Thâu Tâm


Một tháng trôi qua, việc tìm kiếm Bạch vô thường vẫn không có kết quả gì. Tình hình sức khỏe của Tô Bích càng ngày càng trở nên trầm trọng.
Suốt một tháng, để duy trì mạng sống cho nàng, Hàn Dực đã phải sử dụng hết mọi thảo dược trân quý nhất trong thiên hạ. Tuy nhiên, sức khỏe của nàng vẫn ngày một kém đi. Khuôn mặt trở nên gầy gò xanh xao. Mạch đập mong manh như sợi chỉ mỏng. Nàng như thể một cái xác không hồn, không có lấy một chút hy vọng của sự sống.
Hàn Dực ngồi bên cạnh nàng cả ngày. Buổi tối, hắn ôm lấy thân thể băng lạnh của nàng đi vào giấc ngủ, rất mong có thể truyền cho nàng chút hơi ấm của sự sống. Một tháng qua đi, hắn đã nói với nàng không biết bao nhiêu chuyện về cuộc đời của hắn, vẫn chỉ mong nàng có thể thức dậy, nói với hắn một lời động viên, hay thậm chí là một câu chê cười. Nhưng nàng lại cố chấp không thức dậy, mà hắn thì lại cố chấp ngồi bên cạnh nàng kể chuyện.
“Bích nhi, năm ta mười tuổi, nương ta qua đời, cha ta vì quá đau buồn mà sinh bệnh. Cha ta rất yêu mẹ ta, ông rất muốn theo nương ta đến thế giới bên kia, sống tiếp quãng đời hạnh phúc. Lúc đó, ta rất giận cha. Vì sao cha có thể bỏ mặc ta không quan tâm, ta vẫn luôn nghĩ cha không yêu ta. Nhưng kỳ thực, đến bây giờ, ta mới biết được, đó là bởi vì cha quá thương tâm. Thấy nàng như vậy, ta đã biết, nếu ta là cha, ta cũng sẽ như vậy. Yêu một người là mong muốn ở bên người đó suốt đời, cùng người đó trải qua mọi vui buồn trong cuộc sống. Nếu đã là như vậy, sống một mình còn có ý nghĩa gì? Giống như một linh hồn vất vưởng, không có trái tim, sống không bằng chết.”
“Nàng nói đúng lắm. Lấy đi tâm của một người là cách hành hạ người đó tốt nhất. Ta vẫn tưởng, ta không có tâm. Giờ mới biết, chẳng qua tâm của ta đã giao cho nàng từ lâu. Biết được rồi, nàng có cảm thấy vui vẻ chút nào không? Vui vẻ vì đã trả thù được ta. Nếu như vậy, nàng hãy mở mắt nhìn ta giờ khắc này đau khổ. Xin nàng hãy tỉnh dậy đi, được không?”
Khuôn mặt của Hàn Dực mang đầy ưu thương, râu ria lẫn lộn không còn nhận ra khuôn mặt tuấn tú ngày nào. Mái tóc của hắn buông thả tự do, rối bời như chính cõi lòng của hắn. Vẻ ngoài như vậy ai thấy cũng phải ưu thương.
Thức bá nhiều lần tới khuyên nhủ hắn mà không được, chỉ có thể mặc hắn tự đày đọa bản thân, ngày đêm ở bên nàng, lo lắng cho nàng, kể lại những câu chuyện đã qua.
“… Ngày trước, nàng từng hỏi ta, mắt của ta vì sao mà như vậy, có phải bẩm sinh hay không? Giờ ta nói cho nàng biết, nàng phải hứa với ta ngày mai sẽ tỉnh dậy, được không?”
Hắn hỏi, không có tiếng đáp trả. Hắn cười, lại nói tiếp.
“Nàng không nói gì tức là đồng ý rồi, đúng không?… Năm đó, cũng là năm ta mười tuổi, cha ta đau buồn như vậy, mọi việc trong trang đều để cho nhị thúc của ta quản lí. Mọi việc trong trang cũng coi như được sắp xếp ổn thỏa. Nhị thúc đối với ta vẫn hòa ái, nuông chiều, mọi việc vẫn lấy ta cùng cha làm chủ. Nhưng mà…” Hắn thở dài. “… lòng người quả thật rất khó dò. Nhị thúc có dã tâm, chỉ là kiêng dè cha ta nên không dám manh động.
Vào mùa xuân năm sau, cha ta cuối cùng trụ không nổi, theo nương ta sống một cuộc sống mới. Nhị thúc cũng bắt đầu thay đổi thái độ. Hắn bắt đầu vơ vét mọi quyền lực vào trong tay, thái độ với ta cũng trở nên ngày càng hung ác, coi ta như cái gai trong mắt, bắt ta làm mọi việc cực nhọc.
Hắn làm mọi việc như vậy khiến người trong trang phẫn nộ muốn hắn trao lại mọi quyền lực cho ta. Nhị thúc thấy mọi chuyện không ổn bèn đối với ta xuống tay. Hắn hạ độc vào thức ăn của ta, muốn cướp đi tính mạng của ta. Nhưng mà, hắn không ngờ được, ta lại vận công ép độc vào hai mắt. Ta không chết, nhưng hai mắt của ta lại mù lòa, mãi mãi không thể chữa khỏi.
Sau đó nữa, Thức bá trở về từ bên ngoài, giúp ta đuổi hắn ra khỏi sơn trang, phò tá ta tới tận bây giờ. Thức bá giống như là phụ mẫu tái sinh của ta. Ơn này cả đời ta sẽ không bao giờ quên.”
Hắn dừng lại một lúc, nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay của nàng. “Thức bá có ơn với ta, cũng như có ơn với nàng, cho nên, sau này, nàng cũng phải hiếu thuận với Thức bá, biết không? Còn nữa, sao nàng nghe ta kể chuyện rồi mà vẫn không tỉnh dậy? Nàng sao lại gian trá như vậy chứ? Được thôi, đợi khi nàng khỏe lại, ta sẽ trừng phạt nàng sau.” Hắn sủng nịch nói.
Thức bá nhìn thấy cảnh này, vẫn chỉ có thể lắc đầu, rời khỏi. Khuyên thế nào cũng vậy, thôi đành phải để thuận theo tự nhiên.
Vừa bước tới đại sảnh, một gia đinh đã xuất hiện trước mặt Thức bá, nói là có người xin cầu kiến. Thức bá không nói gì, đi tới cổng lớn.
Người tới là một nam tử tuổi ngoài hai mươi. Khuôn mặt nhuộm màu phong trần mệt mỏi. Phía sau hắn là một nam tử trung niên, bên vai là một hòm thuốc nhỏ.
Thức bá nhìn hai người, như đoán ra được điều gì. “Hai vị là…?”
Vệ Nhiên ngẩng đầu nhìn, nhận ra Thức bá là quản gia của Băng Tuyết sơn trang. Hắn vội vàng nói: “Ta tới tìm Tô Bích, vị này là Bạch vô thường.” Hắn không dài dòng, nói ngay vào chuyện chính.
Một tháng nay, trên giang hồ đều trấn động bởi hai tin tức. Một là tiêu cục lớn nhất Dạ thành trong một đêm liền bị giệt môn. Hai là Băng Tuyết sơn trang ra lệnh tìm thần y Bạch vô thường, người nào tìm được sẽ được trọng thưởng một trong số những bí tịch của Hàn gia.
Hắn sau khi biết được hai tin này thì thấy kỳ lạ, dùng chút thủ thuật hỏi thăm tin tức, liền biết được Tô Bích tại Hắc phong sơn gặp nạn, đang điều trị tại Băng Tuyết sơn trang. Băng Tuyết sơn trang hạ lệnh tìm Bạch vô thường cũng là vì lẽ đó. Do vậy, hắn men theo lộ trình hàng năm của Bạch vô thường, may mắn gặp hắn tại Nguyệt thành, liền vội vàng đưa hắn tới Băng Tuyết sơn trang.
Bạch vô thường nghe thấy tên mình thì khẽ ngẩng đầu nhìn Thức bá. Hắn cũng không nói câu nào, để mặc cho Vệ Nhiên xử lý hết thảy. Nếu không phải từng nợ ân tình của Vệ Nhiên, hắn cũng không theo Vệ Nhiên tới nơi này làm gì.
Thức bá nghe Vệ Nhiên nói, lại nhìn bộ dáng của người kia. Liên tưởng một chút tới bộ dáng của Bạch vô thường lưu truyền trong giang hồ, cảm thấy không sai biệt lắm.
“Mời theo ta.”
Thức bá dẫn hai người bọn họ tới sâu trong nội viện, tiến tới phòng nơi Tô Bích đang điều trị.
Vệ Nhiên vừa bước tới nội viện, hương thuốc nồng đậm đã quẩn quanh chóp mũi hắn. Đến khi bước vào trong phòng, nhìn một người ngồi, một người nằm trên giường, sắc mặt đều một vẻ mỏi mệt, gầy gò, lòng hắn khẽ trấn động một chút.
“Trang chủ, Bạch thần y tới.”
Hàn Dực vẫn đang cùng Tô Bích “nói chuyện”, bỗng dừng lại vì một câu này của Thức bá. Hắn buông bàn tay của Tô Bích ra, đặt lại trên bụng nàng, sau đó, đứng dậy.
“Bạch thần y, xin hãy cứu nàng.”
Bạch vô thường nhìn thấy Hàn Dực không phải lần đầu tiên. Năm đó, khi nghe tin Hàn Dực trúng độc bị mù hai mắt, hắn cũng đã đột nhập Hàn gia một lần, lấy thêm chút tư liệu. Bộ dáng quật cường của nam hài khi đó và bộ dáng hiện tại của nam tử trước mặt này không khỏi khiến hắn hoài nghi họ là hai người khác biệt. Có điều, đôi mắt kia vẫn khiến hắn nhớ mãi, đôi mắt sáng ngời, hữu thần mà lại vô thần.
Bạch vô thường không nói gì, bước đến bên giường. Hắn nắm nhẹ lấy bàn tay gầy gò của Tô Bích, bắt mạch. Nhíu mày một chút, hắn nói: “Ra ngoài hết đi.”
Hàn Dực rất muốn hỏi hắn, cứu được hay không? Nhưng lại nói không lên lời, đành theo Thức bá, Vệ Nhiên ra khỏi phòng.
“Trang chủ, chính vị này đã đưa Bạch vô thường đến.” Thức bá thấy hắn có vẻ lo lắng, bèn nói sang chuyện khác.
Hàn Dực gật đầu, nói: “Mau dẫn hắn đi lấy bí tịch đi.”
“Này này, ta cũng chưa nói muốn cái bí tịch đó, người làm gì mà đuổi khách nhanh vậy?” Vệ Nhiên không cao hứng nói. Nếu vì bí tịch mà đến đây, hắn đã không phải gấp gáp như vậy. Hắn là lo lắng cho Tô Bích mà tới, chỉ là như vậy.
“Không phải vì bí tịch. Vậy vì cái gì?” Hàn Dực nghe ra trong lời nói của hắn có chứa sự bất mãn, hỏi lại.
“Ngươi không hỏi ta là ai sao?” Vệ Nhiên lại nói sang chuyện khác.
“Không cần thiết.”
“Ta lại nghĩ là rất cần thiết. Ngươi biết thân phận thật sự của nàng chứ?” Khi hắn nhìn thấy cảnh vừa rồi trong phòng, hắn đã biết Hàn Dực này có tình cảm đối với Tô Bích. Còn Tô Bích? Hình như cũng có. Những bức thư hắn nhận được từ nàng luôn là nói về Hàn Dực.
“Biết.” Hàn Dực có chút bất ngờ, nhưng vẫn trả lời. “Ngươi là ai?”
“Đó, cuối cùng, ngươi vẫn phải hỏi ta là ai?” Vệ Nhiên có chút đắc ý nói. “Ta tên Vệ Nhiên, một kẻ buôn tin tức, cũng là người hợp tác với Tô Bích…” Hắn dừng lại một chút, nói: “… Và, nếu ngươi và nàng có tình cảm, ta nghĩ còn muốn nói với ngươi một chút nữa về mối quan hệ giữa ta và nàng.”
Hàn Dực nhíu mi. “Quan hệ gì?”
“Huynh muội.”
Nhìn vẻ kinh ngạc của hai người, Vệ Nhiên cười nói: “Nếu không, ngươi nghĩ vì sao ta lại vì nàng mà sốt sắng đi tìm thần y? Không phải vì bí tịch, thì dĩ nhiên phải vì nguyên nhân khác. Quan hệ huynh muội này đáng giá để ta làm vậy chứ hả?”
“Ngươi họ Vệ, Tô tiểu thư họ Tô.” Thức ba chợt xen vào một câu.
“Cái này có gì khó hiểu. Ta và nàng từ bé đã thất lạc. Ta lưu lạc giang hồ nhiều năm, nàng bái thần thâu Phiêu Phiêu làm thầy. Về sau, nàng thừa kế danh hiệu thần thâu, ta tìm ra nàng, bọn ta bắt đầu hợp tác.” Vệ Nhiên tóm gọn trong vài câu, kể lại cho hai người.
“Nàng biết chuyện này?” Hàn Dực hỏi.
“Có thể biết sao? Ta không nói, nàng cũng không biết.” Nếu không, đường đường là huynh trưởng, hắn há có thể để nàng mặc sức đè đầu cưỡi cổ như vậy. Nói là vì sủng nàng, cũng có chút quá phận đi.
“Ngươi nói với ta chuyện này là có ý gì?”
Vệ Nhiên thở dài, nói: “Đừng quá đa tâm, ta không có dã tâm gì cả. Theo ta thấy được, ngươi và vị tiểu muội kia của ta có tình cảm, thậm chí rất sâu đậm. Nếu mai này, ngươi trở thành muội phu của ta, chúng ta là người một nhà. Chuyện này, ta dĩ nhiên không muốn giấu ngươi. Nhưng… ngươi tuyệt đối không được nói cho nàng.”
“Tại sao?”
“Ta có lí tưởng của ta, nàng cũng có ước mơ của nàng. Ta và nàng không thể cùng đường, ta lại không muốn nàng theo ta chịu khổ. Ngươi nếu có thể bảo hộ nàng một đời bình an, ta dĩ nhiên sẽ giao nàng cho ngươi.” Cuộc sống của hai huynh muội hắn đã gặp không ít sóng gió, hắn không muốn nàng chịu khổ. Nàng trộm cướp khắp nơi cũng chỉ vì muốn tạo ình một cuộc sống an nhàn về sau. Còn hắn lại có ước muốn tìm hiểu mọi chuyện kỳ bí trong thiên hạ này, sau này, còn có thể vì vậy mà đắc tội với nhiều người. Hai người một bắc một nam, người trên trời kẻ dưới biển tốt nhất không nên gặp nhau nữa. Quan hệ huynh muội này cũng nên chỉ để một mình hắn trân trọng.
“Vậy… được rồi. Ta chấp nhận gọi ngươi một tiếng đại ca.” Hàn Dực nói.
“Hừ, ta mời là kẻ phải chấp nhận. Muội muội đáng yêu của ta, lại phải giao ột người lãnh huyết như ngươi.” Vệ Nhiên hừ lạnh. Kẻ này đã được lợi lại còn ra vẻ.
Hàn Dực không nói gì, lặng yên nghe động tĩnh bên trong. Hắn căn bản là lười nói tiếp.
Vệ Nhiên thấy vậy cũng không làm phiền hắn, quay sang nói vài câu với Thức bá, chờ đợi Bạch vô thường đi ra từ sau cánh cửa kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui