Thâu Hương

Nhóm dịch dịch Nghĩa Hiệp

Trương Liêu đứng dưới ánh trăng, thân hình ít nhiều có vài phần trống vắng, nhưng y chỉ yên lặng đứng đó, không biết rốt cuộc là mặc nhận hay phủ định lời nói của người áo xanh.

- Nhưng ngươi dám đứng ra đây khiêu chiến ta, là đã bỏ xa đám chuột nhắt nhút nhát giấu đầu rụt đuôi kia.

Ánh mắt của người áo xanh xa xăm, trong mắt lóe lên ánh nhìn mỉa mai.

- Tuân Kỳ Tuân thị, cũng ra khiêu chiến các hạ.

Một người đi từ trong bóng tối ra, tay cầm cán kiếm, ngẩng đầu nhìn người áo xanh trên đỉnh nóc, cười lạnh nói:

- Các hạ tự cho mình cao minh, tuy không giấu đầu rụt đuôi, nhưng cũng chỉ có thể làm Tuân Kỳ mất mặt trước điện mà thôi.

Chỉ riêng câu nói hôm nay của người áo xanh, thì xem như y đã kết oán Tuân Kỳ, nhưng y chỉ cười cười.

Lúc này có nói gì cũng vô dụng.

Sắc mặt của Tuân Kỳ sớm đã xánh mét, tay cầm kiếm run rẩy không thôi, trông có vẻ y sẵn sàng xông lên trước đấu một trận với người áo xanh, thì nghe Trương Liêu đứng bên thấp giọng nói:

- Đừng trúng kế khích tướng của y.

Tuân Kỳ rùng mình, hít vào một hơi thật dài.

Trương Liêu nói tuy nhỏ, nhưng người áo xanh vẫn nghe thấy. Y thở dài một tiếng nói:

- Trương Liêu, nếu ta muốn giết y, hà tất dùng kế khích tướng, chỉ là mới có hai người các ngươi thôi thì thật khiến ta có chút thất vọng.Triệu Đạt, ngươi không ra đây nữa, ta sẽ không đợi nữa đâu.

Đơn Phi chấn kinh, kinh hãi về mục đích tới đây của người áo xanh này, sao biết Triệu Đạt nhất định sẽ tới đây.

Màn đêm nặng nề.

Một hồi sau, một người bước vào từ cổng Phật viên. Dưới ánh trăng, vết sẹo lớn trên mặt y như con giun đang nhúc nhích, rõ ràng chính là Giáo sự Triệu Đạt.

Triệu Đạt than nhẹ một cái, ngẩng đầu nhìn người áo xanh nói:

- Quỷ Phong, ngươi cứ cố chấp làm theo ý mình, lần này tới đây rốt cuộc vì cái gì.

xxx

Quỷ Phong.

Đơn Phi vừa nghe cái tên này, cảm thấy có chút ấn tượng mơ hồ, hắn nhớ người này dường như là hào kiệt Quan Trung gì đó, nhưng cụ thể thế nào, thì lại không còn nhớ thêm thứ gì khác.

Vừa thấy Triệu Đạt tới đây, Đơn Phi càng cảm thấy người tên Quỷ Phong này không đơn giản, có thể kinh động đến người trong bộ phận đặc biệt ra tay, hiển nhiên là đã làm chuyện uy hiếp đến Tào doanh.

Liên tưởng đến con ong đầu hổ mà Triệu Đạt đưa cho hắn, không lẽ chuyện này có liên quan tới tên Quỷ Phong này.

Hắn vừa nghĩ tới đây, thì nghe tên người áo xanh đó thấp giọng nói:

- Nếu ngươi không muốn chết, thì ở yên trên đỉnh nóc này.

Giọng nói đó rất nhẹ, ngoại trừ hai người ra, những người khác đều không nghe thấy.

Đơn Phi ngẩn ra.

Người áo xanh đứng trên đỉnh nóc nhìn chằm chằm Triệu Đạt đang đi ra, đôi mắt phía sau mặt nạ lóe lên tia nhìn sắc bén:

- Mục đích ta tới đây, cũng như ngươi thôi.

Áng mặt trời vừa ló dạng.

Người áo xanh đã ra tay.

Ai cũng biết hai bên đều sẽ khó tránh phải đánh một trận, ai cũng nghĩ rằng sau khi Triệu Đạt xuất hiện, thế nào cũng phải nói vài câu với người áo xanh, nhưng ai cũng không ngờ rằng người áo xanh lại ra tay nhanh như vậy.

Triệu Đạt tới đây đương nhiên không phải tìm người áo xanh trò chuyện, mà là muốn giết người áo xanh. Chuyện ông ta mang theo Trương Liêu, Tuân Kỳ tới đây phục kích đã là minh chứng rõ nhất.

Người áo xanh đó luôn đứng đây chờ đợi, cũng là vì Triệu Đạt.

Trong lúc tâm trí của tất cả mọi người đều đang suy nghĩ, thì thấy người áo xanh đó rút kiếm ra, nhảy lên khỏi đỉnh nóc, sau đó sà xuống từ đỉnh nóc như con chim ưng, hướng của mũi kiếm nhắm ngay vào Triệu Đạt.

Tất cả đều thấy hoảng cả hồn.

Đỉnh nóc cách mặt đất tới mấy trượng, người thường dù có nhảy xuống, không bị té chết cũng trọng thương, nhưng không ngờ người áo xanh đó lại mạnh đến vậy, nhảy xuống từ đó mà vẫn ra tay như thường.

Triệu Đạt lui nhanh về sau.

Hiển nhiên là ông ta biết lai lịch của người áo xanh, vừa nãy bước ra chẳng qua là sợ người áo xanh nửa đường bỏ đi, thế thì kế hoạch mà ông ta tính toán tỉ mỉ sẽ toàn bộ công cốc. Ông ta chính là muốn dụ người áo xanh xuống đây, một khi người áo xanh chạm đất, muốn lại quay về đỉnh nóc rồi bỏ đi, không phải chuyện dễ.

Có tiếng hét dài vang lên.

Tuân Kỳ ra tay.

Lòng y sớm đã bừng bừng lửa giận, nếu không phải y nghe theo lệnh của Triệu Đạt, nói không chừng sớm đã lên trên đỉnh nóc đấu một trận với người áo xanh rồi. Bất luận Triệu Đạt nói người này thần kỳ đến mức nào, nhưng Tuân Kỳ y cũng không sợ.

Mắt thấy người áo xanh đó khí thế hung hãn, ngược lại còn kích thích cho Tuân Kỳ ý chí chiến đấu trào dâng. Y hét lớn một tiếng rồi mũi chân mượn lực cái chuông khổng lồ giữa Phật viện, nháy mắt lên tới đỉnh chuông. Sau đó lại mượn lực, nhảy lên cao hơn nữa, bổ thẳng vào người áo xanh đang trên đỉnh nóc.

Ai nhìn thấy cũng thấy lòng mình quặn lại, họ chưa từng nghĩ rằng cả hai người này lại mạnh đến như vậy, Tuân Kỳ Tuân thị có thể độc đấu với thập bát đạo phỉ quan ngoại, quả nhiên không phải hạng thường.

Không ngờ người áo xanh nửa chừng còn có thể nói ra một câu:

- Ngươi không biết Triệu Đạt phái ngươi tới là để ngươi chịu chết

Lời còn chưa dứt, trường kiếm trong tay người áo xanh chuyển thế từ đâm thành chém, ở giữa không trung chớp nhoáng một cái chém xuống.

Hai quân giao chiến, kẻ dũng thắng.

Kẻ dũng vốn không biết sợ, khi không phải lo lắng chuyện về sau, họ sẽ dốc toàn lực để chiến thắng trong trận chiến. Cơ hội giành chiến thắng đương nhiên cũng cao hơn khi lo được lo mất nhiều.

Tuân Kỳ vốn là kẻ dũng, nhưng câu nói của người áo xanh như mũi tên sắc nhọn chọc thủng phòng ngự của y.

Trên thế gian này không có bất cứ doanh trận nào là trên dưới đồng lòng cả, bất cứ doanh trận nào dù có nhất chí đối ngoại đến đâu, nhưng lục đục nội bộ cũng là chuyện không thể tránh được. Triệu Đạt lâu nay luôn bất hòa với Lư Hồng, Tuân Kỳ y chính là đồ đệ của Lư Hồng.Triệu Đạt phái y đánh đầu trận, không lẽ đúng thật như người áo xanh nói, là để y chịu chết.

Trong lúc y suy nghĩ, ánh kiếm chớp nhoáng như chớp giật, Tuần Kỳ chỉ thấy người áo xanh khí thế hung hăng, nhưng không từng nghĩ tới người này có thể xuất kiếm nhanh như lôi thần thế này.

Đây là kiếm gì

Đây lại là kiếm pháp gì

Tuân Kỳ y có thể chống đỡ được không

Tuân Kỳ vốn đang hăng hái sung sức, bị một câu nói của người áo xanh đâm thủng tuyến phòng ngự, cuối cùng bỏ lỡ cơ hội đối mặt. Y đặt ngang trường kiếm, thời gian còn dài, đỡ xong nhát kiếm này rồi tính.

Y nghĩ thì tốt lắm, nhưng y nằm mơ cũng không ngờ mình lại không đỡ được nhát kiếm đó.

“Keng” một tiếng vang lớn.

Trên không trung xuất hiện một quả cầu lửa.

Tuân Kỳ cảm thấy có một sức mạnh nặng như Thái Sơn truyền tới từ thân kiếm, một khắc sau là có thể sẽ nghiền y ra thành bột cám.Chuyện liên quan tới sinh tử, Tuân Kỳ không còn nghĩ tới chuyện giết chết đối thủ nữa. Y hét lớn một tiếng, toàn lực lui về sau.

Chỉ có thể lui.

Còn không lui nữa, hậu quả trong phút kế tiếp chính là bị hủy diệt trong kiếm pháp như lôi điện này.

Y chuyển đâm thành đỡ, rồi từ đỡ chuyển thành lui, nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, thật ra tất cả chỉ trong nháy mắt, xung quanh ai cũng chỉ nhìn thấy hai người mới qua có một chiêu thôi là tách ra.

Người áo xanh một nhát chém xuống, Tuân Kỳ lập tức thụt lùi về sau nhanh như viên đạn bay, đánh thật mạnh lên cái chuông khổng lồ giữa sân.

Tiếng chuông vang lên, Tuân Kỳ phun một ngụm máu ra, bàn tay rạn nứt hoàn toàn, lại nhìn thanh bách luyện bảo kiếm vẫn cầm chắc trong tay, thì thấy nó cong queo lại như cây thước bị gãy.

Y thấy kinh hãi trong lòng. Y biết rằng thanh kiếm này vốn lấy từ cổ mộ ra, bách luyện thành cương, trong cương có nhu, tuyệt đối là một trong những thanh kiếm tốt có tên tuổi ở thành Hứa Đô này, nhưng bây giờ nó lại biến thành như vậy.

Nếu người áo xanh chém thêm một nhát kiếm nữa.

Người áo xanh sau khi dùng một nhát kiếm chém bay Tuân Kỳ rồi, thì nhìn cũng không nhìn, lại điểm mũi chân, xông thẳng về phía Triệu Đạt đang lùi bước. Triệu Đạt đem người tới giết y, nhưng trông y cũng có vẻ đang đợi cơ hội này chém chết Triệu Đạt.

Triệu Đạt lui rất nhanh, nhưng người áo xanh càng nhanh như chớp, trường kiếm trong tay chuyển động, ánh kiếm cách Triệu Đạt chỉ có vài bước chân.

Có đơn đao xông tới, nhắm thẳng vào yết hầu của người áo xanh mà chém qua.

Là Trương Liêu ra tay.

Đơn Phi người ở trên đỉnh nóc, thấy người áo xanh một kiếm chém bay Tuân Kỳ không khỏi huyết mạch sục sôi. Hắn không ngờ trên thế gian này còn có người dùng kiếm như thế, còn có võ công như thế. Nhưng khi y thấy Trương Liêu ra tay cản đường thì lòng hắn trầm xuống.

Võ công của hắn không phải loại giỏi, nhưng vẫn có thể cảm nhận thấy võ công của người áo xanh này đã mạnh tới mức vượt xa sức tưởng tượng rồi, chỉ e cho dù là Lữ Bố tái thế, cũng chỉ có thế mà thôi. Trương Liêu đa phần không phải đối thủ của người áo xanh.

Trong nháy mắt, Trương Liêu đã ra vài đao, bao vây tứ phía của người áo xanh. Đơn Phi nhìn từ trên đỉnh nóc, chỉ thấy ánh đao như thủy ngân chảy ròng ròng. Dưới ánh trăng, ánh đao trùng trùng điệp điệp, đã có ý của bát diện mai phục.

Giây phút sau đó, chỉ thấy ánh đao, không thấy áo xanh.

Áo xanh không thấy nữa, bầu trời đột nhiên bừng sáng. Giây tiếp theo, chỉ nghe người áo xanh “hấp” một tiếng, thì thấy ánh sáng đột ngột xuất hiện, khiến cho ngân quang tiêu tán, trăng sáng cũng mờ đi.

Tiếp sau đó, Trương Liêu lộn ngược ra ngoài.

Có tay áo phấp phới bay.

Thần sắc của Trương Liêu vô cùng nghiêm nghị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui