“Nhưng ta có ý kiến?”
Thanh âm lạnh lùng mang theo vài phần nhu mì của nữ nhân, cũng mang theo vài phần trầm khàn của tuổi tác.
Mọi người nhanh chóng nhìn về phía phát ra âm thanh, Hoa Vạn Vạn, cung chủ của Phù Dung các, tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ do Hàn gia làm chủ.
Hoa Vạn Vạn cũng được coi như một vị trưởng bối đối với tứ đại thế gia, xét về tuổi tác là như vậy. Nữ nhân này năm nay đã hơn năm mươi tuổi, mái tóc đã lấm tấm những sợi màu trắng, nhưng dung nhan thì vẫn tựa như nữ nhân ba mươi. Khuôn mặt Hoa Vạn Vạn luôn mang theo vẻ lạnh lùng, toàn thân thoát ra sát ý nồng đậm.
Những ánh mắt tò mò nhìn về phía Hoa Vạn Vạn, nhận thấy luồng sát ý trên người bà cũng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, rất sợ rước họa vào thân.
“Hoa cung chủ, người có ý kiến gì vậy?” Hàn Dực tựa như rất bất ngờ trước phản ứng của Hoa Vạn Vạn.
“Ta không đồng ý.” Hoa Vạn Vạn băng lãnh nói. Sự hợp lực của tứ đại thế gia góp phần giữ thế cân bằng trên giang hồ. Tứ đại thế gia tuy phân chia ra các miền nam, bắc nhưng tựu chung vẫn là một tổng thể thế lực, không thể tách rời. Nếu tách rời, tứ đại thế gia sẽ không còn là tứ đại thế gia, giang hồ cũng sẽ vì thế mà ảnh hưởng. Nhất là, quyền lợi của tứ đại thế gia, quyền lợi của Hoa gia sẽ bị ảnh hưởng. Bà không muốn để chuyện đó xảy ra.
“Lí do?”
“Rất bất lợi.”
Ba từ, đủ ngắn ngọn, cũng đủ diễn đạt ý tứ của bà.
“Việc này…” Hàn Dực khó xử cúi đầu. “Tư Đồ huynh, ngươi có ý kiến gì không?”
Tư Đồ Quân mỉm cười, không chút nao núng nói. “Hoa cung chủ, Tư Đồ gia rút khỏi giang hồ, quả thật sẽ rất bất lợi đối với tứ đại thế gia. Việc này đương nhiên ta hiểu được, cũng ta suy tính thiệt hơn mới đưa ra quyết định này…”
“Ngươi đưa ra suy tính thì thế nào? Kết quả cuối cùng vẫn là ngươi rút lui, để lại cục diện rối rắm này cho chúng ta. Hàn gia, Liễu gia, Hoa gia, ba đại gia tộc chúng ta gánh vác, nơi nào có Tư Đồ gia ngươi chịu thiệt.” Hoa Vạn Vạn sắc bén nói. Phù Dung các từ trước tới nay đều do nữ nhân làm chủ. Không phải việc gì nữ nhân Phù Dung các cũng làm được mà cần có chỗ dựa, chỗ dựa đó chính là thế lực của tứ đại thế gia. Nếu chỗ dựa này mất đi, Phù Dung các phải làm sao? Từ khi kế thừa ngôi các chủ này từ mẫu thân, Hoa Vạn Vạn đã tâm tâm niệm niệm không thể để nó bị hủy trong tay bà. Bà không thể lùi bước.
“Hoa cung chủ, ta có khi nào nói để các ngươi chịu thiệt?”
“Không chịu thiệt? Vậy ngươi tính thế nào?”
“Chuyện này… nếu ta rút lui, chắc hẳn sẽ có thế gia khác thế chỗ. Tứ đại thế gia vẫn là tứ đại thế gia, chỉ là Tư Đồ gia không còn thuộc tứ đại thế gia. Cung chủ thấy vậy có được không?”
Hoa Vạn Vạn nhìn hắn, suy nghĩ trong đầu xoay một vòng. “Có thể.”
Tư Đồ Quân mỉm cười, quay lại nói với Hàn Dực. “Lí do ta tới đây chính là muốn đề cử một thế gia khác thay thế Tư Đồ gia ta trong tứ đại thế gia. Hàn huynh có ý kiến gì không?”
“Không.”
“Còn Liễu gia thì sao?” Tư Đồ Quân lại quay sang nhìn Liễu Dương, trang chủ của Liễu Kiếm sơn trang.
Liễu Dương quay sang nhìn muội muội Liễu Nga bên cạnh, thấy nàng nhẹ nhàng gật đầu, mới nói: “Quân đệ, ngươi nghĩ sao thì cứ làm vậy. Ta trước giờ chưa từng muốn làm trái ý muội muội. Ta cũng mong muội muội ta hạnh phúc.”
Một câu này nói ra khiến mọi người hồ nghi nhìn nhau. Mà hai kẻ trong cuộc lại chỉ bình thản mỉm cười. Liễu Nga trước nay luôn muốn rời khỏi giang hồ, Tư Đồ Quân cũng có ý nghĩa như vậy. Hai kẻ cùng chung chí hướng kết lại thành một mối lương duyên.
“Mộ Dung huynh, ngươi cũng nên cho chút ý kiến đi chứ?” Tư Đồ Quân nhìn sang vị minh chủ vẫn im lặng kia. Tứ đại thế gia đã đồng ý, nếu minh chủ võ lâm cũng đồng ý thì sẽ không có thể có ý kiến gì nữa.
Mộ Dung Khiếu nhìn Tư Đồ Quân rồi nhìn sang Hàn Dực. Hắn từ trước đến nay vẫn không thích can thiệp vào những chuyện như vậy. Nhưng chuyện này nếu hắn không quyết thì sẽ không được.
“Chuyện của tứ đại thế gia thì tứ đại thế gia tự giải quyết đi.”
Hắn buông một câu, rũ bỏ trách nhiệm của mình cũng ngăn cản kẻ khác xen chân vào làm phức tạp vấn đề.
Tư Đồ Quân nhìn hắn đầy cảm kích, sau đó nói: “Vậy Tư Đồ gia xin chính thức rút lui khỏi giang hồ, chuyện giang hồ từ này không liên quan gì đến Tư Đồ gia, xin các huynh đệ thông cảm.”
Câu nói này của Tư Đồ Quân chính là bước mở màn cho thảm kịch của cuộc đời hắn sau này. Chỉ có điều, đây lại thuộc về một câu chuyện khác.
Thức bá tiến lại bên người Hàn Dực nói nhỏ một câu. Hắn khẽ gật đầu, nói với mọi người trong đại sảnh.
“Giờ cũng đã đến lúc dùng ngọ thiện, mời các huynh đệ tiến sang dãy nhà bên cạnh dùng bữa, sau đó nghỉ ngơi một chút. Những chuyện còn lại hãy để đến chiều rồi lại bàn tiếp.”
Sau khi dùng ngọ thiện, Tô Bích theo chân A Hạnh về phòng nghỉ ngơi. Giữa đường, hai nàng lại bị kẻ khác cản trở. Kẻ đó chẳng ai khác chính là Hàn Dực.
Trên hành lang nối giữa đại sảnh và nơi ở của nàng, Hàn Dực đứng tựa người vào thanh cột chống, bàn tay lại nhẹ nhàng gõ nhẹ lên mặt gỗ chắn. Thoạt nhìn, hắn trông thật nhàn tản, tự tại.
Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, hắn mới ngẩng đầu lên, mỉm cười.
“Tô tiểu thư.”
Tô Bích nhìn hắn, cảm giác khó chịu lại xuất hiện.
“Trang chủ không tiếp khách mà lại đứng đây làm gì?”
“Tiểu thư không biết bây giờ đang là giờ nghỉ ngơi sao? Làm phiền khách a rằng không tốt lắm.”
“Vậy sao? Nhưng trang chủ hình như đang làm phiền ta.”
“Có sao? Ta chỉ muốn mời tiểu thư uống một chén trà thôi.”
Tô Bích thở dài. Nàng nói không lại hắn. “Vậy trang chủ dẫn đường đi.”
Hàn Dực cười, bước đi trên dãy hành lang dài. Tô Bích cùng A Hạnh nối bước theo sau.
“Hoa mai trong trang rất đẹp, cũng rất thơm.” Lại ngồi trong lương đình nơi lần đầu tiên xuất hiện trước hắn trong thân phận Tô gia đại tiểu thư, Tô Bích ngắm nhìn rừng mai trước mắt, tán thưởng.
“Là gia mẫu thích hàn mai nên gia phụ đã sai người đem giống mai từ Cửu Vân quốc trở về.” Hàn Dực nhấp một ngụm trà, nói.
Hoa mai này khi nương hắn còn sống rất chi là yêu thích. Hắn vẫn còn nhớ khi còn nhỏ, nương thường dẫn hắn uống trà giữa rừng mai. Hương thơm thanh tĩnh như vậy ăn sâu vào lòng hắn. Mà sắc trắng tinh khôi của mai cũng là một kí ức mà hắn không bao giờ có thể thấy lại.
“Hoa mai của Cửu Vân thì đúng là thiên hạ vô song.” Tô Bích cũng nhớ Cửu Vân quốc. Nơi ấy nữ nhân làm chủ, quanh năm lạnh giá nên chỉ có thể trồng được hàn mai này. Cũng vì thế mà hàn mai trở thành quốc hoa của Cửu Vân, cũng trở thành nét đặc trưng của Cửu Vân.
“Chắc bá phụ đã phải tốn rất nhiều công sức, Cửu Vân quốc đâu có dễ dàng để người ta mang quốc hoa ra khỏi lãnh thổ.” Ánh sáng trong mắt nàng trầm xuống, nhìn bàn trà tỏa hương nghi ngút. “Chắc bá phụ phải yêu bá mẫu nhiều lắm.”
“Gia phụ là một kẻ chung tình.” Con cháu Hàn gia luôn là những kẻ chung tình. Chỉ yêu một người duy nhất, là tình yêu khắc cốt ghi tâm, trọn đời khó phai.
“Trang chủ chắc cũng phải yêu nữ nhân đó lắm?” Nhớ lại lời mấy ngày trước của hắn, nàng chợt nói.
Hắn cúi đầu, đôi mắt khẽ nhắm. “Nữ nhân đó khiến ta ghi nhớ suốt đời, mãi mãi không thể quên.”
Tô Bích nhìn hắn. Gió khẽ thổi qua lay động làn mi cong cong của hắn. Một chút dư âm trong nỗi nhớ của hắn truyền đến nàng. Man mác buồn thương nhưng lại khắc sâu đến trọn đời.