Sau khi uống xong một chén trà, Tô Bích viện cớ mệt mỏi, mang theo A Hạnh rời đi. Tại lương đình chỉ còn lại mình Hàn Dực. Hắn nghe bước chân nàng rời đi, âm thanh nhỏ dần rồi biến mất.
“Hàn gia hóa ra lại có truyền thống chung tình.” Một bóng người chợt xuất hiện bên cạnh hắn. Người nọ vóc người cao lớn, khuôn mặt nam tính tràn đầy vẻ tươi cười. Một thân áo trường màu xanh ngọc, thoạt nhìn như thư sinh nhưng lại giống một đại hiệp. Người tới chính là minh chủ võ lâm Mộ Dung Khiếu.
Hàn Dực không chút bất ngờ trước sự xuất hiện của hắn. Người này luôn thích ẩn nấp chỗ này chỗ khác, rình coi một chút chuyện thiên hạ, là một kẻ thích quậy phá. Hắn làm minh chủ võ lâm cũng chỉ vì mục đích quậy phá, không hơn.
“Minh chủ có ý kiến gì sao?” Hàn Dực giễu cợt nói.
“Không dám, Hàn trang chủ à, ngươi thật có nhã hứng nha.” Ngồi xuống bên cạnh Hàn Dực, Mộ Dung Khiếu khoát tay lên vai hắn, ngả ngớn nói. “Tình hình đang phức tạp như vậy mà còn có tâm trạng ngồi đây cùng cô nương nhà người ta nói chuyện tình cảm. Bội phục nha!”
Hàn Dực khẽ lắc vai, tránh khỏi cánh tay của hắn.
“Ta có sao?”
Mộ Dung Minh khẳng khái lắc đầu. “Tuyệt đối không có. Cái mà chúng ta nghe thấy là cuộc đối thoại về chính sự. Đúng không, A Đạo?”
Hàn Đạo, ám vệ bên người Hàn Dực, vốn núp trên mái lương đình, nghe thấy vậy liền xảy chân bước hụt. Âm thanh lạch cạch vang lên.
“Ngươi đừng có kéo hắn vào việc này?” Hàn Dực nói, trong thanh âm có chứa vài phần không kiên nhẫn. Người này cùng hắn là bằng hữu thân tín, tính tình luôn cợt nhả như vậy, mang hắn ra làm trò tiêu khiển.
“Thôi, nói chuyện chính.” Mộ Dung Khiếu vẫn giữ nụ cười cợt nhả, thanh âm lại thay đổi chuyển sang nghiêm túc. “Ngươi thật sự đã có người trong lòng sao?”
Nếu Hàn Dực nhìn thấy, khẳng định giờ phút này sẽ đưa mắt sang trừng hắn, trừng hắn đến khi cái miệng của hắn vĩnh viễn ngậm lại mới thôi. Nhưng tiếc thay, hắn lại không thể làm như vậy. Đây là sự tiếc nuối giành cho cả hai người. Bởi vì hắn không nhìn thấy, nên hắn chỉ có thể dùng tay chân. Thanh nhuyễn kiếm bên hông khẽ vung lên, người nào đó vội vàng né xa ba thước.
“Thật ngoan độc! Ngươi có thể không dùng cách này với ta không? Ta cùng lắm chỉ nói có một câu thôi mà.” Mộ Dung Khiếu cách xa hắn vài thước, lại kéo dài vài thước, mới mở miệng nói chuyện.
“Ta thật không hiểu ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì nữa. Từ đầu ngươi đã biết nàng ta vốn chẳng phải Tô gia đại tiểu thư gì, vậy mà vẫn cứ giữ nàng ta bên cạnh. Giờ lại động tâm, rồi lại trốn tránh. Hàn gia các ngươi đâu phải có truyền thống trốn tránh đâu.”
Hắn lại lầm bầm. “Nhưng Hàn bá bá quả thực rất hay trốn tránh mỗi khi Hàn bá mẫu nổi giận nha.”
Bị hắn nói như vậy, Hàn Dực cũng có chút đăm chiêu. Hắn vì sao phải giữ nàng ở lại? Ban đầu là do tò mò, bởi nàng đột nhập vào sơn trang, bởi nàng muốn trộm bí tịch, bởi giọng điệu của nàng… Khi nàng tiến vào sơn trang, gặp lại nàng ở lương đình, gửi thấy mùi cỏ non trên người nàng, hắn đã nhận ra nàng là thích khách ngày ấy. Thị giác bị mất, thính giác cùng khứu giác lại đặc biệt trở nên nhạy bén, người nào hắn từng gặp qua, khi gặp lại đều dựa vào mùi hương, giọng nói của họ mà đoán ra thân phận.
Hắn cho Hàn Đạo đi tìm hiểu thân thế của nàng, một chút cũng không dễ dàng. Hắn chỉ có thể dựa vào những suy đoán để biết thân phận của nàng, nữ thần thâu Phiêu Phiêu. Người có khinh công cao như vậy khắp giang hồ e chỉ có nàng mà thôi.
Còn vì nàng động tâm ư? Có hay không nhỉ?
Hắn có hay không động tâm bởi một cô nương lúc nào cũng tỏ ra hiền thục, nhưng đôi khi lại cùng hắn tranh luận nảy lửa, không bao giờ chịu thua?
Hắn có hay không động tâm bởi một cô nương lúc nào cũng kĩ càng mọi chuyện nhưng lại lơ đãng làm lộ chính mình?
Hắn có hay không động tâm bởi một cô nương có những suy nghĩ giống hắn đến như thế?
Hắn có hay không động tâm bởi một cô nương lúc nào cũng quanh quẩn bên hắn, cảm giác như xa cách lại gần gũi đến thế?
Hắn có hay không… động tâm?
Vì hắn không biết nên càng phải trốn tránh. Giống như nàng nói, nếu giao tâm cho kẻ khác chính là tự đưa mình vào sự tra tấn đau khổ nhất. Hắn không muốn đau khổ, càng không muốn kẻ khác vì hắn mà đau khổ.
“Ê, nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?” Mộ Dung Khiếu chợt vỗ lên vai hắn.
Hắn lắc đầu, phát hiện bản thân vì nàng mà suy nghĩ tới thất thần. Như vậy đối với hắn là rất nguy hiểm, hắn không nên như vậy.
Mộ Dung Khiếu thu lại nét cười trên khuôn mặt, thật sự nghiêm túc nói. “Ngươi nên đưa ra quyết định chính xác. Chuyện tình cảm một khi đã mất đi rất khó cứu vãn.”
Hàn Dực trầm ngâm.
“Ta biết.” Vì biết nên càng phải thận trọng. Vì biết nên không thể sa vào. Vì biết nên không thể để bản thân bị tổn thương. Vì biết nên càng không được để nàng bị tổn thương. Như vậy, thà không biết còn hơn.
Hắn lắc đầu, cười khổ. “Đừng nói chuyện này nữa. Việc sắp diễn ra còn nguy kịch hơn nhiều.”
“Ngươi cảm thấy sao?” Mộ Dung Khiếu biết hắn đang nói về chuyện gì.
“Họ Lâm kia cũng là một thế gia, nhưng so với Tư Đồ gia quả thực thua kém rất nhiều. Để Lâm gia xếp chung với ba thế gia còn lại có vẻ hơi miễn cưỡng, thế cân băng sẽ bị phá vỡ.”
“Ngươi lo làm cái gì, dù phá vỡ hay không, Hàn gia vẫn là đại đại thế gia, không ai thay đổi được điều đó.”
“Ngươi đánh giá Hàn gia quá cao rồi.”
“Ta không đánh giá cao Hàn gia, mà là coi trọng Hàn Dực nhà ngươi. Kẻ tâm cơ như ngươi sao có thể để Hàn gia bị hủy trong tay mình.”
“Ngươi khen ta, vẫn là châm chọc ta?”
“Ta nghĩ… là cả hai.”
Hàn Dực cười, Mộ Dung Khiếu cũng cười. Chuyện trên giang hồ thật ra cũng chẳng liên quan gì đến hai người bọn họ. Nếu nói liên quan, chắc cũng chỉ là một chút rất nhỏ, rất nhỏ chẳng đáng quan tâm.
“Vậy chuyện chiều nay, cứ tùy cơ ứng biến. Ta thật sự vẫn chưa đoán ra mục đích của họ Lâm kia.” Hàn Dực nói.
Mộ Dung Khiếu gật đầu. “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy vậy.”
“Tư Đồ Quân thật sự quá dễ tin người rồi.” Ngẫm lại, từ xưa, Tư Đồ Quân đã là người như vậy, lòng hắn trong sạch, lại cũng nghĩ mọi người đều trong sạch giống hắn. Hắn là một người có thể dễ dàng đặt cược tính mạng bản thân vào trong tay kẻ khác, cũng là người hết lòng vì tình huynh đệ. Tên Lâm Thiếu Vụ kia quả thực đã nắm trong tay một quân xe thượng đẳng. Hiện tại, vấn đề cần quan tâm chỉ là hắn dùng con xe đó như thế nào, vào mục đích gì thôi?
“May mà bên cạnh hắn còn có một Nam Cung Duệ cơ trí. Mọi việc xảy ra chắc Nam Cung Duệ sẽ giúp hắn giải quyết, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” Mộ Dung Khiếu nói. “Vấn đề mục đích của tên họ Lâm, ta nghĩ hắn cũng là một kẻ tâm cơ, suy nghĩ của hắn, kẻ nông cạn như ta đoán không nổi. Ta còn nghĩ ngươi sẽ biết.”
“Không thể biết được. Ta giờ có rất nhiều chuyện không thể dùng sắc mặt để tìm hiểu. Thói quen đó đã mất từ năm ta tám tuổi rồi.”
“Ngươi nhắc lại chuyện cũ làm gì? Đều đã là quá khứ rồi.” Mộ Dung Khiếu biết hắn lại nhớ đến chuyện của nhị thúc hắn. Trong lòng cảm thấy thật không chút thoải mái.
Hàn Dực cười, lắc đầu. “Không nghĩ tới cũng không được. Đường muội ta năm đó cũng đã mất tích. Nếu nàng còn sống, năm nay chắc cũng đã mười bảy, mười tám. Có khi, nàng còn đã thành thân, sinh một tiểu oa nhi trắng trẻo.”
“Haiz, ngươi đối với người nhà đừng quá tốt như vậy được không? Người nhà ngươi cũng không phải ai cũng tốt.”
“Đường muội ta không giống với phụ thân nàng.”
“Lười quản ngươi. Mau ra đại sảnh thôi, cũng sắp đến giờ rồi.” Mộ Dung Khiếu ngao ngán nói.
“Được rồi, ngươi đi trước đi.”
“Được, ta đi trước.”
Mộ Dung gia cùng Hàn gia, thật ra cũng hai mà là một, nhưng đây lại là một bí mật, chưa ai phát hiện ra. Bọn họ cũng thật muốn giữ kín, mãi mãi cũng không cần bị lộ.