Thâu Hương

Dịch: Đông Hy
Biên: Phàm Nhân

Đan Phi ngơ ngác nhìn lên trời hồi lâu, thầm nghĩ lúc này mà nằm mơ thì còn sớm. Hắn đương nhiên sẽ không tự cho là mình đã vô tình lộ ra khí phách hiên ngang khiến cho đại tiểu thư vừa gặp đã yêu, thế nhưng đại tiểu thư tìm hắn để làm gì cơ chứ?

Nghe khẩu khí lúc này của đại tiểu thư, Đan Phi mới biết dù hắn là chó hay mèo thì nàng cũng không rõ, bằng không thì khi nãy sẽ không có câu hỏi như thế, chắc chắn là người ngồi trong kiệu muốn tìm hắn, người đó là ai? Là Tào tam gia chăng?

Trong lòng đã có dự tính, Đan Phi liền bước khỏi đám gia nô, đứng cách đại tiểu thư ba bước, cung kính nói:

- Không biết đại tiểu thư có việc gì cần sai bảo?

Ở thời đại của hắn, người có thể khiến hắn phải hạ mình như vậy quả thực không nhiều. Điều mà hắn luôn tuân theo đó là sự bình đẳng giữa người với người. Nhưng nhập gia thì phải tuỳ tục, đã mang thân phận gia nô, đương nhiên lúc này không thể bày ra vẻ mặt lạnh lùng trước kia của hắn được. Đan Phi hiểu được điều đó, càng không muốn tự gây phiền phức, hắn tự thấy mình có khả năng diễn xuất trời cho.

Nhưng Tào đại tiểu thư đã nhìn thấy dáng vẻ này của hắn. Trong đôi mắt thanh tú có phần ngạc nhiên, nàng chắc hẳn đang hoài nghi bộ dạng của Đan Phi. Nếu tam thúc không nhắc đến, chắc nàng cũng không biết trong phủ có một người gia nô tên Đan Phi. Nhưng bình thường, mấy tên gia nô đều không đợi nàng gọi đã háo hức lại gần lấy lòng nàng. Sao mà cái tên Đan Phi này nghe nàng gọi mà lại tỏ vẻ lạnh nhạt, hờ hững.

Tào đại tiểu thư có phần bất ngờ, nhưng vẫn điềm tĩnh nói:

- Đi theo ta.

Đan Phi đi theo phía sau kiệu của đại tiểu thư trong ánh mắt đầy ghen tị của đám gia nô xung quanh, đi qua chín đoạn hành lang, vòng ra phía sau hòn non bộ rồi đi thẳng đến trước căn lầu tách biệt ở hậu hoa viên, lúc này mới dừng lại.

- Ngươi chờ ở đây một chút.

Tào đại tiểu thư quay lại nhìn Đan Phi, thấy hắn ta cứ lặng lẽ theo sau, mày hơi nhíu lại mới lên tiếng.

Đan Phi chỉ gật đầu, thấy chiếc kiệu đến căn lầu lại được khiêng thẳng vào trong. Từ đầu đến cuối, ngoài cánh tay của Tào tam gia ra thì hắn chẳng thấy được gì khác.

Cái tên Tào tam gia này còn bí ẩn hơn cả đàn bà.

Đan Phi tự giễu khi nghĩ tới thói quen thích đánh giá hoàn cảnh xung quanh của mình.


Mặc dù sau này cái tên thành Hứa Đô được lưu danh nghìn năm, trước kia nơi này vốn rất bình thường thế nhưng sau khi Hán Hiến Đế giời đô đến đây mới được Tào Tháo cho xây dựng thêm . Giờ đây nó đã trở thành một kinh đô mới. Căn nguyên là ở nhà họ Tào, nhà Tào Hồng quyết định mở rộng xây dựng phủ đệ trên mảnh đất Hứa Đô rộng lớn đã giành được này. Lối kết cấu của phủ và của thời đại này trong suy nghĩ của hắn chủ yếu được cấu tạo theo kiểu phòng ngủ nằm sau tiền đường, có nhà thuỷ tạ và ban công thể hiện phong thái của gia đình quý tộc. Chỉ có điều, căn lầu gác cao sừng sững trước mặt dường như có hơi kì lạ.

Đan Phi nhìn căn lầu, nhất thời có chút bàng hoàng, hắn chợt nhận thấy một điều rất thú vị, hắn tự hỏi căn lầu này rốt cuộc có bao nhiêu tầng?

Người khác nghe thấy chắc chắn sẽ cho rằng đầu óc hắn có vấn đề, thế nhưng hắn có phần nắm chắc về điều này.

Hắn vốn xuất thân từ ngành khảo cổ, những người trong ngành khảo cổ thường chẳng giống ai. Chẳng qua là học chút kiến thức từ sách vở, rồi cầm xẻng tập tành đào hang, dọn đẹp mấy thứ gốm sứ vứt đi thì gọi là giữ gìn di sản văn hoá, coi như là thu thập chút kinh nghiệm lúc rảnh rỗi.

Thật ra thì trải qua hàng nghìn năm, nếu không có sự cứu vãn kiên trì của những người làm công việc khảo cổ thì phần lớn di sản đã bị mất đi từ lâu rồi. Mọi người thử nghĩ xem, lẽ nào ngươi không muốn cho người ta hong khô những thứ mà họ chôn trong mộ hay sao? Cho dù là đội quân đất nung cũng không chịu nổi sự giày vò này. Ngày nay có thể sót lại lăng mộ với mấy thứ gốm sứ phế phẩm cũng là việc khiến cho các chuyên gia khảo cổ hứng thú với thời đại đó.

Nhưng hắn không phải là người thường, không những nắm rõ từng cấu tạo mộ thật của các triều đại như lòng bàn tay, mà còn nghiên cứu những công trình kiến trúc trên mặt đất.

Người xưa có tập tục khi sống cũng như khi chết, ngoài việc mộ thất phải mang đậm đặc trưng của triều đại thì đặc trưng kiến trúc cũng liên quan với nhau rất nhiều.

Đan Phi hiểu rõ điều đó, cũng nghiên cứu rất nhiều kiến trúc cổ, nhưng lần đầu tiên hắn nhìn thấy căn lầu này lại cảm thấy hơi chút bất ngờ. Nhìn xuống chiều cao của căn nhà bên cạnh thì hiểu ngay, xét về độ cao thì có lẽ căn lầu này gồm ba tầng, nhưng sao chỉ có cửa sổ ở hai tầng?

Ở giữa có tầng lầu kép bị niêm phong, Đan Phi nghĩ mà thấy buồn cười. Không chờ cho hắn nghĩ thêm, thì phía trước có tiếng bước chân truyền tới, một tiểu nha hoàn đến trước mặt Đan Phi, tiểu la lị này vừa nhìn thấy hắn trong trang phục gia nô biểu tình có phần ngạc nhiên, với ánh mắt tò mò đánh giá hắn một lượt, rồi mới lên tiếng:

- Đại tiểu thư cho gọi ngươi vào.

Tên thiếu niên trước mặt hơi ốm yếu, vẻ mặt lại đầy thâm trầm, không biết lai lịch thế nào, khiến ả nha hoàn không khỏi suy nghĩ. Đan Phi mới tới nơi này, không hiểu rõ phép tắc cho lắm, nhưng ả nha hoàn lại rất tường tận. Nơi đây vốn là khu cấm của Tào phủ —— Nơi ở của Tào Tam gia. Cho dù Tào Hồng đích thân tới cũng phải báo trước một tiếng. Sao tên gia nô này lại có thể vào được?

Đan Phi chậm rãi bước vào căn lầu, thầy tiểu nha hoàn lên tầng hai, cũng hơi nhíu mày rồi đi lên theo nàng. Đan Phi chỉ thấy trước mắt tối đen, mãi cho đến khi tiểu nha hoàn kia vén tấm rèm phía trước cầu thang lên mới có chút ánh sáng.

Nếu hắn không chuẩn bị sớm, chỉ e lúc này đã lăn xuống cầu thang rồi. May mà hắn đã sớm đoán được tình huống này. Chẳng qua mắt hơi híp lại, sau đó thấy sáng bừng trước mắt, thì ra là ánh sáng phát ra từ ngọn đèn dầu.

Tiểu nha hoàn nhét ngọn đèn dầu vào tay Đan Phi, thấp giọng nói:

- Đi lên phía trước ba bước.


Đèn dầu khá nhỏ, nhưng chiếu sáng xung quanh đến cả trượng, tuy không sáng bằng mấy gian mộ thất. Theo lời tiểu nha hoàn, Đan Phi bước lên ba bước thì trông thấy phía trước có một chiếc bàn đá. Tiện tay đặt ngọn đèn dầu lên đó, trong lòng có phần bất an.

Tình huống này khiến hắn không khỏi sợ hãi.

Sau khi ánh đèn chiếu sáng, hắn thấy đại tiểu thư đứng bên cạnh hắn, lờ mờ phía trước hình như có một người đang ngồi —— Đó chính là Tào tam gia.

Sao lại thế này? Vị Tào tam gia này mắc bệnh lạ gì thế? Anh đây đã khởi đầu từ địa vị thấp hèn, điều kiện thì thiếu thốn, sau khi đến trò chơi này cũng chẳng phải là người chơi vip chuyên nạp tiền. Vốn chỉ định kiếm chút tiền thì đã hài lòng lắm rồi. Hay là ngươi muốn đưa một nhân tài như ta đến Trung Đông, thôi thì để ta game over luôn cho rồi.

Trong lòng Đan Phi có sự cảnh giác, từng đi qua khá nhiều mộ thất nên vẫn có thể giữ được bình tĩnh ở những nơi âm u kiểu này. Hắn chỉ lặng lẽ đứng ở đó, hoàn cảnh lúc này chẳng khác gì cái cảnh bị cảnh sát hỏi cung trong mấy bộ phim hình sự. Hắn ở ngoài sáng, còn đối phương thì ở trong tối, hắn không nhìn rõ đối phương, nhưng bản thân vô tình để lộ vẻ mặt nào thì đều bị người ta trông thấy rõ ràng.

Hắn vốn đã có sự chuẩn bị chu đáo để ứng phó với mọi tình huống, nhưng không ngờ câu đầu tiên của Tào tam gia khiến hắn thiếu chút nữa là nhảy dựng lên:

- Ta biết người bán thân tới Tào phủ vì muốn báo thù.

Người Đan Phi không nhảy mà tim hắn giật thon thót.

Tào đại tiểu thư cũng đổi sắc mặt, hôm nay nàng ta không vui cũng là vì nghe được câu nói của tam thúc. Nàng cũng biết rằng tam thúc sẽ không thực hiện ý nguyện của nàng.

*Nàng không vui vì không được đào :))

Tam thúc đương nhiên chẳng phải loại người ấy. Mấy năm nay nếu không nhờ tam thúc, Tào gia cũng không được nở mày nở mặt như bây giờ, phụ thân thì chinh chiến ngoài biên ải nhiều năm cùng Tào Tư Không. Tuy người ngoài thấy tam thúc có vẻ kỳ lạ, nhưng đối với nàng mà nói, lại là người thân thiết nhất. Bây giờ sau khi tam thúc đã quay về, chẳng hiểu sao tự dưng lại bảo nàng cho tìm Đan Phi đến gặp người.

Nàng hiểu con mắt tinh tường của tam thúc, biết người tìm Đan Phi chắc hẳn là vì Đan Phi không giống mấy tên gia nô khác, thựa ra nàng cũng có cảm giác ấy.

Tuy nàng đã vào căn lầu bị niêm phong này nhiều lần, nhưng mỗi lần đứng bên trong là cứ cảm thấy khó chịu. Nhưng cái tên Đan Phi này mới vào lần đầu, sao lại bình tĩnh thế cơ chứ?

Sự trưởng thành và bình tĩnh của người thiếu niên này dường như đã vượt xa tuổi của hắn.

Nhưng cái tên tiểu tử này đến báo thù là thế nào? Tào đại tiểu thư không hiểu ý của tam thúc, nhưng vẫn bước đến chắn trước mặt tam thúc.


Lúc đó trong miệng Đan Phi đầy nước đắng, chỉ muốn trực tiếp nôn ra, thầm nghĩ về việc mình nhập hồn vào cái tên gia nô này, sao y lại trúng tên gia nô này cơ chứ? Tên gia nô này muốn báo thù gì? Y có quan hệ gì với người nhà Tào gia?

- Với khả năng và bản lĩnh của ngươi, muốn báo thù còn khó hơn lên trời.

Tào Tam gia thản nhiên nói tiếp.

- Ngươi không phải là kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không hi vọng Tào gia giúp ngươi.

Đan Phi thở phảo nhẹ nhõm —— Tam đại lão gia à ngươi có thể nói một mạch cho xong luôn được không. Miễn là không phải tìm ngươi báo thù, lão tử ta xem ra có thể sống sót rời khỏi đây rồi.

- Nhưng ta sẽ cho ngươi một cơ hội.

Tào tam gia thì thầm nói:

- Dù sao thì ngươi cũng đã tìm được ta.

Lúc này đầu Đan Phi sắp to bằng trái dưa hấu, tại sao cái tên gia nô này sao lại dính dáng đến Tào tam gia? Hắn ta chẳng biết chút nào về những việc trước đây của tên gia nô này, lại mơ hồ cảm thấy hoàn cảnh của tên gia nô này dường như có hơi bí ẩn.

- Ninh Nhi.

Tào tam gia đột nhiên nói:

- Con qua đây.

Tào đại tiểu thư chậm rãi bước tới trước mặt tam thúc, có phần khó hiểu đáp lại:

- Tam thúc

- Con hãy đặt túi đồ này lên bàn.

Tay Tào tam gia đưa ra một chiếc túi.

Thì ra đại tiểu thư tên là Ninh Nhi, hắn nhớ rõ là Tào Hồng có cả con trai lẫn con gái. Nhưng thời cổ đại xưa nay thường trọng nam khinh nữ, nam nhân được lưu danh sử sách rất ít chứ đừng nói là nữ nhi.


Đan Phi thấy cơ thể Tào Ninh Nhi hơi run rẫy, lời nói có phần kinh ngạc:

- Tam thúc, thứ này... thúc quyết định rồi sao? Sao thúc lại không cho con thử?

- Ngươi là con gái sao có thể làm việc này được?

Tào tam gia cười:

- Đi đi.

Ninh Nhi hình như hơi lưỡng lự cắn môi bước tới, cầm đồ vật trong túi đặt lên bàn, rồi sổ ra, tiếng đồ vật rơi ra nghe như tiếng mưa đá.

Đan Phi nhìn sang thì thấy có bảy đồ vật lớn nhỏ trên bàn. Một chiếc đỉnh nhỏ, một thỏi vàng và một miếng ngọc bội, một chiếc bình thếp sơn, một viên trân châu, một quả cầu to bằng ngón cái và một miếng đá giống cây kim châm.

Ngọn đèn mờ chiếu lên ánh vàng lấp lánh, trên ngọc bội như phủ ánh lam nhàn nhạt, trên trân châu như toả ánh hào quang êm dịu, đến cả chiếc bình thếp sơn cũng ánh lên rực rỡ.

Nhưng bảy món đồ này xem ra không liên quan lắm. Tào tam gia bảo Ninh Nhi đem mấy thứ này ra làm gì?

Đan Phi không hỏi mà hắn chỉ có hứng thú ngắm nghía bảy món đồ trên bàn. Sau đó, nghe Tào tam gia nói:

- Ngươi tìm ra thứ quý giá nhất trong bảy món đồ này thì ta sẽ thu nhận ngươi làm đồ đệ.

Tái tim Tào Ninh Nhi bàng hoàng, thất thanh nói:

- Tam thúc, thúc có nên cân nhắc lại rồi mới quyết định không?

Đan Phi nhận thấy sự căng thẳng trong giọng nói của Tào Ninh Nhi, nhưng lại không biết nàng ta căng thẳng điều gì. Chẳng qua không ngờ rằng ở thời đại này mà cũng có kiểu tuyển học sinh theo kiểu khảo hạch.

Thu nhận hắn làm đồ đệ.

Cái tên Tào tam gia này đúng là khẩu khí không nhỏ.

Lão ta không biết rằng ở thời đại của ta, có biết bao nhiêu người muốn bái ta làm thầy hay sao?

Đan Phi nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng trắng tinh như định nói rằng ta đây có cái tật thù dai, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Hắn không muốn can thiệp vào ân oán trước đây của tên gia nô, việc bái sư học đạo gì gì đó hắn cũng chẳng có hứng thú gì. Nhưng đột nhiên ánh mắt sáng lên, Đan Phi đưa tay ra, lúc thu về thì đã cầm trên tay quả cầu to bằng ngón cái!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận