Thâu Long Hoán Phụng

Lý Lạc Hành cùng Long Ngự Thiên bị đưa đến lao phòng ẩm mốc phía sau. Thiết môn nặng nề đóng lại. Long Ngự Thiên loay hoay đỡ Lý Lạc Hành ngồi xuống, dựa lưng vào đống rơm.

“Thiên nhi…” Lý Lạc Hành áy náy gọi, Long Ngự Thiên nhẹ nhàng khoát tay, ý chỉ hắn không nên nhiều lời. Nhưng Lý Lạc Hành lòng vẫn băn khoăn, yếu ớt nói: “Thiên nhi… là ta gây phiền phức cho ngươi…” Long Ngự Thiên không chú ý đến hắn, quét mắt nhìn toàn bộ lao phòng, bất mãn chau mày.“Thật là! Phạm nhân cũng là người a! Bị ngược đãi tệ hơn cả thú vật! Chờ ta hồi kinh… nhất định tâu Hoàng thượng hạ chỉ cải thiện…” Lý Lạc Hành ưu thương nhìn hắn, không đành lòng nhắc nhở Long Ngự Thiên bọn họ vĩnh viễn… không có ngày trở về kinh thành…

“Hanh, huyện lệnh thật hồ đồ! Ta nhất định sẽ cách chức hắn!!” Long Ngự Thiên không một chút lo lắng cho tính mạng chỉ còn kéo dài đến ngày kia, tự tại vạch kế hoạch. Lý Lạc Hành đau lòng gọi: “Thiên nhi… đến đây… Ta… có rất nhiều điều… chưa nói ngươi hay… Hiện tại đã đến lúc…” Lý Lạc Hành trong lòng tràn đầy tư vị, đang muốn khảng khái bộc lộ, bị Long Ngự Thiên liếc mắt ngăn cản!!

Bất chấp quyết tâm thổ lộ của Lý Lạc Hành, Long Ngự Thiên cởi ngoại bào, phủ lên người hắn, ôn nhu khuyên nhủ: “Phu quân… đừng nói gì cả… bảo trì thể lực…”

“Không cần …” Lý Lạc Hành lắc đầu khe khẽ. Long Ngự Thiên cười cười, đôi mắt tinh lóe quang: “…để đêm nay… chúng ta vượt ngục!!!”

“Cái gì!!” Lý Lạc Hành vừa nghe, sợ đến mức giật bắn lên, nắm chặt hai vai Long Ngự Thiên kinh hoảng: “Không được! Thiên nhi! Đó là diệt môn!!”

“Vậy để bọn họ giết hoàng tộc là được.” Long Ngự Thiên ung dung trả lời. Lúc này, Lý Lạc Hành mới nhớ tới địa vị của hai người, lo lắng trong lòng liền vơi xuống. Nhưng… “Ta hiểu. Thiên nhi, đến lúc đó ngươi cứ đi, không cần lo cho ta. Ngươi vốn vô tội.”

Long Ngự Thiên quay đầu, hung hăng nhìn Lý Lạc Hành, nghiến răng: “Ý ngươi là ngươi không đi? Nhượng một mình ta trốn? Nói cho ngươi hay, Lý Lạc Hành! Ngươi đi đâu ta theo đấy!! Đừng cho rằng xuống hoàng tuyền là có thể chạy thoát khỏi ta! Ngươi nhất định phải ở bên ta.”

“Thiên nhi…” Lý Lạc Hành nghẹn lại, nói không nên lời, biết không thể làm gì hơn…


~~~

Ban đêm …

“Ân…” Một âm thanh gắng gượng phát ra từ lao lý.

“Ân— “ Không nên hiểu lầm a~

“Hô!” Long Ngự Thiên không cam lòng buông tay, dừng lại nghỉ một chút. Lao môn được làm từ sắt, vô cùng chắc chắn, cho dù Long Ngự Thiên thần công tái thế cũng không có cách nào dùng nội lực phá hủy.

Lý Lạc Hành ngồi ở góc tường, ngơ ngẩn nhìn Long Ngự Thiên suy nghĩ, một câu cũng không muốn nói. Giết người… nếu không chết, thì cũng chịu tội suốt đời …

“Không nghĩ nữa… Dù sao, giết người phải đền mạng…” Lý Lạc Hành thở dài. Long Ngự Thiên nghe vậy, nhíu mày, ngồi xổm trước mặt Lý Lạc Hành, khẳng định: “Phu quân, ngươi suy xét sự tình tỉ mỉ một chút, ngươi cho rằng như vậy là giết người sao?”

“Cái gì?!” Lý Lạc Hành chấn động, kinh ngạc ngẩng đầu. Long Ngự Thiên hắc bạch phân minh, đôi mắt trong veo kiên định dường như thấu suốt lòng dạ hắn! “Ngươi ngẫm lại, nàng lúc lâm chung cầu ngươi báo thù. Ai lại nhờ kẻ giết mình như vậy ni? Hơn nữa, nàng chỉ van ngươi rửa sạch huyết cừu, có thể thấy nàng đã không còn màng đến chuyện sinh tử, nên sẽ không trách ngươi đã sẩy tay.”

“Nhưng…” Lý Lạc Hành trong lòng vẫn vô cùng bất an.

“Người đã chết! Chúng ta nhất định phải thay nàng báo thù. Còn ngươi có tội hay không, hãy để hậu thế phán xét!!” Long Ngự Thiên thấy Lý Lạc Hành lung lay, liền tiến thêm một bước.

“Nhưng…” Ngữ khí của Lý Lạc Hành càng lúc càng yếu.

“Nói không chừng nàng còn cảm kích ngươi vì nàng báo thù ni! Ngươi nếu bị tên quan hồ đồ kia giết, ai sẽ thay nàng kêu oan a!”

“…” Thấy Lý Lạc Hành không trả lời, Long Ngự Thiên biết lời mình nói đã tác động mạnh mẽ đến hắn, cũng thôi ép bức, đi ngược về phía thiết môn “khiêu chiến”. Hắn-Long Ngự Thiên vốn không tin vào vận mệnh. Thâm tâm hắn tin rằng, nỗ lực quyết định thành bại!!!

Nếu cho hắn nửa tháng, Long Ngự Thiên mới có thể đánh văng lao môn, nhưng hiện tại chẳng còn bao nhiêu thời gian…

“Ghê tởm! Thiên muốn giết ta, ta phải nghịch thiên!!” Long Ngự Thiên gầm lên. Lý Lạc Hành thấy thế, vội vã lấy tay che miệng hắn, sợ quản ngục nghe được…

Nhìn Long Ngự Thiên bất lực, Lý Lạc Hành cắn môi, lòng hạ quyết tâm!!!


“Thiên nhi… Đưa ta mượn trâm cài tóc.” Lý Lạc Hành bất ngờ kéo Long Ngự Thiên vào lòng, tiện tay gỡ điêu phụng kim sai(1).

Long Ngự Thiên ngơ ngác nhìn Lý Lạc Hành bẻ thẳng kim sai, thắc mắc: “Phu quân? Ngươi dùng nó xâu lỗ tai ư?” Lý Lạc Hành đưa mắt liếc phu nhân, trả lời: “Ta không phải ngươi! Trong khổ ải vẫn tìm vui a! Ta muốn… vượt ngục!”

“Cái…” Long Ngự Thiên nghe xong, sợ đến mức suýt hô lên! Con người tao nhã, thi thư lễ nghi Lý Lạc Hành chủ động vượt ngục?!! Long Ngự Thiên thầm giận bản thân không hảo hảo quan sát mặt trời hôm nay có đúng mọc phía đông hay không.

Nhìn Lý Lạc Hành thuần thục tra kim sai vào ổ khóa, Long Ngự Thiên cảm giác như đầu lưỡi bị thắt lại, ngập ngừng hỏi: “Ngươi… thế nào rất thành thạo a…”

Lý Lạc Hành chuyên chú mở khóa, nhỏ giọng đáp: “Khi còn bé ta… mỗ lần phạm lỗi bị đa nhốt vào thư phòng giáo huấn… Dần dà ta luyện được kỹ năng mở khóa… Từ lúc ta giải hết tất cả khóa đa có thể làm ra, người không nhốt ta ở thư phòng nữa. Bất quá khi đó ta cũng đã lớn…”

Không nghĩ tới lão công nghiêm túc của mình lại có quá khứ huy hoàng như vậy, Long Ngự Thiên nhỏ giọng nũng nịu: “Lần sau ngươi nhất định phải dạy ta, phu quân… Thế nào? Khóa này ngươi giải được không?”

Lý Lạc Hành không trả lời, chỉ nghe “Cạch” một tiếng, đầu khóa đã tách rời! “Cái này đã là gì… trước đây ta lãnh chiến(2) với đa, chẳng biết người tìm đâu ra cửu tử liên hoàn long phượng tỏa(3), thật là kịch liệt ni! Ta mất hai ngày mới giải được!!”

Long Ngự Thiên nhìn cửa mở, nhảy nhót kéo Lý Lạc Hành cùng đi, nhưng Lý Lạc Hành khe khẽ cười, đẩy Long Ngự Thiên ra ngoài, trởtay khóa lại thiết môn!!!

“Ngươi làm gì!!!” Long Ngự Thiên kinh hoảng, đáng tiếc đã quá trễ, thiết môn đóng lại chia cắt hai người!

“Ngươi không đi, ta an vị ngoài cửa cùng ngươi! Ta cũng không đi!” Long Ngự Thiên ngữ điệu kiên quyết, ngồi xuống.

Lý Lạc Hành lắc đầu: “Ngươi phải đi! Ta không có võ công, thân thể cũng chưa hồi phục… cùng đi với ngươi, nhất định chưa kịp chạy xa đã bị bắt… Ngươi một mình thuận tiện, ta… Ngươi mau tìm người tới cứu chúng ta, ta ở đây chờ!!”


Long Ngự Thiên không phải người ủy mị, nghe Lý Lạc Hành nói liền lập tức minh bạch, nhưng trong lòng thập phần lo lắng, dặn dò: “Ngươi đáp ứng ta! Nhất định phải chờ ta trở lại. Nếu như ngươi chết, ta quyết… bất sống!” Hanh! Nhất định không cho ngươi xuống địa phủ tìm một biểu muội nào đó.(trời ơi, thời khắc sanh tử mà ẻm chỉ nghĩ được có thế thôi đó a~)

Lý Lạc Hành cười cười, gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nhượng tên quan hồ đồ kia chém đầu! Mau đi đi.”

Long Ngự Thiên thâm tình nhìn Lý Lạc Hành, sau đó quay đi không ngoảnh lại.

Nhìn hắn đi xa, Lý Lạc Hành thở dài trở lại chỗ ngồi. Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, xem ra lúc này hắn phải dùng một chút mánh khóe nhằm kéo dài thời gian đợi Long Ngự Thiên trở lại cứu hắn!

~Hạ hồi phân giải~

—————

(1): kim sai là kẹp tóc- nghĩa cả cụm: cài tóc chạm hình chim phượng

(2): chiến tranh lạnh

(3): nôm na là một cái khóa bự gồm chín cái khóa nhỏ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui