Thâu Hương

Đơn Phi ngẩng đầu nhìn lên tửu lầu Tào gia, nhưng không nhìn thấy ánh mắt của Tào Ninh Nhi, nhưng nhìn thấy Tào Ninh Nhi cùng Ô đại nương, Liên Hoa đang nói gì đó, quay đầu nói với Ô Thanh: - Được rồi, không sao rồi, đại tiểu thư sẽ không giận mà không làm buôn bán.

Ô Thanh vẫn luôn ở bên cạnh Đơn Phi, nghe vậy nói: - Ta biết nhất định là không sao.

- Ngươi biết? Đơn Phi cũng có chút kỳ quái: - Làm sao ngươi biết?

- Không phải lúc nãy lão đại nói rồi sao, nữ nhân tuy cảm xúc rất dễ thay đổi, nhưng người làm ăn nói chuyện làm ăn, kiểu gì đó giống như Tào đại tiểu thư... Ô Thanh vỗ đầu một cái nói: - Đúng, là nữ cường nhân, kiểu nữ cường nhân như đại tiểu thư nhà huynh tuyệt sẽ không bị cảm xúc làm trễ nải việc làm ăn. Lão đại, ta nhớ bingo chứ.

Gã đi theo Đơn Phi chưa quá mấy ngày, nhưng tiếp nhận ngôn ngữ kỳ lạ của Đơn Phi rất nhanh.

Đơn Phi nghe gã nói bingo với bộ dạng rất quê mùa, không kìm nổi cười nói: - Ngươi nói rất bingo, ta cũng cảm thấy hơi lạnh nữa.

Ô Thanh nghe ra Đơn Phi có ý cười nhạo, tuy không biết tại sao bingo luôn là đúng, nhưng không tìm hiểu sâu, tiếp tục nói: - Lão đại nói lúc nào cũng đều rất bingo...

Thấy thần sắc có phần thổ cẩu của Đơn Phi, Ô Thanh tràn trề tự tin nói: - Huynh nói đại tiểu thư sẽ không làm khó mẹ ta, ta chưa từng lo lắng.

Đột nhiên chỉ chốc lát, thấy bộ dạng cúi đầu tìm gì đó của Đơn Phi, Ô Thanh không khỏi nói: - Lão đại huynh đang tìm gì?

- Tìm tiền. Đơn Phi trả lời.

- Hả? Ở đâu, sao huynh không nói sớm với ta. Ô Thanh lập tức trợn tròn mắt.

- Chỉ một đồng tiền, nói với ngươi làm gì?

Trong lúc nói chuyện, Đơn Phi đi đến trước một chiếc xe bò, không để ý thứ xanh mướt để trên xe bò là cái gì, đầu tiên ngửi thấy một hương thơm mãnh liệt mơ hồ có chút quen thuộc, ngồi xổm xuống móc móc dưới bánh xe bò, khi đứng lên, trong tay Đơn Phi đã có thêm một đồng tiền.

Ô Thanh gần như phục sát đất, thầm nghĩ lão đại đúng là lão đại, bản thân giàu có nhưng vẫn là đến một đồng tiền cũng không từ bỏ: - Lão đại, huynh thiếu tiền sao? Ta đây còn có mấy đồng.

- Đây là đồng tiền Hổ Đầu làm rơi. Đơn Phi lẩm bẩm nói.

Ô Thanh ngẩn ra, kinh ngạc nói: - Đồng tiền Hổ Đầu làm rơi không phải được người áo xanh lúc nãy nhặt lên rồi sao? Thấy Đơn Phi chỉ cười cười, Ô Thanh không ngốc, rất nhanh đã hiểu được: - Hóa ra đồng tiền đó là của người áo xanh?

Đơn Phi gật gật đầu.

Ô Thanh kỳ quái nói: - Tại sao y làm như vậy? Vỗ đầu một cái, không đợi Đơn Phi trả lời, Ô Thanh giành nói: - Ta hiểu rồi. Y thấy lão đại không nhượng bộ, tên Thế Tử kia cũng không tiện nói gì, như vậy mới dùng một đồng tiền để lừa Hổ Đầu và lão đại, để lão đại không tìm Thế Tử gây chuyện nữa, cũng để Thế Tử có thể rời đi? Y... y là một người tốt a. Vậy sao đại tiểu thư nói y không phải người tốt? Nhưng mà hình như lão đại không bị y lừa a.

Đơn Phi thấy Ô Thanh đầu óc vận động rất nhanh, thầm gật gật đầu, lẩm bẩm nói: - Là tốt hay xấu, rất khó để nhìn ra. Đôi tay của hắn khá linh hoạt, đôi mắt càng nhạy bén hơn, sớm đã phát hiện động tác nhỏ của người áo xanh khi y ngồi xuống, nhưng không vạch trần tại chỗ, tất nhiên cũng là biết người ta nể mặt ngươi, ngươi không cần phải ương ngạnh để bị đánh nữa.

Người này dùng một đồng tiền đã giải quyết xung đột, nhìn có vẻ tùy ý, nhưng hiển nhiên là một thủ đoạn cao minh.

Chỉ là rốt cuộc người này là ai?

Biết Ô Thanh cũng không rõ, Đơn Phi lắc đầu, lúc này mới buông bỏ tâm sự, bỗng dưng ánh mắt ngưng tụ, dừng lại trên xe bò, lúc nãy hắn chỉ chú ý tìm tiền, bây giờ mới phát hiện những cành lá màu xanh chất đầy trên xe bò rất quen mắt, thuận tiện cầm một cành lên xem, Đơn Phi lập tức nói: - Đây không phải là thù du sao?

- Lão đại, trư ngư gì? Có quan hệ gì với bingo? Ô Thanh hỏi mà không ngượng. ( từ thù du và từ trư ngư có cách phát âm giống nhau)

Đơn Phi còn chưa trả lời, một thiếu niên ngăm đen cường tráng bên cạnh xe bò lập tức trả lời: - Vị... đại nhân này... ngài... ngài nhận ra đây là thù du?

Thiếu niên ngăm đen cường trángkia nhìn có vẻ hơi hướng nội, lúc nãy thấy Đơn Phi đi tới đi lui cạnh xe bò của cậu mà cũng không sốt ruột và cũng không nói gì, ngược lại còn có phần kính sợ, lúc này thấy Đơn Phi hỏi mới cố lấy dũng khí trả lời.

Đơn Phi ngẩn ra, không kìm nổi cười nói: - Ta đâu phải đại nhân gì, chẳng qua chỉ là tôi tớ. Ta tên Đơn Phi, huynh đệ là?

Thiếu niên hắc tráng tuy thấy Đơn Phi ăn mặc giống như tôi tớ, nhưng thấy tiểu tử này đến Thế Tử cũng dám chống đối, đâu dám coi hắn là tôi tớ, vội chắp tay nói: - Huynh đài thật sự khách khí, tại hạ Vương Tường. Tường trong tường thụy ( điềm lành).

Đơn Phi thấy hắc tiểu tử một thân ăn mặc kiểu nông dân mộc mạc, nhưng ăn nói không tầm thường, cũng không dám coi thường người này.

Phải biết từ Tần Hán đến nay, việc ghi chép sử dụng mộc giản (thẻ tre) nhiều, thư tịch tất nhiên cũng là thư giản chiếm đa số, người có thể có quyển sách thì có thể nói là hoành tráng giống như mấy nhà có đồ điện thập niên 80 vậy, người có thể có học vấn tuyệt đối được coi là người văn hóa.

Đương đại người văn hóa đầy rẫy, trên mạng ai cũng có thể nói mình là người văn hóa, nhưng người văn hóa của thời đó thì tuyệt đối là sản vật khan hiếm, cũng chính là nhân tài mà các sĩ tộc cường hào coi trọng.

Tào Phi chính là hiểu được điểm này cho nên mới không lập tức động thủ với Đơn Phi, đương nhiên Đơn Phi cũng hiểu điểm này, lập tức nói: - Tên của huynh đệ cũng không tục, đồ bán cũng không tục a.

Câu này của Đơn Phi cũng không phải khách sáo, thù du không phải trư ngư, đó là thực vật lưu hành thời Đường, Tống, Nguyên, không những có thể làm thuốc, cắm thù du đuổi tà trừ độc còn là một tập tục của tết Trùng Dương, lưu truyền đến nay, trong thời kỳ Tam Quốc thì không có ghi chép cụ thể, Vương Tường này lại bán thứ này, có thể coi như rất có mắt nhìn.

Vương Tường có chút nói rõ: - Nói ra không sợ đại nhân chê cười, ta cũng nghe người khác nói... nên mới lấy đi bán thử, nhưng vẫn chưa có...

Đơn Phi nhìn thù du trên xe bò, tiện tay ngắt một quả màu đỏ trên cành lá, bỏ vào trong miệng nhai.

- Đại nhân, không ăn được, mùi vị rất lạ. Vương Tường vội nói.

- Không phải lạ... Khóe miệng Đơn Phi hiện ra nụ cười, chậm rãi nói: - Vương Tường... huynh còn có... Hắn vốn muốn hỏi xem tên này còn có bao nhiêu thù du, xe thù du này không có ai mua, nhưng trong mắt hắn thì lại hóa thành một món của cải, cho dù không đổi thành vàng, tác dụng cũng rất lớn.

Nhưng còn chưa nói xong, Đơn Phi đột nhiên ngơ người, lẩm bẩm nói: - Vương Tường... Tường trong tường đoan?

- Đại nhân, ngài sao vậy? Vương Tường khó hiểu nói.

Trong lòng Đơn Phi vừa động, đột nhiên hỏi:

- Xin hỏi lệnh tôn cũng họ Vương phải không?

Vương Tường lại có chút dở khóc dở cười, không ngờ Đơn Phi lại đưa ra câu hỏi này, chưa kịp trả lời, Ô Thanh đã nói: - Lão đại, huynh sao vậy, cha của Vương huynh đệ tất nhiên họ Vương.

Đơn Phi khẽ thở phào, chậm rãi nói: - Lệnh đường chắc là họ Tiết?

Vương Tường đầu tiên là kinh ngạc, sau là chán nản nói: - Lẽ nào đại nhân biết gia mẫu? Nhưng gia mẫu sớm đã quy tiên rồi.

- Kế mẫu huynh họ Chu? Đơn Phi lập tức nói.

Vương Tường ngẩn người hồi lâu, không hiểu tiểu tử này có phải là lão Vương nhà bên cạnh hay không, sao lại biết rõ chuyện nhà của gã như vậy, lắp bắp nói: - Đại nhân nói không sai... làm sao ngài...

Cuối cùng Đơn Phi cũng hồi thần lại, lắc đầu nói: - Người nhà huynh ta không biết một ai cả.

Hả?

Nói vậy mà được sao?

Vương Tường, Ô Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn Đơn Phi, hiển nhiên không thể nào hiểu được logic của hắn, đương nhiên Đơn Phi biết tại sao mình lại có kiểu logic này, hắn biết đến Vương Tường trong sử sách.

Vương Tường, đây chính là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, nhân vật chính "Ngọa băng cầu lý" trong Nhị thập tứ hiếu.

Theo sách sử ghi lại, Vương Tường người này chí hiếu, sau khi mẹ đẻ Tiết thị qua đời, mẹ kế Chu thị đã kế thừa truyền thống tốt đẹp của mẹ kế trong truyện cổ tích trăm ngàn năm qua, một lòng muốn giết chết Vương Tường để con trai Vương Lãm của mình kế thừa gia nghiệp, nhưng Vương Tường này không hề oán hận mẹ kế, có lần mùa đông khắc nghiệt, mẹ kế bị bệnh muốn ăn cá chép, đoán chừng là muốn nhân cơ hội giết chết Vương Tường, Vương Tường liền đến mặt sông đóng băng, cởi quần áo nằm trên băng, hy vọng làm băng tan để tìm cá chép, đông lạnh và băng cẩu giống nhau, kết quả là lại có hai con cá chép nhảy vào lòng gã,

Đối với kiểu ghi chép này, Đơn Phi luôn cho rằng không phải Vương Tường não ngắn, chỉ là người biên truyện não úng nước, sao lại bịa ra kiểu truyền thuyết nhảm nhí đến đứa trẻ ba tuổi cũng không tin này.

Tuy nhiên Vương Tường hiếu thuận xem ra cũng là thật.

Đơn Phi biết Vương Tường, ngoài bởi vì câu chuyện Ngọa băng cầu lý ra, điểm quan trọng nhất là người này là tộc tằng tổ phụ của Thư thánh Vương Hi Chi, nói cách khác, Vương Tường còn có một đệ đệ tên là Vương Lãm, phân chi Vương Lãm đã sinh ra tòng tôn tử Vương Hi Chi lưu truyền thiên cổ, không chỉ như thế, còn sinh ra một tôn tử tiếng tăm lừng lẫy tên là Vương Đạo!

Tích nhật Vương Tạ đường tiền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia!

"Vương" trong Vương Tạ ở đây chính là Vương Đạo một tay che trời trong Đông Tấn Vương thị cao môn!

Đơn Phi xuất thân khảo cổ, từ Vương Hi Chi biết Vương Tường, từ Vương Tường nghĩ đến Vương Đạo, nhất thời xuất thần, bỗng thấy sắc mặt Vương Tường đột nhiên biến đổi, Ô Thanh đồng thời hét lên: - Ngươi làm gì?

Sau lưng gió táp nổi lên, một bàn tay lạnh đã sờ lên cổ của Đơn Phi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui