiểu được sức hấp dẫn của công tử và tiểu thư nhà huyện lệnh, đúng là chiêng trống vang trời, pháo nổ tưng bừng, người như nước chảy. Khi còn ở trong cốc, nàng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như thế, vì vậy cảm thấy vô cùng thích thú, hứng trí bừng bừng theo sát Tiểu Bạch, len lỏi trong đám người.
Cái gọi là tháp Kỳ Lân thật ra không phải có Kỳ Lân thật sự, cũng không phải một cái tháp thật sự, đó chỉ là một tòa lầu các hai tầng được xây dựng trên một bãi đá, nghe Tiểu bạch nói, truyền thuyết kể rằng Kỳ Lân từng sống trên bãi đá này, một năm đó, trong trấn mưa thuận gió hòa, ngũ cốc bội thu, dân chúng cho rằng Kỳ Lân mang đến điềm lành nên mới xây một tòa lầu các nhỏ trên bãi đá Kỳ Lân từng sống, để cảm ơn ân đức của nó, cũng chuẩn bị một chỗ trú tốt nếu Kỳ Lân có quay lại. Sau này, đại hội chiêu thân đều tổ chức ở chỗ này, hy vọng Kỳ Lân có thể phù hộ người chiêu thân chọn được một người phù hợp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui