Thâu Hương

Thương Thúc?

Đứa bé này tuổi còn nhỏ nhưng tên thì ‘to lớn’ quá nên Đơn Phi không khỏi buồn cười. Thấy người phụ nữ kéo đứa bé khuất dần trong đám đông rồi hắn thầm gật đầu.

Người phụ nữ thoạt nhìn nghèo khó nhưng khí tiết đáng nể, rất biết cách quản giáo. Đứa bé kia thoạt nhìn thì giảo hoạt nhưng đối với Đơn Phi mà nói thì rất có thiện cảm.

Đem bánh bao chia cho Ô Thanh, Đơn Phi và y vừa đi vừa ăn. Ô Thanh ăn được bánh bao, lại biết được là Đơn Phi làm ra cho nên không khỏi tán thưởng không dứt miệng.

Đơn Phi thầm nghĩ “Người cổ đại có lúc cũng khá dễ lừa, không phải chỉ là làm mỗi cái bánh bao sao? Đồ đệ cũng thiếu chút nữa thu nhận được một tên, lão tử chẳng qua cũng chỉ là nhà khảo cổ học thôi, phiền các người đừng có bắt ta làm vua vượt biên như vậy được không?

Mặc dù hắn không muốn vượt biên nhưng biết hiện giờ nhất định phải làm xong chuyện của tửu lâu, nếu không thì sẽ gặp họa. Là một nhân sĩ thành đạt, nếu không làm thì thôi, chứ đã làm thì nhất định phải làm tốt mới được.

Nếu như cuộc tranh chấp giữa tửu lâu thất bại, hắn chưa nói đến việc không còn mặt mũi nào mà thoát khỏi thân phận gia nô, thậm chí còn có thể khó chịu hơn cả cái chết.

Chưa nói đến thời đại này mà cứ coi như thời đại của hắn thì cũng tuyệt đối không có ai đồng cảm với kẻ thất bại cả.

Mang theo ý nghĩ này Đơn Phi cùng Ô Thanh đến chợ Tây thành Nam.

Ô Thanh đưa Đơn Phi đến một góc phố, chỉ một người xa xa, nói:

- Lão đại! Người kia tên là Tôn Vi, gã ta và một người gọi là La Lão Đa dẫn theo một số người ở đây giúp người khác vận chuyển hàng.

Đơn Phi thấy người mà Ô Thanh chỉ, dáng người trung bình nhưng khá khỏe khoắn, sau người còn đặt xe đẩy một bánh đơn sơ, bên cạnh có mấy người cũng như vậy. Hắn thầm nghĩ “Đây chính là cu li mà ở thời đại mình phải bán sức lực mưu sinh đây?”

Hắn vừa mới nghe thấy Ô Thanh giới thiệu thì còn thầm nghĩ không biết có gặp phải bang hội gì không?

Phải biết rằng bang hội là sự phân công xã hội chính thức mới nổi lên sau thời Tùy Đường. Đây đáng lý ra phải là có lợi với sở thích khác thường của Tùy Dương Đế nhưng không ai có thể nói rằng, Tùy Đường trước đó tuyệt đối không có sự tồn tại của bang hội như thế này.

Gien còn có đột biến, ngươi nói xem triều đại này đột nhiên xuất hiện mấy cái trực thăng là không thể nào nhưng nếu như thuyết tương đối của Einstein là chính xác, lỗ sâu và vết nứt không gian tồn tại, ngươi nói xem máy bay trong lúc bay cao ngàn dặm đụng phải vết nứt không gian, ngay lập tức xuyên không thì có khả năng không?

Tất nhiên, công thức tính ở đây chắc chắn chỉ có nhân vật tài năng như Einstein mới có thể hiểu được.

Nhà khảo cổ học có kiến thức thật sự cũng không bao giờ nói triều đại nào tuyệt đối không có gì mà nên nói là hiện giờ vẫn chưa phát hiện ra chứng cớ gì để chứng minh mà thôi.

“Chúng ta là những nhà khảo cổ học chứ không phải là những kẻ cổ hủ. Lúc nào cũng luôn lấy việc phát hiện ra những sự vật mới lạ trong thời cổ là niềm vui”. Đơn Phi thầm nghĩ như vậy.

Tôn Vi nhìn thấy Ô Thanh dẫn người đến thì đã đứng ngay dậy. Không biết là những thứ trong đầu Đơn Phi đều là những thứ y không hiểu được nhưng ít nhiều cũng có chút bất mãn:

- Ô Thanh! Ngươi nói có người mua bán lớn chiếu cố đến chúng ta, chính là…tên tiểu tử này sao?

- Đây chỉ là gia nô thôi.

Tôn Vi trà trộn trong phố xá, thông qua việc ăn mặc là nhận ra thân phận nên có chút tâm đắc.

Ô Thanh lập tức nói:

- Tôn Vi, ngươi khách khí một chút, đây là lão đại của ta đấy.

Tôn Vi và mấy tên bên cạnh y đều cười ồ lên. Tôn Vi nói:

- Hắn là lão đại của ngươi nhưng không phải là lão đại của chúng ta.

Đơn Phi cũng mỉm cười, nói:

- Trước hết không vội nói ai là lão đại. Có mối làm ăn, các ngươi có làm không?

Tôn Vi nhìn trên dưới Đơn Phi một chút, cảm thấy hắn ta còn ít hơn mình một hai tuổi nên không tin vào hắn mà lãnh đạm cười, nói:

- Một xe một ngày hai mươi văn, ngươi có trả được không?

Ô Thanh vội vã nói:

- Không phải ngươi nói buôn bán lớn thì có thể thương lượng sao?

- Hắn ta thì có thể có buôn bán lớn đến mức nào?

Tôn Vi có chút khinh thường nói.

- Một ngày mười lăm văn, tầm mười người, ước chừng... nửa tháng đi

Đơn Phi tính toán một chút.

Tôn Vi và mấy người đồng bọn cuối cùng cũng biến đổi sắc mặt, thầm nghĩ “Đoàn người ngồi ở đây cả ngày nhiều nhất cũng chỉ mười mấy văn tiền, có lúc còn phải hít không khí nữa. Bình thường nếu như không tiết kiệm chút tiền thì nói không chừng đã phải ôm bụng đói rồi. Vụ làm ăn mười lăm văn tiền một ngày, khoảng nửa tháng chắc là được.

- Mười tám văn!

Tôn Vi cò kè mặc cả.

- Không được, chỉ mười lăm văn thôi!

Ô Thanh ép giá.

Đơn Phi cười thầm. Hắn biết, đối với những người nghèo khổ mà nói, một văn tiền đều cũng phải vất vả đổ mồ hôi. Đang lúc định trả lời bọn họ thì chợt nghe một người giọng khàn khàn nói:

- Không cần nói nữa, mười văn tiền một ngày là được rồi.

Mọi người ngẩn ra.

Đơn Phi quay đầu lại nhìn thì thấy một lão già đứng ở phía sau, hai tay đều có nốt phồng dày, thân người thoạt nhìn rắn chắc, chỉ có điều vầng trán dạn dày sương gió, đúng là có chút tuổi tác rồi.

- La Lão Đa!

Tôn Vi kêu một tiếng, bước nhanh lại rồi không hiểu, hỏi:

- Người nói gì vậy?

- Ta nói mười văn tiền một ngày là được rồi.

La Lão Đa mỉm cười nhìn Đơn Phi nói.

- La Lão Đa, có phải là người…

Trong lòng Tôn Vi thầm nghĩ lẽ nào Lão Đa hồ đồ rồi, nhưng y còn nhỏ đã được La Lão Đa nhận nuôi, mấy người bên cạnh cũng vậy nên đối với La Lão Đa chỉ có sự tôn kính.

Nhưng nói đến giá cả thì đâu có lý là tự hạ mình xuống vậy?

Đơn Phi ban đầu cứ nghĩ rằng mình đã có được lợi thế, thấy tình hình như này thì cũng có chút khó hiểu, nhưng sau đó chỉ thấy La Lão Đa chậm rãi đi tới, mỉm cười nói:

- Có phải là Đơn công tử không?

Ô Thanh thấy Đơn Phi nhìn mình một cái thì hiểu ý của hắn, thấp giọng nói:

- Ta nói với La Lão Đa là Đơn công tử muốn dùng xe.

Đơn Phi gật đầu, lại cười nói:

- Gọi công tử thì ta không dám nhận, cứ gọi ta là Đơn Phi là được rồi.

La Lão Đa ho nhẹ một tiếng, nói:

- Hiếm khi được Đơn công tử xem trọng chúng ta đến vậy. Đám trẻ không hiểu chuyện, nay lão ra mặt định giá một người một ngày mười văn tiền. Nếu như Đơn công tử cảm thấy không ổn thì vẫn có thể thương lượng.

Đơn Phi thấy La Lão Đđa mặc dù đã già nhưng tuyệt đối không giống kiểu người hồ đồ. Hắn nhau mày, giơ tay lấy từ ngực một khối vàng nhỏ đưa cho La Lão Đa, cười nói:

- Nếu đã như vậy thì ta đưa ít tiền để đặt cọc.

Mọi người vừa nhìn thấy vàng trong tay hắn thì lập tức trợn trừng mắt lên.

Bọn họ ngày thường làm buôn bán mấy văn tiền, vừa nhìn thấy Đơn Phi ra tay như vậy thì rõ ràng là không cùng đẳng cấp rồi.

La Lão Đa nhìn thấy vàng thì chỉ cười, không vội nhận lấy mà đẩy lại nói:

- Không vội, không vội! Người như Đơn công tử thì lão đây rất tin tưởng.

Đơn Phi thật sự cảm thấy có chút kỳ quái, thầm nghĩ mình thật sự đã đến mức khí phách, nhìn mặt cũng có thể trả tiền rồi?

- La Lão Đa, sao ông biết ta là người đáng tin?

La Lão Đa mỉm cười, nói:

- Một người vì cứu một đứa bé nghèo đói mà không tiếc mạng sống của mình, thậm chí còn dám vì thế mà lên án Thế Tử, người như vậy sao lão lại không tin cho được?

Đám người Tôn Vi ngẩn người ra, cùng nhau nói:

- Lão Đa! Hắn ta chính là người mà Lão Đa nhắc đến sao?

Đơn Phi cứu Hổ Đầu ở trên phố và còn đối kháng với Thế Tử Tào Phi. Bản thân hắn cảm thấy không có gì nhưng trên phố lúc đó chưa nói đến ngàn người nhưng cũng có hàng trăm con mắt nhìn vào hắn.

La Lão Đa là một trong số đó.

Sau khi lão nhìn thấy chuyện này thì quay về có kể lại cho đám người Tôn Vi. Đám Tôn Vi nghe thấy thì có chút khâm phục người mà dám đối kháng với Thế Tử này. Những người có cá tính thì tất nhiên là rất nhiều, có ai mà không có lúc nóng nảy chứ? Nhưng kích động có cá tính đối kháng với Thế Tử mà không bị đánh chết, đám người Tôn Vi cảm thấy không có bản lĩnh này.

Nghe La Lão Đa nói Đơn Phi chính là nhân vật đó thì ánh mắt Tôn Vi nhìn Đơn Phi cũng có phần nào khác trước rồi.

La Lão Đa nhìn đám người Tôn Vi rồi nói:

- Tất nhiên là cậu ấy rồi, ngươi còn không tin vào tầm nhìn của lão sao? Đám lỗ mãng các ngươi, coi thường mọi người, kéo đuôi xe còn muốn kéo ngược lên trời, không hề biết những người thật sự có bản lĩnh giống như Đơn công tử đây. Người ta đến Thế Tử còn dám nói nhưng đối với các ngươi thì thái độ ôn hòa như vậy. Có biết đây gọi là gì không? Là giáo dưỡng đó.

Đơn Phi tự cảm thấy mình mặt dày nhưng lúc nghe vậy vẫn cảm thấy mặt có chút nóng lên, đành phải nói:

- La Lão Đa quá khen rồi!

La Lão Đa quay mặt lại, nhìn Đơn Phi thành khẩn nói:

- Đơn công tử, sau này nếu như thấy chúng dễ bảo thì vẫn mong…nhắc nhở răn dạy chúng một chút!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui