Dịch giả: Đông Hy.
Liên Hoa thấy khi Đan Phi nhìn xung quanh rồi cầm sang một chén nhỏ, trong lòng đầy lo lắng. Nàng thật không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào nữa, chỉ cảm thấy vui sướng như muốn vỡ oà.
Lúc thấy Đan Phi vẫy tay đi khỏi ngay trước tiệm rèn, trong lòng nàng cảm thấy trống rỗng không biết trông cậy vào đâu. Tuy Đan Phi đã nói là sẽ đến lấy xẻng Lạc Dương gì đó, nhưng nàng rất sợ rằng tất cả chỉ như giấc mộng, khi mở mắt ra sẽ tan biến hết.
Nàng trở về chuẩn bị nấu cơm sớm, mang đến cho tiệm rèn, nhất định phải bảo đại ca rèn được xẻng Lạc Dương, không thì nàng không còn mặt mũi nào mà gặp Đan đại ca. Nhưng nàng không ngờ sẽ sớm gặp được Đan Phi lần nữa.
Lúc bưng chén mật ong, nàng tưởng như bưng ra trái tim chân thật của mình, nhưng khi thấy Đan Phi không uống mật ong, nàng thất vọng não nề.
Đúng rồi, Đan đại ca là người của Tào phủ, có gì mà chưa từng nếm thử cơ chứ, chỉ có nàng mới được mang mật ong mà nàng xem là báu vật ra. Khi nghĩ tới đây, trong lòng Liên Hoa hơi tủi thân. Lúc nghe thấy Đan Phi hỏi thăm, Liên Hoa dường như không tin vào tai mình
- Đan đại ca, huynh nói muốn mượn mật ong để dùng sao?
- Không chịu cho huynh à?
Đan Phi cười và nói.
- Không phải thế!
Liên Hoa vui vẻ nói:
- Nhưng huynh nói mượn làm gì, cứ mang đi là được.
Tiểu nha đầu này làm sao thế? Ô đại nương thấy hơi lạ, thầm nghĩ tiểu nha đầu này mặc dù rất tốt bụng, nhưng luôn xem mật ong là báu vật, lúc chưa cần dùng đến thì dù đệ đệ của nàng muốn ăn thêm một miếng cũng không được, sao nay lại rộng rãi với Đan Phi thế cơ chứ?
Tay giữ chặt Đan Phi, Liên Hoa nói:
- Đan Phi ca, huynh đi với muội.
Nàng kéo Đan Phi đến nơi mình ở, nơi đó chẳng khác gì nhà của Ô đại nương, nhưng một góc lều chất đầy những hũ mật ong được đậy kín.
Liên Hoa chỉ vào mấy cái hũ và nói:
- Đan đại ca, đây đều là mật ong bảo quản cẩn thận, huynh cứ lấy mà dùng.
Đan Phi hơi buồn cười
- Đâu cần dùng hết chỗ này, chỉ cần dùng một chén là được rồi.
- Sao ít thế?
Liên Hoa hơi thất vọng, nhưng có chút tò mò nói:
- Đan đại ca, huynh mượn... mà không... là lấy mật ong để làm gì?
Đan Phi chưa kịp trả lời thì Ô Thanh đã bước vào, úp úp mở mở:
- Đan đại ca, mẹ ta nói là nhất định phải giữ huynh lại ăn bữa tối.
Hiểu được cách mà những gia đình nghèo khổ bày tỏ tấm lòng chỉ có như thế, lại càng sợ người ta mất mặt, Đan Phi đáp:
- Được thôi.
Ô Thanh rất vui vẻ, chợt nghe Đan Phi nói:
- À đúng rồi, huynh có thể xin chút bột làm bánh hấp của mẹ đệ chứ, một chậu nhỏ là được.
Ô Thanh hơi khó hiểu nói:
- Không cần mượn đâu, để đệ đi lấy cho huynh.
Cậu nhóc nhanh chóng lấy hơn nửa chậu bột mì, bên trong dù có lẫn chút trấu cám cũng là thứ lương thực rất quý giá của những nhà nghèo.
Đan Phi hiểu rõ tính tình Ô đại nương, chỉ sợ đại nương sẽ lấy hết cả gia tài ra đưa cho hắn mất thôi, trong lòng hắn cảm thấy thật ấm áp. Nhưng hắn biết chỉ cần sau khi mình thành công, đừng nói là mấy thứ bột mì, mật ong, mà có thể từ nay Ô gia sẽ thoát khỏi cảnh nghèo túng.
Dưới con mắt tò mò của Liên Hoa, Đan Phi rửa tay rồi lấy gần nửa chén mật ong đổ vào bột mì, pha thêm nước, sau đó nhấc bột lên.
Liên Hoa ngạc nhiên nói:
- Đan đại ca, huynh cũng biết làm bánh yến mạch sao? Trước giờ muội chưa từng ăn bánh yến mạch mật ong.
Không phải là nàng chưa từng ăn, mà là không chịu ăn như thế, nhưng nếu là Đan Phi làm thì nàng hoàn toàn đồng ý cả hai tay.
Đan Phi cười và thầm nghĩ rằng tiểu nha đầu này dù có hiểu biết về cách nuôi ong, nhưng cũng không hiểu được một trong những tác dụng của mật ong đó là lên men bột mì!
Hắn đang làm một sản phẩm mới của thời đại này.
Trong trí nhớ của hắn, người dân vào thời Tần Hán vẫn chưa biết đến kỹ thuật lên men, hắn đã xác thực điều này ở chợ. Thời kỳ này lúa mì được sử dụng khá hạn chế, chỉ được hấp chín mà thôi. Sử dụng loại lương thực này chẳng những thiếu dinh dưỡng mà còn dễ làm rối loạn tiêu hoá.
Lên men dù chỉ là sự đổi mới nho nhỏ, nhưng đối với chế độ dinh dưỡng thì hoàn toàn có thể nói là một phát kiến đầy sáng tạo.
Sau khi Đan Phi nhào bột mì, Liên Hoa liền nói:
- Đan đại ca, để muội hấp, muội cũng biết làm đấy.
Nàng ta định giành lấy chậu nhưng lại bị Đan Phi từ chối, hắn bảo Liên Hoa lấy một tấm vải sạch, sau đó phủ lên chậu bột mì.
Liên Hoa chưa hiểu bèn nói:
- Đan đại ca, huynh muốn làm gì?
- Ủ bột mì qua đêm.
Liên Hoa không biết là Đan Phi nói đùa hay thật, dè dặt nói:
- Nhưng mà... sẽ bị thiu mất.
Nàng tế nhị giữ thể diện cho Đan Phi, chỉ sợ Đan Phi vì muốn thể hiện bản lĩnh mà gặp khó xử.
Đan Phi chỉ cười mà không nói gì.
Ô đại nương làm một loáng là xong chỗ bánh yến mạch đó, rồi lấy ra mấy trái trứng muối mà chỉ dịp tết mới được ăn, thết đãi Đan Phi hết khả năng của mình, Đan Phi cũng không khách sáo. Sau khi mọi người ăn cơm xong, Đan Phi chờ sau khi bếp tắt lửa, lấy than củi chưa cháy hết trong lò vùi xuống đất, sau đó phủ đất lên, rồi lại đặt chậu lên phía trên.
Liên Hoa và Ô đại nương đều cảm thấy khó xử. Thầm nhủ vị công tử này chắc chưa từng động tay đến việc nấu nướng nên không biết là bột mì phải cho vào lò hấp mới chín được hay sao?
Nhưng họ chỉ cười hiền với Đan Phi, thầm nhủ thôi thì cứ làm theo hắn đi. Dù cho Đan Phi có vứt thứ này đi thì họ cũng chẳng nói gì.
Đan Phi làm xong mấy việc này thì thấy trời đã nhá nhem tối, nghĩ thầm khí sắc của Ô đại nương đỡ hơn nhiều, ngày mai tìm Ô Thanh để thăm dò mộ chắc không sao. Thấy nơi này khá xa Tào phủ, hắn dứt khoát nói:
- Tối nay huynh có thể nghỉ ở đây không?
- Được chứ!
Liên Hoa vỗ tay reo lên:
- Đan đại ca, huynh ngủ ở phòng muội đi, hôm nay đại ca không về, tiểu đệ cũng ngủ ở chỗ của thầy.
Thấy mọi người đều nhìn nàng, Liên Hoa hơi đỏ mặt
- Ta ngủ cùng Ô đại nương, còn Đan đại ca, huynh ngủ chung với Ô Thanh vậy.
Ai nấy đều mỉm cười. Ô Thanh chuẩn bị chăn mền cho Đan Phi, Đan Phi cũng không khách sáo, ngủ một giấc thật ngon. Đến lúc tinh mơ nghe thấy tiếng gà gáy, Đan Phi mới thức dậy và ra khỏi lều. Thấy trời dần sáng, bình minh đã ló rạng, Liên Hoa ngồi trước cái chậu nhìn không rời mắt.
Đan Phi không nhịn được bèn nói:
- Sao thế?
Liên Hoa sợ hết hồn, quay đầu lại thấy Đan Phi, lúc này mới đứng lên nói:
- Không... không có gì...
- Không biết là nha đầu này sợ thau bột bị người ta trộm mất hay là sợ bột mì bị thiu, sau bữa tối thì cả đêm cầm chày ra ngoài canh mấy lượt.
Ô đại nương thấy thế cười nói.
Xem ra đại nương đã đỡ hơn nhiều, những nhà nghèo sẽ không chờ cho đến khi khỏi hẳn bệnh mới tiếp tục làm việc. Chỉ cần chuyển biến tốt thì sẽ lại bươn chải không ngừng, bột đã được chuẩn bị sẵn để hấp bánh yến mạch đem bán.
Liên Hoa đỏ mặt, thấy Đan Phi muốn vén tấm vải ẩm trên thau mì, úp mở nói:
- Đan đại ca...
- Sao thế?
Liên Hoa lo lắng nói:
- Muội bảo huynh này, nếu bột mì bị thiu hay nhão, huynh nhất định không được buồn nhé.
Nàng ta đã vén tấm vải ẩm lên mấy lần, thấy bột không thiu nhưng đã nhão ra, không còn nguyên vẹn như trước, mà lòng thầm buồn thay cho Đan Phi.
Ban đầu Đan Phi ngẩn ra, rồi bật cười nói:
- Không phải nhão đâu, là nở ra.
- Nở ra?
Liên Hoa chưa hiểu bèn nói:
- Nở ra là sao?
- Là bột nở ra.
Đan Phi vén tấm vải ẩm, thấy bột mì lên men giống y như tưởng tượng của hắn, hắn mượn tấm ván nhào bột của Ô đại nương rồi lấy một mẩu bột nhão vo lại. Sau khi vo thành viên thì đặt vào vỉ hấp đang bốc hơi nghi ngút.
Một lúc sau, Đan Phi mở vỉ hấp. Liên Hoa đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dù cho trong vỉ hấp có hiện ra quái vật gì thì cũng phải an ủi Đan Phi. Ô đại nương và Ô Thanh cũng nghĩ như vậy. Nhưng khi thấy thứ trong vỉ hấp trở nên vừa to vừa tròn mà trông rất đẹp mắt thì ai cũng ngớ người, đều thầm nhủ rằng —— Nói không chừng món đồ chơi này có thể ăn được, nhưng có mỗi một mẩu bột mì bỏ vào, sao lại phồng to như thế?
Đan Phi lấy một chiếc, bẻ ra mấy miếng chia cho mọi người, hắn cũng nếm thử một miếng rồi gật đầu, mùi vị đúng như mong muốn của hắn.
Cả Liên Hoa, Ô đại nương và Ô Thanh liều chết cắn một nhát, rồi nhai thử trong miệng. Lúc đầu rất ngạc nhiên, rồi sửng sốt, sau đó nhai mấy cái rồi nuốt miếng bánh, mọi người đều đồng thanh hỏi:
- Thứ này là gì? Sao lại ngon thế?
Đan Phi cười và đáp:
- Cái này là màn thầu!